xx
lee jeno vừa định trả tiền thì tài xế đã lắc đầu bảo gì mà đã có người trả rồi. em không cần nghĩ cũng biết là ai, cúi chào nhẹ rồi ra khỏi xe.
em nhấn chuông cửa, trong nháy mắt đã thấy cậu ta hớn hở ra mở cửa. nếu không vì vẻ mặt phờ phạc và có chút đỏ thì còn lâu em mới tin người này bị bệnh. jaemin vừa tắm xong cách đây gần một tiếng, cậu ta đứng gần em đến mức em có thể ngửi thấy mùi sữa tắm của cậu ta. mà cái mùi nó quen quen...
-sao mùi này quen thế nhỉ?
em lẩm bẩm tự hỏi, vẫn chưa ý thức được việc cả hai đang đứng ở cổng với tư thế có chút lạ. na jaemin tựa vai vào tường nhìn em, và em nhích một chút nữa liền dễ dàng chạm vào ngực cậu.
-mùi của jeno đó. ý tôi là mùi sữa tắm.
-cái quái gì?? sao cậu biết được tôi dùng mùi gì chứ??
-ngửi nhiều là biết mà.
em hơi muốn kỳ thị cậu ta rồi. cậu ta vẫn cười như thể đó là chuyện rất bình thường, về cơ bản cậu ta vốn không hề bình thường. đầu óc jeno bắt đầu nghĩ đến mấy cái tình tiết trong mấy cái truyện trên mạng. nào là yêu quá hóa điên nào là đầu óc có vấn đề rồi sau này sẽ dẫn đến cảnh đánh đập, hành hạ người xung quanh, đặc biệt là người yêu.
-trêu cậu tí thôi, có lần tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt thì thấy. mặt cậu tái mét trông yêu ghê.
na jaemin chưa kịp vươn tay chạm vào má em đã bị em lườm nguýt. em muốn đấm cậu ta thật ấy. theo lời renjun nói thì cậu ta thích em lắm, thích em là thích chọc em chửi à? jaemin bất chợt hỏi, tay còn gõ nhẹ lên đỉnh đầu em.
-ê mà hôm nay nhìn cậu nhỏ xíu, mới có một ngày không gặp mà cậu lùn đi 10 cm rồi hả?
lee jeno nhìn từ chân cậu lên, cười mỉm dịu dàng rồi vung một đấm vào bụng jaemin khiến cậu cúi gập người. cậu ta đang đứng trên bậc thềm, không lẽ lùn hơn em? em không quan tâm đến cậu đang co người ngồi ở cổng, cứ thế đi thẳng vào nhà.
jaemin vài giây sau cũng chù ụ đi vào, thấy jeno đang ngồi ở sofa đột nhiên lại chạy ào đến, nằm lên đùi rồi ôm eo em. mặt dụi vào bụng em làm nũng, bĩu môi nói:
-cậu nỡ lòng nào ra tay với một người bệnh ốm yếu như tôi chứ...
-phải rồi ốm yếu. giờ thì ốm yếu ngồi dậy hộ tôi, cậu nặng quá!
em chưa kịp nghỉ ngơi đã bị cậu ta bám lấy, trong người chẳng có tí sức lực nào để đẩy cậu ta ra cả. jeno vừa hướng mắt xuống đã chạm phải ánh mắt cậu đang nhìn mình, không hiểu vì sao mà em lại đỏ mặt rồi quay mặt sang chỗ khác.
-hôm nay jeno muốn ăn gì?
jaemin hỏi, mắt vẫn nhìn thẳng vào em. đôi lúc ánh mắt cậu ta khiến tim em lỗi nhịp, đầu óc trống rỗng và tay chân cũng trở nên cứng ngắc, hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây ngốc. cho nên ít khi nào mà em thật sự nhìn thẳng vào cậu ta lắm, trừ những lúc cãi nhau thôi.
-cậu nấu gì, tôi ăn đó. nhà vệ sinh ở đâu thế?
cậu vừa chỉ xong em đã nhanh rời đi, jaemin nghĩ ngợi một chút liền vào bếp. cậu không nghĩ là bản thân nấu ăn quá ngon, nó chỉ ở mức vừa miệng mà thôi, mà cậu cũng không hay nấu nướng gì. hôm nay sẽ làm spaghetti sốt kem mà jeno thích vậy. cậu cảm thấy mệt mỏi trong người thật, nhưng nghĩ đến em sẽ ăn món cậu nấu thì chút mệt mỏi ấy chả là gì cả.
jeno ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng qua hình ảnh phản chiếu của bản thân, trong đầu là một mớ hỗn độn. em cứ ngỡ bản thân thuộc dạng giữ bình tĩnh giỏi, cho đến khi cuộc sống em xuất hiện na jaemin. giờ thì mỗi khi chạm mắt với cậu ta tâm trí em đều trở nên hỗn loạn, đến mức em không thể nghĩ được gì ra hồn. jeno rửa mặt, một cách thô bạo, để khiến em trở nên tỉnh táo.
lúc em trở ra đã thấy jaemin đang đứng ở bếp, gương mặt nghiêm túc nấu mỳ. thật lòng mà nói, nếu cậu ta đứng yên, im lặng thì cậu ta đẹp trai và thu hút lắm đấy. tiếc là mỗi khi mở miệng em chỉ muốn đấm cậu ta thôi.
