16
Tối qua tớ cũng cô bạn ngồi nói về mấy bạn mộng mơ của tớ, nói về tương lai của các cậu, về sự mập mờ và mông lung vì cứ phải mãi trông chờ vào một lời công bố của SM...
Tớ chẳng dám tham lam mơ mộng nhiều, tớ chỉ cần mộng mơ của tớ mãi có thể chung đường. Làm ơn, đừng tách họ ra, tình bạn đó, teamwork đó, là ước mơ của biết bao nhiêu người, là quý báu của biết bao con tim. Làm ơn, mộng mơ ơi...
___________________
Không nhanh không chậm, xe anh Jaehyun cuối cùng cũng dừng trước cổng lớn nhà bác cả. Ngay từ khi chưa bước ra khỏi xe, tôi đã có thể nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng vọng ra từ bên trong. Không khí có vẻ rất vui vẻ, nhưng trong lòng tôi lại chẳng có chút chờ mong nào vào buổi tối nay cả.
Chờ Jaehyun chạy xe vào garage rồi cùng anh ấy đi vào nhà, tôi còn chưa đi hết huyền quan thì cả người đã bị ôm chầm lấy, thít chặt đến độ cảm thấy khó thở. Liếc qua anh Jaehyun với ánh mắt đầy thắc mắc, tôi chỉ thấy đôi lúm đồng tiền đang nở rộ trên má anh, đầy ngọt ngào.
"Ông bà nội vừa về, muốn tạo bất ngờ cho em nên không cho anh nói"
Lúc này người đang ôm tôi mới chịu buông ra, một khuôn mặt phúc hậu tầm độ bảy mươi tuổi hiện lên trước mặt tôi. Bà ngoại nhìn tôi đầy yêu thương, ánh nhìn của bà quét từ đầu đến chân, như muốn kiểm tra xem cháu gái của mình có sức mẻ miếng nào trong thời gian bà vắng mặt hay không. Tôi chỉ đứng phổng người ra đó cho bà ngắm ngắm xoa xoa, mãi đến khi được ông ngoại ngoắc vào ngồi cạnh ông ở bàn trà, tôi mới biết mục đích thật sự của việc mang tôi đến nhà bác cả ăn tối đêm nay.
Ông bà ngoại tôi đều đã có tuổi, hai người sinh được năm người con, trong đó chỉ có mỗi mẹ tôi là con gái. Hơn hết mẹ tôi lại là con út, thế nên từ nhỏ mẹ đã rất được ông bà và các bác trong nhà cưng chiều. Đến đời sau, các bác của tôi toàn sinh được con trai, lại vẫn chỉ mỗi bố mẹ sinh được tôi là con gái. Cho nên như một lẽ thường tình, tôi nối tiếp sự nghiệp của mẹ trở thành đứa nhỏ được hưởng ngàn yêu vạn sủng của mọi người trong gia đình.
Nhiều lúc các bác còn hay đùa rằng, nhà người ta đẻ mấy đứa con gái chỉ để kiếm một mụn con trai, còn ông bà ngoại lại phải mất công đẻ tận bốn người con trai rồi mới tìm được một mụn con gái.
Ông ngoại vốn là người khó tính, trong cuộc sống vẫn luôn rất quy củ, ấy vậy mà chỉ có tôi và mẹ là thoát được những gia quy khắc khe của ông. Lần này ông bà trở về Hàn sau thời gian dài tịnh dưỡng ở nước ngoài, tôi và mẹ đương nhiên được triệu tập đến để nịnh nọt ông, nhằm giúp cả nhà không bị ông mắng. Và tất nhiên, chiến lược đó vẫn luôn rất hiệu quả. Bởi tôi vừa lon ton đi đến ngồi cạnh, gương mặt ông đã giãn ra, thôi không còn giữ vẻ khó đăm đăm như vừa nãy nữa. Các bác trong nhà nhìn thấy thế cũng thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm.
