Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C4.

C4.

Mỗi một ngày từ sau khi gặp người, đều là lễ hội long trọng.

-

Khi Kim Doyoung ý thức được bản thân đang làm gì thì anh đã đeo cặp tai thỏ đứng ở cửa khu vui chơi.

Sáng nay, Kim Doyoung bị cuộc điện thoại của Zhong Chenle đánh thức mặc dù chưa ngủ được nổi năm tiếng đồng hồ. Nhìn hai chữ Chenle to tướng với hiệu ứng tiền thưởng trên màn hình điện thoại, Kim Doyoung lấy tay phải che lỗ tai yếu đuối, không chịu được đả kích của mình lại, tay trái trả lời điện thoại.

"Thầy Doyoung à, thầy dậy rồi đúng không, thầy vẫn còn khoảng mười phút rửa mặt thay quần áo, bọn em sắp đến nhà thầy rồi đây."

Hàng loạt câu nói với lượng thông tin khổng lồ chạy tràn lan, đấu đá lung tung trong phòng ngủ của Kim Doyoung, đến cả bức tranh được treo nghiêng nghiêng trên tường cũng thể hiện sự bất mãn kịch liệt.

Trong chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển của Kim Doyoung có nhét một tấm vé vào cửa, Zhong Chenle bám vào sau ghế phụ nói cho Kim Doyoung nghe về lịch trình của nguyên một ngày, nói với anh rằng Jung Jaehyun suy nghĩ chu toàn đến mức nào. Hiếm khi Park Jisung không cầm trên tay ngân hàng câu hỏi (dành cho giám khảo tại kỳ thi hoặc sinh viên chuẩn bị cho kỳ thi), ngược lại đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen ngồi trầm mặc ở ghế sau. Suốt cả quá trình, Jung Jaehyun không nói một lời nào cả, Kim Doyoung rất muốn ngắt lời cái tên Zhong Chenle đang luyên tha luyên thuyên kia, chất vấn Jung Jaehyun tại sao không đến trường học.

"Rõ ràng là hôm nay có tiết mà."

Kim Doyoung cúi đầu nhìn ngón trỏ phải của mình nhẹ giọng.

Jung Jaehyun nắm lấy vô lăng rẽ vào bãi đậu xe, liền mạch thuần thục dừng xe tắt máy.

"Nhưng giảng viên bị bệnh và buổi học bị hủy rồi. Thầy Kim biết em hôm nay có tiết, thật là quan tâm em quá."

Jung Jaehyun giúp Kim Doyoung tháo dây an toàn. Làn da trắng ngần của hai người bị ánh nắng chiếu vào trong xe tô vẽ nên một màu ửng hồng, Kim Doyoung thực sự là một con người mâu thuẫn. Rõ ràng không muốn bộc lộ ra ngoài, nhưng luôn bị lộ bộ mặt thật bởi những chi tiết nhỏ nhặt. Sự rung động thầm kín của anh luôn đầy khuyết điểm.

Zhong Chenle đã sớm nóng lòng không thể chờ đợi được nữa, kéo ống tay áo Park Jisung trả tiền cho mình mua kem ăn. Tên Park Jisung thường ngày mê muội học hành rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ, lại để cho Zhong Chenle đùa nghịch, biến mình thành một tên con trai đáng yêu đầu đeo nơ bướm ở trong khu vui chơi.

Kim Doyoung vốn không muốn để lộ ra mình là một con người nhỏ nhoi yếu đuối sợ độ cao, sợ kích thích, nhưng anh vẫn không chịu đựng được sóng biển đảo lộn trong dạ dày cùng với cảm xúc dâng trào sau khi đi tàu lượn siêu tốc. Vì vậy, lên kế hoạch xong là bốn người cùng đi lại biến thành Kim Doyoung và Park Jisung ngồi trên băng ghế xem Jung Jaehyun và Zhong Chenle chơi đùa cực kỳ thích thú.

Kim Doyoung nghe thấy tiếng hét vui sướng của Zhong Chenle từ trên cao, ngầng đầu lên nhìn toa xe lượn với tốc độ nhanh như gió trên đường ray, liền nắm chặt chiếc áo khoác của Jung Jaehyun trong tay.

"Không phải tôi sợ đâu, chẳng qua là ngày hôm qua không được ngủ ngon, không có tinh thần vui đùa mà thôi."

