Màn 3/
Hôm nay là ngày mùng một tháng hai.
Dường như sau khi ba mẹ ra đi, Kim Doyoung không còn khái niệm về sinh nhật nữa. Phải tới khi nhận Lee Jeno làm em trai, anh mới có lại cảm giác vui sướng khi nhận và tặng quà sinh nhật mà mỗi năm mới có một lần.
Sau lần tu sửa cuối cùng, mái vòm hình bán nguyệt của nhà hát đã được thay thế bằng khung thiên nga màu đỏ rượu vang. Đèn vẫn chưa tắt, khán giả cầm trên tay thư mời do chính Jung Jaehyun viết tiến vào, như một thói quen gật đầu chào hỏi lẫn nhau, tiếp đó tao nhã ngồi vào chỗ của mình. Thời tiết rất lạnh, máy sưởi lại mở công suất lớn khiến Kim Doyoung khát nước.
Hôm nay là ngày tác phẩm mới của Jung Jaehyun được biểu diễn đầu tiên. Chẳng biết dùng lời lẽ như thế nào để miêu tả dáng vẻ Jung Jaehyun mặc âu phục. Có thể nói hắn như một tảng băng cao cao tại thượng không thể chạm tới, cũng có thể nói giống như một tác phẩm nổi tiếng đầy trầm lặng trong viện bảo tàng. Hắn đứng cạnh sân khấu, lấy tay tự chỉnh lại cà vạt của mình.
"Không nên căng thẳng như vậy."
Jung Jaehyun nhắm mắt lại, sân khấu trống rỗng, như trang giấy trắng chờ được lấp đầy.
Jung Jaehyun bước tới trung tâm sân khấu trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, đèn khán đài gần như được bật hết. Ánh sáng chiếu xuống mặt đất tạo thành một đóa cúc đen lớn. Trong cảnh tượng như vậy, một câu giới thiệu bản thân đơn giản nhất cũng nghe như một bài hát.
"Cảm ơn mọi người dù trăm công nghìn việc vẫn tới tham gia buổi biểu diễn đầu tiên của "Tái Sinh". Hôm nay là ngày mùng một tháng hai, lý do tôi chọn ngày hôm nay làm buổi ra mắt tác phẩm được sáng tạo bằng cả trái tim mình chính là bởi hôm nay là sinh nhật của người tôi yêu – Kim Doyoung."
"Đây chính là món quà sinh nhật mà tôi muốn tặng cho anh ấy và có sự góp mặt của anh ấy."
Kim Doyoung đừng trước gương, đôi tay đang chỉnh lại trang phục yếu ớt trượt xuống. Phải làm sao để diễn tả được loại cảm giác không trọng lượng này, nó quá đỗi chân thực. Không giống cảm giác nửa đùa nửa thật như khi Jung Jaehyun gọi anh là "vợ". Cảm giác không trọng lượng, mờ mịt, choáng váng khiến Kim Doyoung không thốt nên lời. Giọng nói vừa thanh tao lại có chút nặng nề của Jung Jaehyun đã lột bỏ lớp mặt nạ ngoan cố của Kim Doyoung.
Anh không nhận ra mình đang mỉm cười.
"Là giả, đúng không?"
Phần mở đầu hoành tráng là một tia lửa lóe lên từ Sao Hỏa. Có lẽ phần hấp dẫn của vở nhạc kịch nằm ở cách thể hiện đa dạng mà nó mang lại cho các giác quan. Khi Kim Doyoung đứng dưới hào quang sân khấu, cả thế giới của Jung Jaehyun đều như ngừng thở. Anh chính là người sinh ra để đứng dưới ánh hào quang sân khấu, bầu trời hồng phấn cùng với đại dương xanh ngắt. Chẳng phải cầu vồng, cầu vồng quá lộn xộn, không xứng với anh.
Kim Doyoung không dám nhìn Jung Jaehyun ở dưới sân khấu. Kim Doyoung nghĩ trò chơi này, Jung Jaehyun đã phạm quy và vượt qua ranh giới mất rồi. Món quà này thật quá quý giá đi, anh sợ sau khi mở ra, bên trong là tình yêu lớn lao và thành kính của Jung Jaehyun.
Kim Doyoung vẫn theo thói quen không tham gia màn kết sân khấu, nhân viên đang bận rộn dọn dẹp phông màn bố trí xuống dưới sân khấu. Anh lấy từ trong áo một viên kẹo ngậm viêm họng bỏ vào miệng.
"Kim Doyoung?"
