Ấm - sweet liquor
____
Sáng hôm sau, ánh sáng dịu dàng rọi qua lớp rèm , rót xuống căn phòng vẫn vương mùi rượu và thuốc lá. Mọi thứ im lặng đến mức em nghe rõ cả tiếng tim mình đập - khe khẽ, đều đều, như thể đang đếm từng giây để tự nhắc mình ; còn ở đây, nhưng sẽ rời đi.
Em ngồi đó, đầu tựa hờ vào thanh giường gỗ, mắt khẽ nhắm lại. Gương mặt nàng ở khoảng cách gần đến mức em chỉ cần đưa tay ra là chạm tới. Nhưng em không chạm - không còn dám. Chỉ ngồi nhìn nàng ngủ, thở đều, gương mặt hơi nhợt nhạt, mi mắt run nhẹ như đang mơ. Tóc nàng xõa rối, vài lọn dính vào má, em khẽ vén ra, nhưng động tác nhẹ như sợ đánh thức cả một cơn mơ cũ kỹ đã ngủ quên trong lòng.
"Em ơi... đừng đi nữa mà..." - giọng nói mơ màng của nàng đêm qua vẫn còn văng vẳng bên tai em, khiến lòng em tê dại.
Em đã định rời đi khi trời còn chưa sáng. Nhưng một câu níu kéo đó . . . em không nhấc nổi chân.
Ánh nắng bỗng lách qua kẽ rèm, rọi thẳng vào mắt Jaeyi. Nàng cựa mình. Một lát sau, đôi mắt ấy mở ra - ánh nhìn đầu tiên lạc vào Seulgi, đang ngồi im như tượng bên giường, đầu gục vào tay áo, vẻ mặt mỏi mệt.
"...Seulgi?" - giọng nàng khàn khàn.
Em choàng dậy, mắt hơi sưng, chớp vội.
"Em đây ,Dậy rồi à?"
"Bây giờ , là mấy giờ rồi...?"
"Bảy rưỡi. Cũng chưa trễ lắm đâu." - Em đứng dậy, bước nhẹ tới, rót ly nước đặt lên tủ đầu giường.
"Uống chút nước đi. Hôm qua uống nhiều quá."
Nàng nhăn mặt, rúc người sâu hơn vào chăn. Đầu nhức như búa bổ. Những mảnh vụn ký ức vỡ vụn trở lại - ly rượu thứ tư, thứ năm, ánh đèn mờ mịt trong quán, và một người đón nàng trong tuyết.
"Em này... tối qua mình có nói gì quá đáng không vậy?" - Jaeyi khẽ phì cười, tay ôm đầu.
Seulgi khựng lại, tay đặt lên tay nắm cửa, rồi quay đầu, môi cong lên thành một nụ cười vừa nhẹ vừa buồn.
"Cũng nhiều đấy."
"Ví dụ như. . .?"
"Ví dụ như đòi hôn em mấy lần liền." - Em đáp, giọng dịu dàng không chút trách móc.
"Rồi còn khóc bảo nhớ em, nhưng lại chẳng nhớ vì sao tụi mình chia tay."
Jaeyi đỏ mặt, cúi đầu, giấu ánh mắt vào chăn.
"Vậy mà em vẫn đưa mình về. . ." - nàng nói, giọng run.
Seulgi không trả lời ngay. Em chỉ lặng, không biết nên đáp rằng là vì lo lắng, hay vì điều gì đã sâu sắc hơn cả sự lo lắng.
"Em ở đây cả đêm à?" - nàng hỏi tiếp, lần này ánh mắt đầy xúc động.
"Có lẽ là vậy."
"Vì mình hả?" - Jaeyi nhìn thẳng em.
Em không trả lời chỉ bước vào bếp, tránh ánh mắt đó. Một lúc sau, em trở ra, tay cầm khăn ấm và thuốc hạ sốt.
"Có thuốc trong ngăn tủ , Cậu uống đi."
"Em vẫn như trước..." - nàng cười, nhưng ánh mắt đầy chua xót.
"Chỉ là thói quen thôi. Tủ lạnh bỏ hết mấy món hư đi , cái hũ mứt năm nào em làm cũng mốc rồi , trời lạnh, mặc thêm áo ấm, đừng quên quàng khăn."