"Em cũng có sợ đâu, chẳng qua là chơi nhiều quá nên chẳng có hứng thú nữa."

Kim Doyoung và Park Jisung nhìn nhau mỉm cười, đem nỗi sợ hãi cũng sự bướng bỉnh cố tỏ ra mạnh mẽ hòa tan thành cốc coca sủi bọt nuốt vào trong bụng. Hai tên quỷ nhát gan đồng hàng với nhau. Zhong Chenle dồi dào sức sống chạy ra từ lối ra, nắm lấy tay Park Jisung.

"Này Park Jisung, em không đi đúng là quá đáng tiếc rồi. Cảnh trên đó đẹp cực luôn."

Kim Doyoung đem áo khoác đưa cho Jung Jaehyun, người phía sau hơi cúi đầu, đem tình ý sắc xuân gửi vào đôi mắt Kim Doyoung.

"Thầy Kim, thầy có mệt không?"

Kim Doyoung cố gắng kết sức mở đôi mắt bị gió thổi bay hết nước mắt ra, lắc lắc đầu tỏ ý mình vẫn dồi dào năng lượng. Jung Jaehyun ôm ấy vả vai của Kim Doyoung, nhéo nhéo bờ vai gầy của anh.

"Thầy Kim hình như lại gạt người rồi."

Lúc nào cũng vậy.

Một mảnh chiều tà kéo qua dãy núi màu chàm che đi khuôn mặt ửng đỏ, bầu trời vô tận được vẽ thành một chảo nhuộm đã qua sử dụng, dần dần biến thành một màu xanh đen nguyên vẹn sâu thăm thẳm. Tháp rơi tự do vẫn đang hoạt động. Ánh sáng mang gam màu ấm áp của vòng quay đu ngựa chiếu sáng vẻ đẹp rự rỡ mà mong manh của con người mất ngủ.

Hai đứa trẻ tinh thần phấn chấn lại vô cùng nghịch ngợm Park Jisung và Zhong Chenle ngồi trên con ngựa gỗ chuyện động lên xuống, không an phận mà đùa giỡn. Kim Doyoung nắm chặt lấy lan can, giảm tần suất chớp mắt để có thể đem tất cả sự vật đẹp đẽ này cất giữ trong tim. Jung Jaehyun đút hai tay vào túi, ngắm nhìn trời trăng, cũng ngắm nhìn con người ở trước mặt.

"Thầy Kim à, thầy không muốn yêu đương hay sao?

Chuông khu vui chơi vang lên, tiếng pháo hoa nổ chào mừng không ngớt trên màn trời, xán lạn huy hoàng giữa tiếng người huyên náo. Nó thực sự quá bắt mắt khoa trương, nhưng Kim Doyoung lại rất tinh tế tỉ mỉ, không bỏ qua chùm pháo hoa màu hồng nhạt ở giữa có in tên Jung Jaehyun, đã xua đuổi đi cơn buồn ngủ của anh.

-

Kim Doyoung thực sự không thể chịu được sự trêu chọc khiêu khích năm lần bảy lượt của Jung Jaehyun. Cho đến tận bây giờ, anh vẫn không thể chắn chắn cậu trai có đôi mắt quyến rũ này rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Nhưng anh có thể chắc chắn bản thân đang nghĩ cái gì. Cứ như vậy cho tới gần tờ mờ sáng, bệnh nhân mất ngủ kia vẫn tỉnh táo ráo hoảnh.

Kim Doyoung muốn yêu đương rồi.

Chiếc chăn nhung lông vịt in hoa văn bạc hà quấn quanh người, bộ não trước nay luôn nhanh nhạy của Kim Doyoung hoạt động nhanh như gió. Liệu có phải con người khi đối diện với tình yêu đều nên dũng cảm một chút không, bằng không trên đời này làm gì có nhiều câu chuyện tình yêu của hai người mà kết thúc có hậu như vậy chứ.

Một tiếng bíp truyền đến từ tai nghe thông báo chương trình phát thanh đêm khuya đã bắt đầu.

"Tấm thân này đã ngang qua biết bao con đường, bao nhiêu vấp ngã cùng với bao lần mất phương hướng, và tôi trưởng thành chính là để gặp người."

