186. cùng nhau
Khi những ánh đèn màu tắt hẳn, người ở lại trong tim hoàng tử, đơn giản chỉ là người phù hợp với chiếc giày, không hơn.
Đơn giản chỉ là, người xuất hiện vào đúng thời điểm chúng ta cần.
...
Lisa chỉnh lại vạt váy, chầm chậm bước đi trong khuôn viên trường học một lần sau cuối. Ba năm học trôi nhanh như một cái chớp mắt, để đến giờ nhìn lại, trùng trùng lớp lớp kỉ niệm cũng chẳng thể thỏa lấp nỗi trống trải trong lòng.
Cuối cùng, vẫn cứ là phải rời đi, muộn hơn Yugyeom một xíu thôi, nhưng vẫn là nhanh hơn những người còn lại. Màu trời này sau đêm này, tất cả chỉ còn hiện lên qua niềm nhớ.
"Lalisa, cậu có bỏ quên gì không thế?"
Giọng nói của Bambam vang lên khi Lisa vừa mở cánh cửa xe hơi. Và cũng nhờ vậy, Bambam dễ dàng nhìn ra những chiếc vali ngổn ngang trong đó. Cậu toan bước về phía trước, nhưng rốt cuộc chỉ đứng đó và đợi Lisa quay đầu lại nhìn mình.
"Quên cậu ấy hả?"
Cố nuốt ngược nước mắt vào trong, Lisa cố vẽ nên cho mình một nụ cười trước khi xoay lưng lại. Tệ thật! Đã hứa sẽ thành thật, vậy mà đến tận giờ phút này đây nó vẫn phải nói dối với người mà mình yêu thương. Nhưng phải vậy thôi, bằng không, sao nó có thể thanh thản để lại mọi thứ sau lưng trước khi rời xa nơi này mãi mãi.
Bàn tay của Bambam đột nhiên được đưa về phía trước. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Lisa, Bambam chỉ đưa ra thêm một câu hỏi khác.
"Chúng ta đã hứa sẽ nhảy điệu nhảy cuối cùng ở Kyunghee với nhau mà, cậu quên rồi à?"
Lisa im lặng, còn Bambam cũng không nói thêm gì mà chỉ chờ đợi lời hồi đáp của cô bạn thân. Lisa mím chặt môi, gắng dùng mọi cách ngăn cho nước mắt tuôn ra. Nó chậm chạp đóng lại cánh cửa xe trước khi bước về phía Bambam và đặt tay mình lên tay cậu. Khoảng sân nơi hai người đứng vốn không có nhạc, chỉ là từng động tác, từng nhịp thở,... vẫn luôn hòa quyện và uyển chuyển như thể cả hai đã nhảy với nhau cả nghìn, cả vạn lần.
"Sau này nếu không phải là Lalisa, tớ sẽ nhảy với ai nhỉ?"
Câu hỏi bâng quơ của Bambam khiến Lisa khựng lại. Nó cố gắng lục lọi khối óc để tìm ra đáp án, đáp án vớ vẩn thôi cũng được, nhưng những lời muốn nói lại cứ vướng lại nơi đầu môi. Bambam sẽ tiếp tục nhảy chứ! Đó là ước mơ, là tương lai của cậu cơ mà! Đó cũng từng là ước mơ cũng như hy vọng của Lalisa, nhưng tới giờ thì mọi thứ không còn nữa. Sau hôm nay, nó sẽ phải một lần nhìn lại tất cả và đưa ra một lối rẽ khác sau những chông chênh của cuộc đời mình. Và hẳn nhiên, người bạn đồng hành với Bambam, đã không thể nào là nó nữa.
"Tớ không biết." Lisa rút tay mình ra khỏi tay Bambam. "Có lẽ từ bây giờ, cậu phải tự đi tìm câu trả lời cho mình rồi!"
"Vậy còn cậu?"
"Tớ thì sao cơ?"
"Nếu không phải là tớ, người để cậu dựa vào ở một chân trời mới, sẽ là ai?"
Dĩ nhiên, đó cũng là điều tớ phải đi tìm câu trả lời.