Quay đầu lại đã thấy một tấm danh thiếp được đưa ra trước mặt. Đối mặt với người đàn ông mặc vest đi giày da đứng trước mặt đang đưa tay ra, Kim Doyoung không tiện từ chối.
"Ngài Suh, nghe danh đã lâu."
"Không dám không dám, gần đây tôi đang dự tính ra mắt tác phẩm mới, muốn mời cậu diễn vai nam chính."
"Không giấu gì anh, tôi là một người khá kín tiếng. Công việc thì tôi đương nhiên sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng mục đích của tôi là kiếm tiền."
"Thù lao đương nhiên dễ nói rồi, hơn nữa thời gian cũng dễ dàng sắp xếp, nếu cậu có bận thì chúng ta có thể bắt đầu sau cũng được. Tất cả đều tùy ý cậu."
Kim Doyoung khẽ gật đầu, ánh mắt chú ý tới Lee Haechan đang tiến từ xa tới.
"Đạo diễn Suh, anh cũng tới à?"
Lee Haechan đứng giữa hai người, bắt tay Suh Youngho, quay đầu lại ghé vào tai Kim Doyoung thì thầm.
"Anh còn không đi dỗ dành chồng anh, ánh mắt của anh ấy sắp xuyên thủng vị khách của chúng ta rồi."
Jung Jaehyun đang đứng ở hành lang bên cạnh ghế khán giả. Lúc Kim Doyoung quay qua nhìn, hắn khó chịu nhìn sang hướng khác, không rõ là bởi đau lòng hay là gì. Jung Jaehyun luôn cảm thấy cho dù Kim Doyoung dùng ánh mắt như thế nào để nhìn hắn đều khiến hắn cảm thấy đau lòng. Cái gọi là dục vọng chiếm hữu khiến Jung Jaehyun cảm thấy bối rối, giống như rong dưới nước cuốn lấy hai chân, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
"Cậu làm sao nào?
"Không có gì cả."
Jung Jaehyun ngàn vạn lần tự nhắc nhở bản thân Kim Doyoung chỉ là một đối tác mà thôi. Kim Doyoung nhìn vẻ mặt Jung Jaehyun giống như đứa trẻ bị người khác cướp mất viên kẹo, vừa ấu trĩ vừa đáng yêu đến mức muốn tan chảy, không nhịn được cười thành tiếng.
"Tôi cứ nghĩ cậu đang ghen cơ đấy, thật nhạt nhẽo mà."
"Cũng có một chút."
Kim Doyoung đưa tay mân mê ngón tay đang siết chặt lại thành nắm đấm của Jung Jaehyun. Cảm giác như bị điện giật khiến Jung Jaehyun không chịu được mà căng cứng toàn thân.
"Cái đó... Cảm ơn món quà sinh nhật của cậu, đó là món quà tuyệt vời nhận mà tôi nhận được kể từ khi sinh ra."
"Cho dù ngày hôm qua, ta không quen biết chàng đi chăng nữa, vẫn hi vọng hôm nay chàng cho phép ta nắm lấy tay chàng" – Tái Sinh
-
"Đạo diễn Suh, tôi đã xem qua kịch bản rồi, nhưng tháng sau tôi mới có thể bắt đầu làm việc."
"Được, không phải đã nói tất cả đều theo ý cậu sao, cậu có vừa ý với khoản thù lao kia không?"
Kim Doyoung đứng trước cây ATM, nhìn số tiền lớn được chuyển vào trong thẻ ngân hàng.
"Đạo diễn Suh trước nay luôn hào phòng, vậy thì khi nào tôi rảnh rỗi sẽ liên lạc với anh nhé."
Trời đã vào đông, thời tiết vô duyên vô cớ khiến cho người ta thấy buồn ngủ, khiến người ta muốn khóc, hoặc bất chợt cần một ly cà phê nóng để sưởi ấm lòng bàn tay. Cả Kim Doyoung và Jung Jaehyun đều được sinh ra vào thời tiết như thế này. Và những lễ hội ngọt ngào đẹp đẽ nhất của thế giới đều được tổ chức vào mùa đông.
Nếu như dùng tiền của người khác để chuẩn bị quà cho người ta thì có phần hơi quá đáng. Ngay cả một người coi trọng tiền bạc như Kim Doyoung cũng cảm thấy như vậy, vậy nên đạo diễn Suh mới ứng trước tiền thù lao. Anh cũng là một người có trước có sau.
"Cái tên Jung Jaehyun này, cũng thật biết chọn ngày để chui ra ghê."
Nghe nói rằng những người sinh ra vào ngày lễ tình nhân đều là sứ giả được thần Tình Yêu gửi đến nhân gian để tìm kiếm tình yêu cho đời mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com