Kim Doyoung vén chăn bông lên, đi vào phòng vệ sinh dội một gáo nước lạnh lên gương mặt tinh tế mà chán chường của mình, thay bộ quần áo và bước trên con phố gần như vắng không một bóng người. Chỉ thấy ánh đèn lạnh lẽo trước cửa hàng tiện lợi ở góc phố, những lon bia xanh đen đã rỗng dưới chân hai cậu con trai, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, một phần ba điếu thuốc trên đầu ngón tay vẫn còn hồng ánh lửa.

Kim Doyoung bước những bước chân chậm nhất nhỉ nhất từ trước đến nay, cảm nhận từng inch từng inch không khí trên con đường. Tòa nhà phát thanh cao chót vót như một con quái thú u ám đáng sợ đang há to miệng trong đêm tối. Bên ngoài vách kính kia có biết bao con người vẫn đang đỏ mắt bận rộn bôn ba.

"Chúc quý thính giả ngủ ngon."

Uống nốt ngụm rượu vang trắng Bordeaux ủ lâu năm cuối cùng, Kim Doyoung kiên quyết nhưng lại rụt rè quay số điện thoại. Người mà Kim Doyoung đang nghĩ tới nghiêng đầu nhìn thấy số điện thoại của anh, đôi đồng tử sẫm màu như được tưới nước suối vào, sáng long lanh.

"Jung Jaehyun, có phải cậu thích tôi không?"

Jung Jaehyun đứng sau khung cửa số nhìn thấy bóng dáng ấy, nhỏ bé giống như một trái bạch quả nằm trên mặt đất phủ đầy lá, chờ đợi một đôi tay ấm áp nhặt lên. Jung Jaehyun mấp máy miệng, nhưng không phát ra âm thanh. Cậu không ngờ một vật phẩm nguy hiểm dễ phát nổ như Kim Doyoung lại thẳng thắn và quyết đoán như vậy. Cậu vốn cho rằng người dễ dàng ngượng ngùng như vậy sẽ phải nhẫn nại, tuần tự từng bước bắt lấy.

Agathon đã từng nói rằng, tâm đầu ý hợp mới là luật pháp và ý nghĩa chính xác của thế giới tình yêu.

"Vậy để tôi nói theo cách khác."

"Jung Jaehyun, tôi bị mất ngủ, tính khí thất thường, còn không thích thể dục thể thao, nhưng tôi thích cậu, tôi muốn tôi và cậu ở bên nhau."

Con đập nước trong lòng ầm ầm sụp đổ, một dòng nước mang tên Kim Doyoung tràn vào, quẹt sạch mọi thứ. Thế giới của Jung Jaehyun có thêm một kẻ đột nhập bất ngờ, đáng yêu, cho dù có mắc sai lầm cũng dễ dàng được tha thứ. Để anh dùng sự ấm áp và niềm vui lấp đầy từng chiếc cốc trong thành lũy nhỏ.

"Được thôi, Kim Doyoung ."

"Vậy anh đứng yên ở đó, đợi em xuống ôm anh."

Jung Jaehyun ôm lấy Kim Doyoung, kèm theo môt nụ hôn ẩm ướt mà đẹp đẽ. Đôi môi của Kim Doyoung mềm mại và ngọt ngào giống y như cậu tưởng tượng.

"Mặc dù anh bị mất ngủ, tính khí thất thường cũng chẳng thích thể thao, nhưng em sẽ trở thành runner's high của anh."

-

Hôm nay Kim Doyoung ngủ vô cùng ngon, chẳng biết là bởi sau lưng có Jung Jaehyun hay trong giấc mơ thấy Jung Jaehyun.

"Sau này, hay để Jung Jaehyun dỗ dành con người hay mất ngủ Kim Doyoung này ngủ đi."

Runner's high: điểm đạt đỉnh của vận động viên chạy đường dài. Khi thời lượng vận động vượt quá một giai đoạn nhất định, cơ thể sẽ tiết ra endorphin. Tập thể dục nặng, liện tục kèo dài và hít thở sâu là điều kiện để tiết ra endorphin. Vận động trong thời gian dài sẽ làm cạn kiệt glycogen trong cơ bắp, chỉ còn lại oxy và endorphin được tiết ra. Thông thường, endorphin được tiết ra trong quá trình yêu đương. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com