"Thưa bố, Jaehyun cũng đã đưa T/b về rồi, con mời bố vào trong rồi nhà mình cùng ăn tối"
Bác cả nhòm thấy trong bếp các bác gái đã chuẩn bị xong bàn ăn, cẩn thận lên tiếng nhắc nhở ông giờ ăn. Tôi cũng phối hợp theo bác cả, với lấy cây gậy ở bên cạnh đưa cho ông, sau đó còn cẩn thận dìu ông đi đến vị trí chủ tọa trong bàn ăn. Gia đình bên ngoại tôi không tính là siêu giàu có gì, chỉ có bác cả thừa kế trường đại học tư nhân từ ông nội thì có thể được tính là có của ăn của để, còn lại đa số đều làm về nghiên cứu hoặc giảng dạy, kinh tế nằm ở mức khá giả. Có điều vì đặc tính gia đình theo ngành học thuật nhiều như vậy nên nguyên tắc trên dưới trong nhà đều rất nhiều, chẳng những thế còn phải luôn được tuân thủ nghiêm ngặt.
Mẹ kể ngày trước kia vì muốn làm trong tổ chức quốc tế - đặc thù công việc cần đi công tác rất nhiều, mà mẹ đã mất cả năm mới thuyết phục được ông ngoại - người luôn chiều mẹ hết mực - đồng ý. Còn bố, mỗi lần nghĩ đến tháng ngày xin hỏi cưới mẹ thì chỉ biết lắc đầu cười khổ, bảo chuyện cực khổ ta nên bỏ qua, chỉ nên nhìn đến quả ngọt của hiện tại. Chưa kể, sau này bố dắt cả mẹ và tôi - cháu gái cưng của ông ngoại - đi công tác từ nước này qua nước khác, cả năm chỉ gặp ông được mỗi dịp tết, khiến ông mỗi lần gặp bố đều lườm nguýt hờn dỗi.
Mọi người giữ trật tự ngồi vào vị trí gần như cố định của mình ở trong bàn ăn, tôi cũng thế, kéo một ghế ở phía gần cuối bàn ăn dài, chỗ của đám con cháu nhỏ tuổi trong nhà. Đối diện tôi là anh Hoseok, con của bác tư, anh ấy thấy tôi liền cười thật tươi, khoe lúm đồng điếu xinh xinh ở khóe miệng. Anh Hoseok còn đang tính highfive với tôi một cái thì cả hai chúng tôi đều bị tiếng hắng giọng của ông ngoại dọa cho giật mình, lật đật ngồi nghiêm chỉnh lại, chờ ông ngoại bắt đầu bữa ăn.
Ông quét mắt nhìn quanh đám con cháu của mình một hồi, như là đang điểm danh. Đến khi ánh mắt ông ngoại lưới đến chỗ ngồi kế bên tôi, trống không, ông liền buộc miệng lên tiếng hỏi
"Jaemin đâu mất rồi? Jaehyun đi đón T/b mà không đưa luôn thằng bé về à?"
Không gian bàn ăn vốn đã im ắng lại càng trở nên kỳ quặc hơn, đến mức chỉ còn nghe được tiếng hít sâu của tôi ngay khi cái tên ấy được nhắc đến. Việc Jaemin được nhận nuôi, cả nhà trừ bỏ tôi và nó, ai cũng đều biết cả. Vì tôi và Jaemin thuộc dạng sinh sau đẻ muộn trong nhà, đến cả hai người gần tuổi với bọn tôi nhất là anh Hoseok và anh Jaehyun đều cách chúng tôi đến tận 10 tuổi, nên khi Jaemin được đưa về họ đều đã nhận thức được sự tồn tại đặc biệt của nó. Đến khi chuyện mấy năm trước xảy ra, Jaemin rời đi, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi, mọi người đều âm thầm dần làm quen với việc gia đình thiếu đi mất một thành viên.