Lisa vốn định đáp thế, nên đáp như thế, nhưng bằng một sự hèn nhát nào đó, những lời ấy cứ mắc nghẹn nơi cuống họng chẳng thể nào thốt ra. Nó hiểu chứ, rằng khi mình đưa ra câu trả lời, điều đó cũng giống như đặt một dấu chấm sau cùng cho tất cả. Rời khỏi ngôi trường này, nó không đành lòng đánh mất những người bạn mà mình đã rất khó khăn để có được lần hai.
Rời khỏi bầu trời nơi đây, nó sẽ phải học cách làm quen, nhưng biết đến bao giờ mới quên được người mà mình từng cho là tất cả?
"Cậu ở lại nhé, được không?"
Bambam níu lấy tay Lisa. Chỉ một lần thôi, cậu sẽ gạt đi tất cả những dằn vặt, ân hận, tội lỗi trong mình để xin một cơ hội giữ Lisa ở lại. Nghĩ lại những chuyện từng gây ra cho nó, bản thân cậu nghĩ thật khó có thể dùng lí do yêu thương tới muộn để bào chữa, bao biện cho bản thân. Rời khỏi nơi đây, có lẽ, một người thật sự tốt và yêu thương Lisa sẽ xuất hiện để che chở, yêu thương nó, nhiều hơn tất cả những gì mà nơi này từng đem lại. Nhưng đó là chuyện có thể, là điều không chắc chắn.
Điều duy nhất mà Bambam có thể chắc chắn, rằng nếu giữ Lisa ở lại nơi này, ít nhất ở đây sẽ có một người yêu thương, che chở, bảo vệ nó bằng tất cả những gì người ấy có.
"Để làm gì cơ? Giấc mơ của tớ đã không còn thuộc về nơi này nữa rồi..."
"Trên đời này, chẳng ai cứ ôm mãi vào lòng một và chỉ một giấc mơ."
"Nhưng giấc mơ đó là tương lai..."
"Còn tớ là hiện tại."
Lisa im lặng trước câu phản biện từ Bambam. Nó cứ thế cúi nhìn bàn tay đang giữ lấy mình thật chặt. Ấm áp nhỉ? Hơi ấm ấy, đã biết bao lần nó tham lam muốn giữ lại cho riêng mình, để rồi hết lần này đến lần khác nếu không phải tổn thương thì cũng là ôm vào lòng biết bao lầm lỗi. Giờ đã là giây phút cuối cùng rồi, nắm hay buông, ở lại hay rời đi, ngoài bản thân mình ra, nào một ai dám thay ta quyết định?
"Lisa ơi, hay em bỏ nó theo anh cũng được!"
Tiếng ồn ào từ phía tít tắp đằng xa nhanh chóng thu hút sự chú ý của Lisa. Nó nhìn sang, thấy những bóng dáng thân thuộc đang rồng rắn nối đuôi nhau mà núp sau những tán cây nguyệt quế. Ngày chia tay hôm nay, xét theo một góc độ nào đó cũng đã là viên mãn cho tất cả, rằng đến cuối cùng chúng ta cũng có thể nói lời chào tạm biệt bằng nụ cười và nước mắt, thay vì lẳng lặng bước qua nhau để rồi vĩnh viễn đi về hai hướng xa xôi.
"Nghĩ gì bảo nó bỏ Bambam mà đi theo thằng thiếu tiền đồ như ông chứ hả?"
Lời đề nghị của Jinyoung nhanh chóng nhận một gáo nước lạnh từ Youngjae. Ngay khi hai đứa con trai ở cuối hàng lao vào đấm đá nhau túi bụi thì những kẻ khác cũng quên hẳn việc nhường lại bầu không khí riêng tư cho hai nhân vật chính, mà cứ thế hùa vào phát biểu cảm nghĩ riêng.
"Jinyoung bảo rời khỏi chúng mình tiền đồ nó sẽ lên một bậc!" Mark vừa bấm điện thoại vừa chép miệng, thái độ không hề giấu giếm vẻ khinh bỉ trực diện dành cho đứa bạn.