-cậu lại đây nếm thử xem đã vừa miệng chưa.
jaemin không ngẩng đầu cũng biết em đang đứng gần đấy, khẽ lên tiếng gọi trong khi tay vẫn đang gọt táo. jeno đáp nhẹ, đi đến bên cạnh rồi nếm thử một ít sốt kem. có một điều em phải công nhận chính là jaemin nấu ăn ngon thật, không những ngon mà còn hợp khẩu vị em nữa. rõ ràng em không hề nói gì về khẩu vị của bản thân, nếu cậu ta biết rõ như thế...chắc là định mệnh...?
em nghĩ đến đây liền lặp tức lắc mạnh đầu, cậu đứng cạnh còn nghĩ sốt kem có vấn đề. vừa định bỏ thêm chút gia vị liền bị ngăn cản, jaemin khó hiểu nhìn em, chỉ thấy em mỉm cười đầy gượng gạo.
-cậu ổn không jeno?
-ổn chứ. để tôi giúp cậu bày ra bàn.
jeno nhanh tay lấy nĩa và dĩa ra, bỏ mỳ và sốt kem lên rồi đặt xuống bàn. jaemin cũng không nói gì, đơn giản là vì cậu quá mệt để nói. em thấy gương mặt nhợt nhạt của cậu, bất giác đứng phía sau cậu, tay áp lên trán.
-cậu ăn một chút đi rồi uống thuốc. nếu không hạ sốt tôi đưa cậu đến bệnh viện.
-vẫn là jeno thương tôi nhất~
-mê sảng đấy à? ăn uống rồi nghỉ ngơi đi, mọi việc còn lại để tôi lo cho.
cả hai vừa chạm tay vào nĩa đã nghe tiếng chuông cửa, kèm theo đó là tiếng nháo nhào với những giọng nói đầy quen thuộc. jaemin vài giây trước còn tươi cười thì bây giờ đã đen mặt, liếc mắt ra phía cửa.
-cậu gọi họ đến à?
-không hề.
đến cả jeno cũng ngạc nhiên. quả là bạn bè, không cần thông báo cũng tự biết đường tìm đến.
giọng của chenle xuyên qua cửa truyền đến tai bọn họ, còn cả tiếng cãi nhau của renjun và donghyuck, tiếng can ngăn của mark, jisung chắc đang đứng bên cạnh xem kịch rồi. jeno đứng dậy đi mở cửa, phía sau là jaemin đang xoa trán đầy mệt mỏi.
cửa vừa mở đã bị đẩy mạnh, may mà cậu kéo em về phía sau kịp lúc, không thì gương mặt đó đã gặp chuyện. donghyuck há hốc mồm nhìn jeno đang tựa vào người jaemin, và cả hai người nọ cũng trợn to mắt nhìn đám người đang đứng ở cửa nhà.
-tụi bây qua làm gì?
jaemin hỏi.
-tao thấy mày nghỉ học nên qua thăm.
renjun đáp.
-sao em ở đây?
mark chỉ jeno.
-qua thăm bệnh.
jeno trả lời.
-nhà có gì ăn không anh? em đói quá.
chenle bước vào bên trong, tay xoa bụng hỏi. jisung cũng trong tình trạng tương tự. cũng phải, tụi nó từ trường về nhà chỉ tắm rửa, ngủ một tí rồi cùng mấy anh qua đây, có ăn uống gì đâu.
-có anh nè, mày ăn luôn đi. qua thăm bệnh hay qua ăn chực?
jaemin bực dọc đáp. giờ thì hay rồi, thời gian riêng tư cùng với crush đã tan thành mây khói. đã bệnh còn xui, số đen hơn chó mực nữa.
jeno thở dài bất lực, xác định sau hôm nay bệnh của cậu có khả năng nặng hơn. cả đám nháo nhào kéo nhau vào phòng bếp, chỉ có mark là ân cần hỏi thăm. dù sao cũng là anh cả, không nên loi nhoi như đám nhóc đó được.
cậu ngồi cạnh em, dĩa mỳ ý chỉ vơi đi một nửa. jeno xem bọn họ cãi nhau ầm ĩ chỉ cười nhẹ, không để ý đến ánh mắt của người bên cạnh vẫn dán chặt lên người em.
-ngon không?
jaemin hỏi nhỏ bên tai em, trong mắt ngập tràn yêu thương. em gật đầu, không cần nói cũng biết em thích món này thế nào.
-cậu đi nghỉ đi, cứ ngồi ở đây sao mà hết bệnh được.
em nhắc nhở, jaemin lắc nhẹ đầu. suốt cả buổi hôm đó, cậu chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh em trong khi cả nhóm đang trò chuyện ở phòng khách. từ một lúc nào đó, jaemin đã thiếp đi trên vai em. jeno ngồi im, để cậu không bị thức giấc.
renjun thấy được màn này liền mỉm cười với jeno, nụ cười dịu dàng hiếm thấy trên gương mặt lúc nào cũng cau có. donghyuck đột nhiên cảm thấy có chút buồn, renjun chưa bao giờ cười với nó như thế cả. cũng phải, nó toàn chọc tức người ta, làm gì đáng yêu như jeno đâu. nhưng tại sao nó lại buồn nhỉ?
jisung và chenle đơn giản là ngồi cạnh nhau xếp hình, những mảnh ghép rải khắp sàn cùng với hai vẻ mặt nghiêm túc khiến mark phì cười. ồn ào thì ồn ào, nhưng ở với mấy đứa em này mark luôn cảm thấy vui vẻ. và dù tụi nó có đáng sợ cỡ nào thì mark vẫn sẽ khen tụi nó dễ thương. suy cho cùng tụi nhỏ vẫn là trẻ con, trong mắt mark là như thế.
một buổi chiều bình yên trôi qua ở nhà jaemin. mỗi người một suy nghĩ, cứ thế mà bao lấy tâm trí. và jeno, mọi tình cảm trong lòng càng lúc càng rõ ràng khiến em không thể trốn tránh được nữa. nhân lúc jaemin vẫn say giấc, em khẽ xoa đầu cậu và thủ thỉ:
-ngốc à, tôi không ghét cậu đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com