"Vẫn hay cằn nhằn như vậy. . ."- Jaeyi bật cười, nhưng không vui.
Một lát sau, nàng khẽ thì thầm
"Thời gian qua, mình thiếu em nhiều lắm. Mình nhớ cách em pha cacao, nhớ tiếng bước chân em ngoài hành lang, nhớ cả cái cách em gọi tên mình mỗi sáng. . ."
"Nhưng đó không phải yêu đâu, Jaeyi. Cậu đang nhớ thói quen thôi. Là ký ức, không phải em." - Em ngẩng lên. Ánh mắt thoáng xót xa, rồi khẽ lắc đầu.
"Không phải..." - nàng lắc đầu, giọng run.
"Là em thật mà."
"Không." - Em thì thầm. "Nếu là yêu thật, thì tụi mình đã không như bây giờ."
Phòng bỗng lặng đi. Không khí nặng trĩu.
"Em định đi sao?" - Jaeyi hỏi.
"Ừ"
"Em đi thiệt à?"
"Em ở đây đủ rồi. Dù sao. . . không có em thì cậu cũng sẽ có người khác mà thôi."
Em xoay nắm cửa. Cánh tay đã siết lấy quai túi áo khoác. Một tiếng "cạch" khẽ vang lên khi chốt khóa vừa xoay đến nửa vòng.
Nhưng rồi - tiếng ho vang lên từ sau lưng.
Không phải chỉ một tiếng khẽ.
Là một cơn ho sặc sụa, kéo dài, đứt quãng. Tiếng như xé toạc bầu không khí đang đóng băng giữa họ.
Em khựng lại nơi ngưỡng cửa , cả người như chấn động.
Lúc đầu, em tưởng chỉ là ho vì rượu còn dư trong người. Nhưng rồi . . . tiếng thở hổn hển vang lên sau đó. Như ai đó đang cố giành lấy từng hơi không khí trong lồng ngực bỏng rát.
Em quay phắt lại, ánh mắt hoảng loạn trong một khoảnh khắc ngắn ngủi - điều mà em chưa từng để lộ.
"Jaeyi?"
Nàng đang ngồi gập người trên giường, hai tay ôm lấy ngực, mặt đỏ bừng vì sốt, mồ hôi túa ra hai bên thái dương. Mỗi hơi thở là một lần gắng gượng, nghèn nghẹn như bị bóp nghẹt bởi thứ gì đó không nhìn thấy được.
Em bước nhanh lại, không kịp tháo áo khoác, quỳ gối xuống sàn bên cạnh.
"Bị ốm thật à?" - Giọng em thấp xuống, run rẩy mà cố giữ bình tĩnh. Tay em đặt lên trán nàng, nóng rực.
"Cậu sốt cao rồi , Sao không nói gì?"
Jaeyi chỉ gượng lắc đầu, rồi lại rướn người ho tiếp.
Em đứng bật dậy, mở ngăn kéo dưới tủ gỗ , lục lọi trong đống thuốc cũ ; Một lọ nhỏ có nhãn an thần hiện ra. Ánh mắt em dừng lại. Nhãn còn mới, nhưng bên trong đã vơi gần nửa.
Ngực em thắt lại.
Em cầm lọ thuốc trong tay. Đầu hơi cúi xuống, mi mắt khép hờ rồi,. . . không nói gì, em ném mạnh nó vào thùng rác,
tiếng "cạch" khô khốc vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
Em quay lại, cầm khăn thấm nước, áp lên trán nàng, động tác nhẹ như sợ làm vỡ ra điều gì đó mỏng manh.
"Đừng uống mấy thứ đó nữa." - Em nói, lần đầu tiên để lộ vẻ đau lòng trong giọng.
"Có gì thì nói với ai đó. Gọi ai đó đến. Đừng tự nuốt hết như vậy."
"Gọi cho ai. . ." - Jaeyi thều thào.
"Ngoài em mình còn ai đâu. . ."
Em ngừng tay, mắt cụp xuống. Nàng nhìn em, hơi thở vẫn nặng nề.
