Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10.2

Cậu xách chiếc ba lô lên, lên một chiếc taxi về nhà cùng Kim Doyoung. Trên đường về, Kim Doyoung xuống xe mua hai chiếc bánh mì phô mai đen, nói với cậu câu đầu tiên trong suốt một tháng vừa rồi.

"Ngày hôm em thi đấu anh cũng mua, nhưng không ai ăn cả, để mặc ba ngày, anh đem vứt cả hai cái đi rồi."

Còn Jung Jaehyun thì chẳng nói nên lời.

Khi về nhà thì cũng sắp tới giờ ăn tối, Kim Doyoung đi thẳng vào trong bếp - cái căn bếp nhỏ đó. Lần đầu tiên Jung Jaehyun quan sát toàn bộ quá trình ra đời của các món ăn dành cho mình trong suốt thời gian này. Hai người ăn tối trong im lặng, sau khi lần lượt thay nhau tắm rửa, Kim Doyoung liền ngồi trở lại giường và bắt đầu ôn tập. Jung Jaehyun dè dặt, cẩn thận từng li từng tí ngồi bên cạnh anh, cậu vốn dĩ đang đắn đó làm thế nào để mở lời, Kim Doyoung lại bất ngờ nói câu thứ hai.

"Trước khi em chuyển vào, ở đây là giường đơn, sau khi em chuyển vào ở thì đổi sang giường đôi. Sau đó em không ở đây nữa, để mặc anh một mình ngủ trên chiếc giường đôi, anh luôn cảm thấy không quen giống như đây không phải nhà của mình vậy."

Jung Jaehyun có chút muốn khóc. Nhưng cậu thực sự không biết làm thế nào để xin lỗi Kim Doyoung một cách thành tâm thành ý nhất mới có được sự tha thứ của Kim Doyoung, hoặc cũng có thể ngay từ giây phút bản thân mình đổi nhân viên xử lý vết thương đã mất đi cái tư cách này rồi, chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận để thực tế chém trăm ngàn nhát kiếm vào tim. Và cậu cũng hiểu rõ hơn ai hết, những điều này chẳng qua chỉ bằng một phần trăm, một phần ngàn những gì mà Kim Doyoung đã trải qua trong suốt thời gian này.

Khi tới giờ đi ngủ như ngày thường, Kim Doyoung lại không hề có ý định nghỉ ngơi. Chắc hẳn là kể từ khi Jung Jaehyun nhập viện đã bị dằn vặt đến mất ngủ. Anh không ngủ, Jung Jaehyun cũng không định ngủ. Nếu như vào lúc Kim Doyoung đau khổ cậu không thể làm gì để thuyên giảm, thì bây giờ cậu ít nhất cũng phải cùng anh nếm trải mọi nỗi đau ấy.

Hai giờ sáng, Kim Doyoung gấp sách lại. Jung Jaehyun cho rằng cuối cùng thì anh cũng đi ngủ rồi, không ngờ rằng anh lại quay người bước xuống giường, lấy ra một chiếc hộp từ trên giá sách. Anh đặt chiếc hộp ở trên giường, mở nó ra trước mắt Jung Jaehyun, bên trong toàn là tiền. Đô la đủ các loại mệnh giá, được sắp xếp theo từng ngăn, Jung Jaehyun nín thở.

Kim Doyoung không nhìn xem phản ứng của cậu là gì, tự mình lật từng mảnh giấy quý giá ấy, nhẹ giọng mà nói.

"Anh không biết bắt đầu từ giây phút nào, có lẽ là sau khi em chuyển đến vài ngày? Nó đã được sắp xếp rồi. Một xấp là dùng cho kỳ thi, chỗ còn lại toàn bộ là dành để mua nhà."

"Anh không nói với em, vì anh không biết em đối với anh chỉ là hứng thú nhất thời hay là thành tâm giống anh. Vì vậy, anh tạm thời để dành. Cho dù là không còn quan hệ gì với em nữa thì anh cũng có dự phòng cho chính mình. Nhưng sau này em cũng biết, phần lớn tiền của em đều vào đây. Anh cũng tìm hiểu khu vực quanh đây rồi, không lớn, có hai phòng ngủ, mặt quay về hướng Nam, mùa đông thì ấm mùa hè thì mát, cũng rất gần phòng tập nữa. Nếu như các trận đấu diễn ra thuận lợi, có lẽ một thời gian nữa là mua được thôi."