Thế nhưng mặc cho từng ấy năm đã trôi qua, trong những bữa ăn gia đình, vị trí của nó vẫn được để lại, chẳng ai thay thế vào đó cả. Từ cái ghế nó vẫn hay ngồi, đến bộ muỗng dĩa bình thường luôn dùng, mọi thứ đều được bày biện ra, tựa như nó vẫn còn ở bên chúng tôi, chỉ là đang bận việc nên đến muộn mà thôi...
Mẹ tôi dường như muốn nói gì đó, nhưng lời đã đến miệng rồi vẫn cứ ngập ngừng chẳng thể nói ra được. Bố khẽ hắng giọng, thưa chuyện cùng ông
"Thưa bố, Jaemin nó... nó rời đi được bốn năm rồi"
Trong phòng ăn vang ra tiếng thở dài khe khẽ của ai đó, ông ngoại nghe bố nói xong thì sững người, dường như trong tích tắc ban nãy ông đã hoàn toàn quên đi sự thật đau lòng đó vậy. Đôi mắt già nua của ông ánh lên tia đau lòng mà lần đầu tiên tôi trông thấy, ông thở dài, đôi tay đang chống lên cây gậy cũng run lên theo.
Phải rồi, trong đám cháu chắt trong nhà, nếu nói ông thương tôi nhất thì vị trí thứ hai chắc chắn sẽ là Jaemin. Nó từ nhỏ đã rất thông minh, lại ngoan ngoãn vâng lời, ông nội vì thế chẳng màn đến chuyện máu mủ gì mà thật lòng yêu quý nó. Tôi cũng thừa biết, nó sợ tôi ngốc nghếch học hành không tốt sẽ khiến ông phật ý nên vẫn luôn không ngừng phấn đấu, mong rằng kết quả nó kiếm được sẽ khiến ông hài lòng, không làm khó làm dễ tôi. Thật sự là cái đồ Na Jaemin ngốc nghếch, ai mà chẳng biết ông cưng chiều tôi ra sao, làm sao có thể vì việc tôi bất đắc dĩ không thể học hành tốt mà hết thương tôi cho được cơ chứ.
"Thôi, mau dùng bữa đi"
Ông kết thúc sự im lặng bằng một câu nói, mọi người cũng dần dần lấy lại không khí xôm tụ của một hôm hội họp gia đình, vừa dùng bữa vừa tâm sự với nhau. Ông ngoại tuy khó nhưng không cấm trò chuyện trong bữa ăn, ông bảo lớn rồi ai cũng bận rộn, có mỗi bữa ăn mới có thể gặp nhau, cứ câm như hến thì ngồi lại ăn cùng nhau làm gì.
Tôi được anh Hoseok lẫn anh Jaehyun liên tục gắp thức ăn cho, cũng rất chu đáo chọn những món tôi thích ăn, món nào có hành sẽ gắp bỏ ra, món nào cay sẽ không động tới, món nào nhiều xương thì lại càng tránh đi. Trước đó những việc này đều sẽ có người giúp tôi làm, nhưng giờ người đó lại chẳng còn ở đây nữa...
Thời gian đầu, khi tôi vẫn còn trong giai đoạn 'phong bế' bản thân nghiêm trọng nhất, các anh vì sợ tôi không thích nghi kịp với sự vắng mặt của Jaemin nên luôn cố gắng làm thay những việc nó hay làm. Có điều do không quen nên làm rất vụng, điển hình là anh Hoseok thường xuyên quên mất mà gắp thức ăn cay cho tôi, hay anh Jaehyun thì hoàn toàn đầu hàng trước việc lọc xương cá. Nhìn hai anh đang tất bật lo cho mình, lại nhìn xuống thức ăn trong chén vẫn còn xót lại chút hành, tôi cười chua xót, tự mình gắp số hành đó bỏ ra đĩa lót.