"Bố bảo là vài bậc nhé!"
"Jinyoung, anh không được to tiếng với Mark của em! Ôi nhưng mà ý, ra trường rồi anh có còn freeship cho em không?"
"Mày yêu đại gia mà vẫn còn định chèn ép ít tiền ship của nó à? Sống thế có tự tử vài lần cũng không hết nghiệp đâu Mi!"
"Jennie đừng ác khẩu như thế với các bạn! Nghiệp của cậu cũng tích cả vào hai cái bánh bao đó thôi! Mà đừng có chổng mông lên thế nữa, tớ thấy hết rồi, màu đỏ gạch!"
"Đm đến giờ mà mày vẫn soi sịp nó hả lớp trưởng?"
"Chồng cứ làm như mình hơn người ta ấy? Bỏ tay ra khỏi mông tớ ngay, Jaebum lên cơn biến thái soi cả sịp tớ thì sao?"
"Thật sự ấy, các cậu không thể ăn nói văn minh hơn một tí à! Hãy chứng tỏ rằng mình xứng đáng được tốt nghiệp đi được không?"
"Đúng, đúng, lời của Chaeng luôn đúng!"
...
Bambam chép miệng trước sự ồn ào không như mong đợi của đám bạn thân. Vậy nhưng ở hướng ngược lại, gương mặt lấm lem nước mắt của Lisa không biết từ khi nào đã vẽ nên một nụ cười rạng rỡ. Nó nghiêng đầu, điểm lại một lần nữa những gương mặt thân thuộc hơn tất thảy, nước mắt cứ vô thức tuôn rơi lã chã trước sự đầy đủ ngoài dự kiến này ở giây phút chia li.
Bambam đưa tay giúp Lisa lau đi nước mắt. Cậu đẩy Lisa tiến lên phía trước một chút, gần hơn so với khoảng cách với đám bạn thân rồi chỉ tay về hướng đó.
"Lalisa, bọn dở hơi kia vốn là quá khứ của cậu, là những người đã luôn bên cạnh giúp cậu lau đi nước mắt, giúp cậu tìm lấy nụ cười. Quá khứ của cậu, Bambam không có trong đó."
Dứt lời, Bambam bước lên một bước, ngang hàng với Lisa, đoạn nói tiếp.
"Hiện tại của Lalisa là tớ. Tớ đã hứa với cậu, dù mọi người có quay đi hết, tớ vẫn sẽ ở đây, cùng cậu vượt qua tất cả."
Chiếc đồng hổ ngoài sảnh lớn của Kyunghee đồng thời điểm mười hai hồi chuông, báo hiệu ngày mới đã bắt đầu, thế nhưng, đó cũng đồng thời là sự khép lại của một thời thanh xuân trọn vẹn. Âm thanh trong trẻo nhưng đầy nuối tiếc của thứ thuộc về thời gian ấy khiến những tiếng cãi cọ của hội bạn dứt hẳn. Trong lòng mỗi người lúc này, chỉ còn tràn ngập những niềm nuối tiếc không tên, về những năm tháng chẳng bao giờ có thể quay trở lại.
"Ở lại nhé, Lalisa! Ở lại đây, tất cả chúng ta sẽ cùng lựa chọn tương lai cho chính mình."
Khi Bambam dứt lời đó cũng là lúc nước mắt của Lisa lại một lần nữa tuôn rơi lã chã. Nó gật đầu trong vô thức rồi nắm vội vạt váy, vội vã chạy về phía những người bạn của mình mà trao một cái ôm thật chặt. Năm năm, mười năm, hay hai mươi năm nữa dù có ra sao, nó vẫn muốn cùng mọi người tự mình định đoạt. Nếu trước mặt chỉ toàn giông bão, vậy thì chúng ta hãy thêm một lần nữa nguyện che chở tất cả vì nhau như những năm tháng thanh xuân, vốn chưa thể trưởng thành.
Giờ thì nói tạm biệt nhé, lần này là cùng nhau.
HẾT.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com