"Sau khi em nhập viện, mấy ngày trước anh có ở cùng em, họ nói tình trạng của em ổn định hơn chút rồi, bảo anh về nhà nghỉ ngơi cho tốt. Nhưng anh vừa bước vào nhà liền hối hận, ở đâu cũng có hình bóng của em. Anh vừa mới chạy từ chỗ em về, anh không chịu được, anh ôm số tiền này khóc. Anh không biết mình đang hi vọng tất cả số tiền mà em kiếm được từ cuộc thi đều biến mất để đổi lấy một Jung Jaehyun khỏe mạnh bình an về hay là ngồi khóc vì một chủ nhân khác của ngôi nhà dùng đống tiền này đổi lấy liệu có còn nữa hay không."

"Anh một mình ngồi trên giường, không nhịn được mà mắng em, trách em, oán hận em, đấu cho đã rồi nằm trong bệnh viện, vứt lại một mình anh ở nơi này. Nhưng anh nghe nói đối thủ của em bị mù một con mắt rồi, anh lại không dám nghĩ tới lời nào độc ác nữa, anh chỉ cầu mong em mau chóng khỏe lại, tỉnh lại, tốt nhất là nói với anh vài câu trêu đùa hay giở mấy trò lưu manh cũng được. Anh nhất định sẽ không đẩy em ra xa, em nói gì anh cũng sẽ cười."

"Đáng lẽ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã không nên quan tâm em, bên cạnh vẫn còn vài vị y tá bác sĩ nữa. Em có thể tùy tiện chọn bất kỳ ai chỉnh lại sống mũi cho em cũng được. Không ai quan tâm thẳng cong cũng chẳng sao, dù sao thì em cũng đủ đep trai rồi. Tóm lại là em không nên chọc vào anh, anh không những không thích thể thao, cũng không thưởng thức được hết những điểu tốt đẹp của môn thể thao bạo lực này. Anh là bác sĩ, việc của anh là chữa bệnh cứu người, còn em hoặc là làm tổn thương người khác, hoặc là làm tổn thương chính mình. Con đường mà chúng ta đi là hai con đường hoàn toàn khác nhau, không nên có giao lộ."

"Nhưng chọc vào cũng không phải là không được, dù sao thì anh mới là người một mực khăng khăng muốn ở bên cạnh em. Anh thừa nhận là anh ngốc, những việc mà em làm anh đều ủng hộ. Nhưng anh chỉ muốn một Jung Jaehyun bình bình an an cũng không được sao? Trước khi trận đấu bắt đầu, anh không nói với em gì hết đúng không? Anh cho rằng anh đã đủ nhấn mạnh rồi, cũng cho rằng em đủ quan tâm anh, trong lòng hiểu rõ, cũng có thể bảo vệ tốt bản thân. Kết quả là em chẳng thèm để anh vào trong mắt, em lại còn thay thế anh bằng một người khác, khiến anh chỉ có thể mở to mắt mà nhìn em bị đánh mà lại không thể đi lên xem em rốt cuộc như thế nào rồi. Em thật là ác độc, Jung Jaehyun, em thật quá ác độc."

