Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

VIII

Chân của Doyoung dưới sự chăm sóc của Jaehyun đã khá hơn rất nhiều. Anh sau hôm đó cũng để cho Jaehyun thoải mái thể hiện tình cảm, cậu được nước lấn tới nếu không trêu đến khi anh đỏ mặt thì sẽ không ngừng. Doyoung bị trêu nhiều đến phát ngượng, nhưng tâm can lại dần chấp nhận người kia cứ thế muốn sát lại gần hơn. Dù không muốn thừa nhận nhưng hình như anh đã động tâm với cậu rồi.

Ngồi trên xe Doyoung cứ gật gà gật gù, cũng phải vì hôm qua anh vẫn chưa yên tâm lắm về vụ vận chuyển được giao lại cho Haechan nên cứ thế ngồi tổng hợp lại chứng cứ đến tận sát giờ đi.

"Mệt quá thì dựa vào em này."

Jaehyun đưa tay đỡ lấy đầu anh đặt lên vai mình. Doyoung cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh hơn bao giờ hết, đỏ mặt mà dựa vào cậu. Nhưng vì cả hai đang đi tàu nên phần giữa bị chặn bởi tay vịn khiến nó chọc vào eo Doyoung làm anh hơi khó chịu. Jaehyun nhận ra không nói không rằng kéo anh đứng dậy rồi bế anh ngồi lên đùi mình.

"Em làm gì vậy? Thả anh xuống!"

Jaehyun lắc đầu kéo đầu anh dựa lên vai mình còn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kia.

"Ngủ đi."

Doyoung đỏ mặt nhìn xung quanh, vì là đêm muộn nên khá vắng người chỉ có hai ba thanh niên đang cắm mặt vào điện thoại và một bà mẹ đang bồng con ngủ. Nhìn cảnh kia rồi nhìn lại mình có điểm nào khác đâu cơ chứ?

"Jaehyun! Thả anh xuống được không? Nhìn anh như trẻ con đấy."

"Cứ ngủ đi dạo nay anh mệt rồi."

Jaehyun xoa xoa lưng của Doyoung, cậu gỡ tai nghe đeo cho anh. Bên trong là một bản piano nhẹ nhàng khiến cho Doyoung vốn đang buồn ngủ cũng cứ thế ngả vào người cậu. Dựa vào lồng ngực vững chãi kia, tiếng piano du dương cùng với tiếng ngâm nga trầm thấp của Jaehyun khiến con tim trong lồng ngực anh thêm thổn thức.

Tờ mờ sáng cả hai cũng đã gần đến nơi. Doyoung ngái ngủ rúc sâu vào lòng Jaehyun, tay dụi dụi mắt.

"Dậy rồi hả, thỏ con?"

Doyoung bừng tỉnh cảm thấy lực ôm của người kia nới lỏng thì liền nhanh chóng đứng dậy cúi đầu xin lỗi.

"Anh ngủ ngon quá làm em không nỡ đánh thức. Ta gần đến rồi đó."

"Chân em có tê không?"

Jaehyun mỉm cười xoa đầu anh. "Một chút cũng không."

Ga tàu không tấp nập mà khá thưa thớt, những hành khách ban nãy đi chung dường như cũng đã xuống từ trạm trước. Jaehyun bê hành lý của cả hai xuống trong khi Doyoung nhìn chăm chăm vào điện thoại. Đội trưởng cũng bảo sẽ có một người bên phía cảnh sát đến đón cả hai về trụ sở nhưng mà người này là ai thì giờ anh mới được biết.

"Jaehyun em còn dư tay nào không?"

Jaehyun hai tay là hai cái vali liền nghiêng đầu nhìn anh. Doyoung giành lấy cái vali của mình tay kia nắm lấy tay Jaehyun vòng qua eo mình. Anh dựa sát vào cậu, tay bên kia cất điện thoại đi rồi cũng ôm lấy eo người kia.

"Anh không nói em bỏ thì em tuyệt đối không được bỏ."

"Dạ?"

Doyoung nói thế rồi kéo cậu đi ra ngoài. Bên ngoài nhà ga cũng thưa thớt không có ai, bên khu đón khách có một thanh niên mặt cảnh phục giơ hai tấm bảng tên to. Jaehyun nhìn quét qua thầm đánh giá người này vẻ mặt cũng ưa nhìn lại có vẻ hơi hiền so với nghề cảnh sát thì phải.

"Ôi cục cưng của anh không biết vườn hồng đã có ai vào hay chưa?"

Rồi giờ Jaehyun hiểu tại sao anh bảo cậu ôm eo rồi. Được để cậu cho hắn hiểu vườn hồng có ai vào chưa nhé.

"Vườn hồng đóng cửa rồi, hẹn quý khách kiếp khác."