Cũng bốn năm rồi, tôi cũng đã học cách sống không có em.trai.Na.Jaemin bên mình...
Ăn tối xong đâu vào đấy, ông ngoại khéo léo bảo anh Hoseok và anh Jaehyun dắt tôi ra ngoài đi dạo cho xuôi cơm, nhưng thực tế là chỉ muốn đẩy tôi ra khỏi nhà để dễ bề trò chuyện cùng bố mẹ. Chờ bóng tôi và hai anh vừa khuất khỏi cổng, ông quay sang bố, lần nữa thở dài rồi đi thẳng luôn vào vấn đề ông đang muốn hỏi
"Hai đứa đã liên hệ với bên phía nhà bên kia chưa?"
"Dạ rồi thưa bố, bên họ bảo thằng bé có tìm đến nhưng chỉ một lần duy nhất vào bốn năm trước rồi cũng mất biệt"
'Nhà bên kia' với 'họ' mà ông ngoại nhắc đến chính là bên phía nhà họ Na. Lý do tôi gọi là 'nhà họ Na' thay vì 'nhà nội' là vì bố tôi vốn là trẻ mồ côi, khi bé được phu nhân nhà họ Na đưa về nuôi nấng nên cũng được mang họ Na. Song, vì sau này xảy ra vài việc không vui, nên bố với bên ấy cũng đã lâu rồi không còn liên hệ nhiều nữa. Mà cái sự việc tôi đang nói đến ấy, có liên quan mật thiết đến nhân vật 'thằng bé' - Na Jaemin - người đã biệt tăm biệt tích cả mấy năm nay.
"Mấy người các anh chị cũng thật là, dù có việc gì vẫn nên bình tĩnh nói chuyện, tại sao lại khiến cho thằng nhỏ kích động đến mức bỏ đi như vậy cơ chứ?" ông ngoại nện gậy xuống mặt nền đầy bực tức, đương nhiên bố mẹ không kể thật cho ông nghe lý do Jaemin rời đi, chỉ dám nói nó biết sự thật mình là con nuôi nên bỏ đi mà thôi
Trước khi Jaemin đi, trong thời gian mà tôi đang ngủ trên phòng sau khi đi ngắm bình minh về, bố mẹ kể rõ cho Jaemin về 'thân phận' thật sự của nó. Chuyện này mãi về sau tôi cũng mới được bố mẹ kể lại cho.
Jaemin thật ra là con của cậu cả nhà họ Na và một người em gái được nhận nuôi cùng lúc với bố tôi. Nhưng do năm đó hai người họ chưa hết hôn, lại có chênh lệch trong xuất thân, cho nên bên phía Na lão gia kiên quyết không muốn nhận dâu nhận cháu. Bố tôi vì bảo vệ cho mẹ Jaemin mà cũng nảy sinh bất đồng với nhà họ Na, rốt cuộc thì cùng mẹ tôi mang cô ấy đi, cưu mang cho đến khi cô ấy trở dạ.
Những tưởng bấy nhiêu chuyện đó thôi đã đủ bi kịch rồi thì chuyện không ai mong muốn nhất lại xảy ra - trong khi sinh Jaemin, vì sinh khó mà mẹ nó đã qua đời - cũng vì vậy mà bố mẹ quyết định nhận nuôi Jaemin. Phần vì thương cảm cho người em bạc phận của bố, phần lại thương đứa nhỏ vừa chào đời đã thiệt thòi quá nhiều.
Ngày hôm đó sau khi bố mẹ kể cho nó nghe về chuyện này, nó đã ghé qua nhà họ Na nhằm mục đích xác nhận hay để làm gì khác, điều đó chỉ có nó và cậu cả Na - bây giờ đã là người đứng đầu của nhà bên ấy - biết rõ.