"Nếu như em chết hay là tàn phế rồi, anh sẽ không chịu trách nhiệm mà rời bỏ em, anh nói thật đấy. Em tàn nhẫn, anh cũng tàn nhẫn. Nhưng em lại thở hắt ra một hơi, tình hình sức khỏe mỗi ngày đều có thay đổi. Anh cũng chẳng có cách nào giả vờ như anh không nhìn thấy hay không biết. Em làm trái tim anh treo lơ lửng cả tháng trời, ngày nào anh cũng ngủ không ngon giấc, hoặc là giữa đêm giật mình tỉnh dậy, hoặc là mất ngủ đến sáng. Anh cũng không có chút khẩu vị nào hết, nhưng anh vẫn phải nếm thử món ăn làm cho em có ngon hay không, liệu có bởi vì anh lơ đãng mà mùi vị kỳ lạ hay không. Khi em hôn mê, anh còn có thể tạm thời tê liệt bản thân mình. Sau khi tỉnh dậy anh căn bản không biết làm thế nào để đối mặt, anh rất muốn làm ầm ĩ lên cho em biết rốt cuộc anh đau khổ tới mức nào, nhưng anh lại sợ ảnh hưởng đến bệnh tình của em. Anh chỉ có thể biến mình thành một con robot không có tình cảm. Đáng tiếc là anh vẫn là con người, anh không làm được. Mỗi lần giả vờ, nỗi đau trong lòng lại tăng thêm một chút. Anh cũng chẳng có cách nào trút bầu tâm sự cùng với người khác, vì vậy mà đến Johnny anh cũng không để ý. Ấy vậy mà hai người vẫn còn có thể cười nói vui vẻ trong phòng bệnh, dựa vào đâu chứ? Dựa vào cái gì mà tất cả đau khổ chỉ có một mình anh phải gánh chịu?"

"Nếu như em không yêu anh, hãy nói với anh càng sớm càng tốt. Anh sẽ rời đi sớm cũng như sớm chữa lành vết thương, thay vì bị em làm tổn thương hết lần này cho tới lần khác. Em không thương anh, nhưng anh vẫn thương tiếc chính bản thân mình. Nội tạng của em bị thương, kết quả là nội tạng của anh cũng theo đó mà chịu đựng sự giày vò. Anh luôn cảm thấy lương tâm bất an, có lỗi với chúng. Thói quen tốt, làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ mà anh duy trì suốt bao nhiêu năm, đều bị em làm cho rối tung rối mù chỉ trong phút chốc. Em không chỉ làm tan nát trái tim anh, Jung Jaehyun à, em còn hủy hoại cả con người anh nữa. Em biến anh thành một thể dính liền với em, em xấu anh cũng xấu, em đau khổ anh cũng đau khổ. Em nằm ở đó, anh cũng cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi."

"Em không yêu anh, Jung Jaehyun, em thực sự không hề yêu anh. Nếu như em yêu anh, em sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc anh như vậy."

Cuối cùng anh kết luận lại như vậy, đồng thời cầm theo xấp tiền để dự thi, đóng hộp lại và đưa nó cho Jung Jaehyun.

"Tiền để dự thi đều là anh tự mình tiết kiệm được, phần lớn còn lại là em kiếm được, anh cũng không nhớ rõ nữa, nhưng đó là tiền mua mạng của em, cùng với tiền lãi trả lại cho em. Em đi sửa lại phòng tập cho Johnny hoặc là mua cho mình một căn nhà tốt một chút. Đừng có chen chúc dưới căn hầm này với anh nữa, có lẽ qua vài năm nữa em sẽ giành được đai vàng, hi vọng đến lúc đó anh cũng có thể thi được chứng chỉ hành nghề bác sĩ."

Jung Jaehyun không chịu nhận nó, anh sống chết nhét nó vào ba lô của cậu. Jung Jaehyun hốt hoảng, vội vàng xách ba lô bước xuống giường, muốn cất cái hộp đó lại tủ sách. Kim Doyoung lại cho rằng cậu muốn xách ba lô lên rời đi, cuối cùng cũng vỡ vụn, che mặt khóc lớn. Jung Jaehyun cũng chẳng quan tâm đến điều gì nữa, vòng tay ôm chặt lấy Kim Doyoung, nói năng lộn xộn không đầu không đuôi muốn cố gắng thành thật với bản thân, nhưng Kim Doyoung vẫn khóc đến mức như muốn ngất đi.

Cuối cùng anh cũng vòng tay ôm lại Jung Jaehyun mà khóc thút thít.

"Đừng rời đi mà, anh không thể sống thiếu em được, làm thế nào bây giờ, anh không rời xa em được nữa rồi..."

Jung Jaehyun cảm thấy mình như bị hàng trăm hàng nghìn nhát kiếm chém qua. Cậu nghĩ, cuối cùng cậu cũng hiểu được cảm giác của Kim Doyoung khi thấy cậu bị thương nhưng không thể làm gì được. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com