Kun nhướn mày nhìn người bên cạnh, ánh mắt lại nhìn xuống tay của cả hai đang ôm lấy nhau hơi nhíu mày. Nhưng rất nhanh đã lại khôi phục vẻ tươi cười xoay xoay chìa khoá xe.

"Tường rào vườn hồng này không cao, cửa sau cũng được khai rộng nên tôi tiến vào cũng dễ."

"Kun!"

"Nào vậy mời đoá hồng của tôi và cậu trai này đi về chỗ nghỉ nào."

"Anh, em cho hắn ta một cú tát nhé?"

"Thích thì nhích anh không quản."

"Hai người đừng có mà tát tôi, lên xe lẹ đi."

"Cú tát đó để sau đi Jaehyun."

Cả ba trên xe không ai nói chuyện gì, Doyoung vòng tay sang ôm chặt lấy Jaehyun cố để cho Kun thấy cả hai đang là một cặp. Kun lâu lâu nhìn xuống cuối cùng cũng bật cười.

"Đừng diễn nữa giả tạo quá. Cậu là Jaehyun nhỉ?"

"Này Kun em nói cho anh biết anh đừng có tuỳ tiện gọi tên Jaehyun. Còn nữa ai nói anh tụi em là giả? Tụi em là thật, rất thật rất real anh hiểu không? Có anh mới là giả đấy!"

"Chả có người yêu nhau nào ôm nhau như thế. Đến nơi rồi mau xuống đi."

Doyoung và Jaehyun được dẫn vào trong một phòng nhỏ chỉ có một giường đơn. Cả hai hết nhìn nhau rồi lại nhìn Kun, cậu ta vẫn giữ nguyên kiểu cười híp mắt lại.

"Còn một chỗ trống ở phòng anh, nếu bông hồng kiêu sa đây không phiền–"

"Phiền! Jaehyun ta vào thôi."

"Vậy hẹn hai người đêm nay ở phòng họp, giải quyết càng nhanh càng tốt nhé."

Jaehyun không quan tâm lập tức đóng sầm cửa lại. Cậu quay sang Doyoung đang ngồi giữa sàn tỉ mỉ lau từng chiếc bánh xe của vali. Cậu cũng kéo vali mình đến ngồi cạnh anh rồi cũng lau.

"Anh quen Kun?"

"Tiền bối cũ lại chuyên gia tán tỉnh anh nữa."

"Ra là tình địch. Nhưng anh không thích anh ta mà đúng không?"

"Anh nghĩ thế. Thật ra anh không biết thích một người là thế nào."

Doyoung quay mặt đi chuyên tâm lau sạch bánh xe. Jaehyun nghe thế thì dừng lại, cậu cứ chăm chú nhìn anh. Vốn dĩ mọi chuyện không nên theo hướng như thế này mới phải.

"Doyoung nhìn em."

Doyoung quay mặt lại nhìn vào gương mặt của người kia. Ngũ quan ưa nhìn phải nói là rất đẹp mới đúng. Mái tóc trắng bây giờ đã được nhuộm đen, làn da nắng hồng cùng với má phúng phính như một quả đào tròn, nhìn chỉ muốn cắn cho một phát. Quan trọng hơn là núm đồng tiền chết tiệt kia nữa.

"Anh có cảm thấy nhịp tim mình đang tăng lên không?"

Cả giọng nói trầm ấm đang dội vào tâm trí anh nữa.

"Anh lúc nào cũng nghĩ về em chứ?"

Có! Khi ăn sẽ nghĩ đến cảnh một chú hổ trắng mặt lấm lem mứt ngày đầu gặp. Khi ngủ sẽ muốn người kia hoá thành hổ để được ôm. Cả ngay khi làm nhiệm vụ cũng nghĩ đến cậu, sẽ nghĩ đến cách để bảo vệ cậu. Lại nhìn thấy cách Johnny hay Mark chăm sóc bạn đời mà bĩu môi ghen tị rồi lại so sánh Jaehyun lúc nào cũng hơn.

"Anh có cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn khi ở với em không?"

Có! Ở với em 24 tiếng là không đủ.

Doyoung chỉ biết mở to mắt nhìn cậu. Jaehyun ngưng lại cúi xuống chạm nhẹ lên môi Doyoung, chỉ là một nụ hôn lướt qua như chuồn chuồn nhưng lại khiến con tim cả hai đập mạnh.

"Kể cả khi em làm như này anh có thích không? Nếu tất cả câu hỏi ban nãy đều là có thì đó chính là thích."

Jaehyun nhìn người trước mặt, tất cả các câu trả lời của cậu đều là có nhưng liệu của anh cũng thế? Cậu thầm chửi thề, đáng lẽ ra mọi chuyện nên đi theo một chiều hướng khác không phải như thế này.