"Con có đi nghe ngóng tình hình bên ấy rồi bố ạ. Nghe nói từ khi bọn con đưa mẹ Jaemin đi đến bây giờ, bố nó vẫn chưa hề kết hôn với ai, càng không có thêm đứa con nào khác" bố lần nữa lên tiếng, suy tư một chút rồi bấm bụng nói lên suy đoán trong lòng mình "Jaemin nếu về nhà bên đó thì được xem như là độc tôn hiện tại của Na Jaehan, có khi họ muốn Jaemin cắt đứt quan hệ với bên ta nên mới giấu tung tích thằng bé đi"
Mẹ vì sợ lên tiếng sẽ lại bật khóc nên chỉ biết giữ im lặng suốt buổi, cuối cùng cũng chẳng thể nhịn được nữa mà phải cất lời "Một thằng nhóc mười lăm mười sáu tuổi, nói muốn giấu là giấu thế nào nếu nó không muốn. Chẳng nhẽ, Jaemin nó cũng không muốn quay về với nhà ta nữa hả mình? Hay là vì chúng ta cấm đoán..."
"Đừng nói bậy. Jaemin nó thương nhà mình, nó thương... nó thương T/b ra sao em còn không biết sao? Chắc do quá shock mà nó cần thời gian suy nghĩ thôi" bố sợ mẹ kích động sẽ đem chuyện không nên nói nói cho ông nghe, làm ông tức giận, nhanh nhảu chặn ngang kịp thời
Ông ngồi một bên, nghe bố mẹ trò chuyện cùng nhau mà nhíu mày không hài lòng. Một đứa nhỏ dù không máu mủ ruột rà, nhưng từ bé đã tận mắt nhìn nó lớn lên, từ một bọc chăn đỏ hỏn đến một thằng nhóc mười lăm mười sáu lưng dài vai rộng, chẳng nhẽ không thấy mến tay mến chân? Toàn bộ người trong nhà, từ trên xuống dưới từ khi thấy Jaemin được bố mẹ đưa về và tuyên bố sẽ nuôi nấng thằng bé thì đã ngay lập tức xem nó thật sự là con ruột của mẹ tôi, là cháu ngoại trai nhà họ Jung rồi. Bây giờ đột nhiên cháu mình đi đâu biệt tăm biệt tích, mập ốm ra sao, có đau ốm bệnh tật hay không cũng chẳng biết, trong lòng mọi người đều như ngồi trên lò than đỏ.
"Bố ơi, bố có cách nào tìm Jaemin về cho con không ạ? Chứ ngày nó bỏ đi mới có mười sáu tuổi, dù cho có trưởng thành hơn bạn cùng lứa, nhưng một đứa trẻ nhỏ tuổi như thế, làm sao mà lo lắng được cho cuộc sống của bản thân" mẹ chuyển đến ngồi cạnh ông ngoại, nắm lấy tay ông, hai mắt ngấn lệ mà nài nỉ.
Ông thở dài, đôi mắt kèm nhèm vì tuổi già mang theo một mấy phần toan tính nhìn về xa xăm "Thôi được rồi, để mai ta sang nhà họ Na hỏi thăm. Dù gì thì ngày trước hai gia đình cũng có qua lại trong làm ăn, với cả chuyện cưới hỏi của hai đứa, hi vọng họ nể mặt lão già này mà nói"
___________
Trong khi ấy, tôi đang đi giữa Jaehyun và Hoseok, mỗi bên choàng tay một người, chậm rãi tản bộ trên vỉa hè thoáng đãng dọc theo đoạn đường vắng giữa khu dân cư sang trọng. Ba người chúng tôi cứ thế mà rảo bước, chẳng ai nói gì, chỉ biết lẳng lặng đếm từng bước chân của mình.