"Em biết không" - Jaeyi khẽ nói, giọng lạc đi,
"Nếu là trước kia... em đã ở lại. Đã pha trà, đắp chăn, ngồi cạnh mình cả đêm. . ."
Em cắn môi một giây thôi, cổ họng nghẹn lại. Nhưng rồi em đứng lên, thu dọn lại khăn, chậu nước.
"Thuốc hạ sốt... ở ngăn trên cùng." - Em nói, giọng đã vững hơn, nhưng ánh mắt thì không giấu nổi nỗi buồn.
"Uống vào rồi ăn gì đó. Đừng để căn nhà này lạnh quá , học cách một mình đi"
Rồi em bước nhanh ra cửa. Không quay lại nữa.
Cánh cửa đóng lại sau lưng em - nhẹ nhưng dứt khoát.
Jaeyi nằm đó, mắt dõi theo khoảng trống vừa bị bỏ lại. Bóng em đã không còn trong tầm nhìn, nhưng mùi áo em vẫn lẩn quẩn đâu đây. Mùi của một người từng thuộc về mình
Cánh cửa khép lại sau lưng em.
Không có tiếng bước chân vội vã quay lại. Không có một cái ngoái nhìn. Không còn "em" của những năm tháng cũ - người từng chần chừ mãi ngoài cửa chỉ vì một tin nhắn lặng lẽ
"Mình mệt quá, em ơi."
Jaeyi vẫn nằm đó , căn phòng như rút cạn không khí hơi thở nàng giờ đây nghe rõ mồn một trong khoảng lặng.
Nàng xoay đầu, nhìn vào khoảng trống mà em vừa bước qua. Ánh nắng sáng mỏng manh xuyên qua rèm rọi lên thành ghế gỗ - nơi đêm qua em đã tựa vào để thức cả đêm, chỉ để chắc chắn rằng nàng không lạnh, không mơ thấy ác mộng, không cô đơn trong chính căn nhà của mình.
Vậy mà sáng nay... em ra đi như thể chẳng còn gì để níu.
Jaeyi khẽ lẩm bẩm, nhưng chẳng khác nào một lời thì thầm đứt quãng gửi vào khoảng không:
"Chỉ cần mình sốt nhẹ, em cũng từng bối rối mà ôm lấy mình, vỗ về"
Nàng ngước mắt lên, đôi mắt ráo hoảnh, không còn nước - như thể nỗi đau đã hút cạn mọi cảm giác.
Jaeyi vẫn nằm đó, ánh mắt bất động, như thể đang nhìn vào khoảng trống - nơi em từng đứng.
Ký ức chầm chậm kéo về, mơ hồ nhưng rõ ràng đến buốt lòng.
Có một lần nàng chỉ mới hơi khàn giọng sau cơn gió lạnh đầu đông. Khi vừa nói
"cổ mình hơi rát thôi mà "
em đã lập tức chạy đi nấu gừng với mật ong, đắp khăn ấm, hối hả nhét vào tay nàng mấy viên thuốc cảm. Em ngồi xuống trước mặt nàng, tay run run kiểm tra trán, luống cuống đến mức lộn cả nhiệt kế, rồi cứ 10 phút lại chạm nhẹ vào trán nàng để chắc chắn sốt không tăng. Mỗi tiếng thở dài yếu ớt của Jaeyi khi ấy đều khiến Seulgi hoảng hốt như nghe chuông báo động.
"Nằm im đi, để em lo. . .Cậu chỉ cần nhắm mắt lại thôi." - SeulGi từng nói như vậy, vừa nói vừa ôm nàng sát vào lòng, vỗ nhẹ
Còn bây giờ...
Cũng là một cơn sốt , Cũng là hơi thở hổn hển. Nhưng tất cả những gì nàng nhận được chỉ là một lời dặn dò vội vàng trước khi cánh cửa đóng lại.
Jaeyi đưa tay lên che mắt, không biết để ngăn cơn nhức đầu hay ngăn nỗi nhớ đang cuộn lên từng cơn trong ngực. Nàng thở ra, dài và đứt quãng, như một tiếng nấc bị nuốt chặt.
Giá như em vẫn còn là em của ngày xưa . . .Nhưng quên mất , Là vì ai chứ ?
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com