Doyoung mím chặt môi cảm nhận được sự mềm mại vẫn còn đọng lại trên đó. Anh không biết yêu là gì, anh luôn cảm thấy yêu là một thứ gì đó rất đáng sợ. Một người vì yêu có thể gây bao nhiêu tội ác, từ yêu còn khó hiểu hơn gấp cả trăm lần một vụ án. Nhưng bây giờ anh cảm thấy đáp án của yêu thật dễ dàng giải ra. Đáp án chỉ là một từ "có" mà thôi.

Doyoung tiến đến ôm lấy cổ Jaehyun, áp môi mình lên môi cậu. Anh giống như một con mèo nhỏ, ngại ngùng liếm lên môi Jaehyun rồi lại cắn cắn nhẹ như sợ người kia đau. Jaehyun ôm lấy eo anh, bế anh ngồi lên đùi mình xoa lên bờ mông căng tròn kia. Đầu lưỡi của cả hai bắt lấy nhau mà âu yếm, hơi thở và cả nhịp đập như hoà làm một đưa hai tâm hồn kết nối với nhau quấn quýt không rời.

Doyoung dần hết dưỡng khí nhưng anh vẫn lưu luyến nụ hôn này. Cả hai tách ra rồi lại lần nữa quấn lấy nhau. Chiếc lưỡi mềm mại lần đầu trải qua xúc cảm lạ thường lại càng tham lam muốn nhiều hơn. Jaehyun đỡ lấy eo anh còn Doyoung như ôm sát hơn muốn cơ thể của cả hai cũng dính vào làm một.

"Jaehyun anh nghĩ anh không chỉ thích em, anh yêu em!"

"Em cũng thế, dù là một tuần hay hai tuần nhưng nhiêu đó đủ để em nhận thấy bản thân thích anh rồi."

Doyoung híp mắt lại miệng nở ra một nụ cười tươi. Jaehyun nhìn người trước mặt không nhịn được lại mạnh bạo hôn lấy bờ môi kia. Vị ngọt cứ lan toả từ trên đầu lưỡi đến cuống họng rồi lại lan ra khắp người khiến đầu óc dù có mệt mỏi lại ngay lập tức tỉnh táo. Cậu nhớ đến câu hỏi của Taeyong ngày trước, lời nói ấy từ một câu nói thật lại hoá thành lời nói dối. Jaehyun yêu Doyoung, từ lúc nào chả hay nhưng khi nhận ra thì chỉ còn lại cảm giác ngọt ngào lan toả.

"Ôm anh."

Jaehyun ôm lấy Doyoung ngã lên giường. Anh dụi đầu vào lồng ngực cậu, cắn cắn lên chiếc áo sơ mi trắng.

"Em thích ở dạng nào hơn? Người hay thú?"

"Là dạng nào cũng được miễn là anh thích."

"Vậy cho anh sờ bụng mỡ của hổ con đi nào~" Doyoung nũng nịu kéo dài giọng là. "Bụng mỡ ôm rất sướng."

Jaehyun mỉm cười gật đầu biến thành một chú hổ trắng nằm cạnh Doyoung. Anh được cậu chiều liền cười híp mắt lại úp mặt vào đám lông trắng kia dụi dụi, tay cũng bóp bóp lấy cái bụng mỡ kia. Jaehyun được anh xoa thì vừa nhột vừa sướng, cứ nằm đấy rên hừ hừ, tay cũng vòng qua ôm lấy anh. Cả hai cứ thế chìm vào giấc ngủ.

————————————————————-

Taeyong và Ten nhìn chuyến hàng thuận lợi rời khỏi bến thì thở phào nhẹ nhõm. Ten nhìn mặt biển đen hun hút kia lại quay sang nhìn Taeyong đang chăm chú nhìn theo con tàu đang dần bé lại núp mình vào dòng biển kia.

"Jaehyun hình như đã động tâm với Doyoung rồi. Giống như cái cách anh từng như thế."

"Sao anh biết?" Ten bất ngờ.

"Mỗi khi nói dối tai của cậu ta sẽ xuất hiện rồi cụp xuống. Ngày đó cậu ta trả lời không thích nhưng đôi tai kia cứ cụp xuống."

"Cậu ta có đi theo Doyoung mà phản lại boss không?"

"Anh không biết nhưng nếu là thật thì Jaehyun sẽ không còn là nhân thú nữa, cũng sẽ chỉ là một người sống dưới trạng thái thực vật mà thôi."

"Jaehyun..."

Cả hai im lặng nhìn con tàu giỡ đã khuất bóng, chìm vào màn đêm kì ảo. Yêu là một thứ đáng sợ...

———————————————————-
Chúng ta nên cho HE hay SE đây ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Tự nhiên ngựa ngựa gắn bộ nail cái giờ đánh máy khó quá =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com