Dạo quanh một lúc, tôi chợt nhận ra dây giày đã bị tuột từ khi nào chẳng hay. Cúi đầu nhìn chân mình, nhìn sợi dây giày lỏng lẻo trải dài trên mặt đường, đột nhiên tôi lại thấy tủi thân đến lạ, tiếp đến là chẳng nói chẳng rằng gì mà bật khóc thật lớn, khiến cho hai người đang đi hai bên hoảng hốt không thôi. Những năm gần đây, tôi tự tập cho chính mình trưởng thành hơn, tập tự mình làm nhiều thứ mà chẳng cần bàn tay giúp đỡ của ai đó nữa.
Kể cả việc tự đặt báo thức mỗi sáng, biết thân biết phận hay bị hóc nên chẳng dám động đến mấy có xương hay có vỏ. Thậm chí đến cả việc dây giày trước khi ra cửa phải cột thật chắc để không ngã, tôi đều có thể tự mình tập làm hết cả. Thế nhưng mà, dù cho có cố gắng cỡ nào thì bộ não tôi vẫn chỉ là tư duy của một đứa trẻ 11, 12 tuổi, đó là sự thật chẳng cách nào thay đổi được...
Đến tận lúc này, đột nhiên tôi nhận ra rằng, tôi dù cho có thể tự mình làm mọi điều, vẫn chẳng thể tập sống thiếu Jaemin được...
Tôi chẳng hiểu mình bị gì nữa, chẳng phải đã một năm rồi tôi chẳng còn khóc nữa rồi sao? Từ khi Jeno và Donghyuck xuất hiện, tình trạng của tôi đã tốt hơn nhiều, cũng thôi bật khóc trong vô thức.
Nhưng đêm nay, nhìn chỗ trống bên cạnh mình, nghe câu hỏi của ông ngoại, và bao gồm cả cuộc gọi kỳ lạ kia nữa, tất cả chúng dồn nén lại khiến tôi lần nữa vỡ òa. Thì ra, chẳng phải là tôi đã có thể ngừng khóc rồi, mà chỉ là tôi cố ép bản thân mình không được như vậy, để rồi cảm xúc tức nước vỡ bờ thế này đây.
Hoseok ôm tôi vào lòng, anh Jaehyun thì cúi người giúp tôi thắt lại dây giày. Hai anh chẳng nói lời nào, chỉ dùng hành động để cố an ủi tôi. Họ hiểu rõ, chẳng lời nói nào có thể xoa dịu tôi cả, bởi một đứa trẻ đang uất ức thì vĩnh viễn chẳng thể cảm thấy đủ an toàn chỉ với những lời nói vô nghĩa. Tôi cứ thế vùi mặt vào lòng Hoseok mà khóc, cảm giác tủi thân bao vây lấy mọi cảm xúc trong tôi, tủi thân mà lại chẳng hiểu sao mình lại cảm thấy như vậy.
"T/b à, những lúc ở bên bọn anh, em vẫn luôn được phép là một đứa trẻ mà. Chẳng cần trưởng thành, chẳng cần mạnh mẽ, lại càng chẳng cần giả vờ là mình vẫn ổn, hãy cứ thẳng thắn đối diện với cảm xúc của em " anh Jaehyun xoa đầu tôi, giọng nói trầm trầm của anh như khúc nhạc êm dịu, khẽ vỗ về những thổn thức trong tôi
Hoseok mặc kệ tôi làm ướt hết cả ngực áo anh, anh xoa lưng tôi, giữ cho tôi thở đều đặn giữa những đợt nấc nghẹn "Ít nhất em vẫn còn bọn anh, tuy vụng về, tuy chẳng thay thế được người đó, nhưng bọn anh cũng có thể là bầu trời của em"
Phải rồi, ngoài kia vẫn còn rất nhiều người yêu thương, quan tâm đến tôi cơ mà.
Có ông bà, có bố mẹ, có các bác các anh, có Jeno Donghyuck.
Họ luôn sẵn sàng dang rộng đôi cánh, làm bầu trời của tôi, bảo vệ tôi khỏi thế giới đầy rẫy đau thương này.
Thể nhưng đến cuối cùng, họ vẫn không phải Jaemin...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com