Chap 75: Chiêu trò của Na Jaemin
Vài ngày trước khi về nhà, Minjeong đều ở nhà của Jaemin. Cô rốt cuộc cũng hiểu được ý Jaemin nói anh không chơi trò tình một đêm nghĩa là như nào, anh muốn chơi trò "tình hàng đêm"!
Anh trả chìa khóa lại cho cô, nhưng cô không thèm cầm.
Tịch thu xong lại đưa lại, làm gì có chuyện dễ dàng bỡn cợt cô như vậy. Cô yêu cầu anh phải xin lỗi, kiểm điểm lại chính bản thân, thế nhưng anh không hề tiếp thu, cự tuyệt chuyện nhận lỗi của mình, bày ra cái vẻ tuyệt tình không hề hối cải.
Anh nhất quyết không chịu cúi đầu, anh cũng không ngờ cô sẽ từ chối nhận lại chìa khóa nhà anh.
Sau đó, anh cũng không thèm đưa chìa khóa cho cô nữa, nhưng mỗi ngày đều ủ mưu dẫn dụ cô về nhà mình.
"Tan làm, đừng ngồi xe bus, anh tới đón em, đang ở trên đường rồi."
"Dạ dày anh đau, chưa ăn tối. Căn tin bệnh viện có đưa lên hộp cơm nhưng nguội ngắt rồi, không muốn ăn.
Em ăn no nằm nhà xem tivi sao?
Vậy anh phải làm sao bây giờ?
Anh không muốn ăn ở bên ngoài, em nấu mì cho anh được không?
Sao cơ?
Anh không muốn tới nhà em ăn, nhà của anh có mì hợp với khẩu vị của anh. Nếu không có người nấu cơm cho anh, xem ra anh chỉ còn nước chết đói mà thôi."
"Một người xem tivi buồn lắm, đến nhà của anh đi, tivi nhà anh to lắm, lại có cả rạp chiếu phim thu nhỏ, giường nhà anh ngủ cũng ngon hơn. Quan trọng là, anh đang đứng ở dưới lầu nhà em, em không xuống anh sẽ không về."
Minjeong mới yên ổn được vài ngày đã bị tên đàn ông này đến làm phiền. Lúc trước sao cô chỉ cảm thấy ác bá tiên sinh ăn nói cay độc thôi? Anh rõ ràng là kẻ lải nhải lắm mồm!
Chỉ số thông minh của đàn ông thực sự không đáng tin chút nào.
Minjeong vừa khinh bỉ anh vừa tự nhận thấy mình đã trúng kế của anh, biết rõ ràng anh đang diễn kịch nhưng vẫn phục tùng theo anh.
Vì thế, khi cô đang nấu cơm anh ở bên cạnh cô quấy rối, cô rửa bát thì anh ở bên cạnh chỉ huy, cô giặt quần áo thì anh lại đi thay quần áo, cô dọn phòng thì anh ở bên cạnh nhắc khéo là Tết phải dẫn anh về nhà.
Đương nhiên, cô đâu vội đồng ý, thế là anh liền thử nghiệm cô, thử nghiệm cuộc sống vợ chồng cần phải có.
Minjeong không thể không thừa nhận, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cả hai đã sát cánh bên nhau, cùng ăn cùng ngủ, đúng là một đôi thật sự. Cả hai đều tự mình điều chỉnh thói quen sinh hoạt, cố gắng thích ứng với sở thích của đối phương.
Ừm, trên giường, cô cũng thấy không tệ lắm. Được rồi, tuy rằng không đúng đắn cho lắm, nhưng biểu hiện của anh phải nói là tốt.
Ngoại trừ lần đầu tiên có cảm giác đau đớn ra, kết hợp với kiểu lải nhải của anh phá hỏng hết bầu không khí ra, thì vài lần sau có thể nói là hoàn mỹ.
Sau lần thứ hai thân mật, tên đàn ông chẳng biết xấu hổ kia tuyên bố đây mới là sức mạnh đích thực của anh, lần đầu tiên có là cái gì. Nói xong, anh ngẫm lại, bổ sung lần đầu tiên cũng không hề kém cạnh, anh không khiến cô đau đến chết, lại vẫn có thể đem lại cảm giác. Sau đó, ngẫm tiếp, bổ sung mỗi lần đều đạt được trọng điểm, cho nên anh vốn đã siêu phàm nay càng siêu phàm hơn.
Đúng là kiểu trò chuyện vớ vẩn, Minjeong nhắm mắt lại, giả vờ đi ngủ, những lúc này mà nói chuyện phiếm với anh, khẳng định cái bản mặt của anh sẽ vểnh ngược lên trời. Trước khi đi ngủ, cô đột nhiên nghĩ tới, lần đầu tiên của anh, ắt hẳn anh cũng sẽ khẩn trương chứ nhỉ.
Lúc tỉnh lại là bị Jaemin đánh thức, anh gào thét lên là ngủ quên, muộn làm của anh rồi. Quả nhiên, lãng mạn sẽ giết chết thời gian sao? Anh muộn liên quan gì đến cô, thời gian đi làm của cô vẫn còn sớm, nhưng anh lại cho rằng phu xướng phụ tùy*, tóm lại là anh ra ngoài thì cô cũng phải ra ngoài.
(*Nghĩa đen: Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo.
*Nghĩa bóng: Một quan niệm phong kiến cho là người phụ nữ phải luôn luôn phục tùng người chồng)
Minjeong đen mặt, tức giận đến nghiến cả răng lại, thế giới này có người không lãng mạn, không săn sóc người khác nhất định là anh.
Không có nụ hôn dịu dàng vào buổi sáng, không có người dịu dàng ân cần nói rằng em ngủ đi, anh phải đi làm. Sáng sớm tinh mơ nhất định phải đưa ra cái lí luận vô lí đấy là như thế nào?
Tóm lại, vài ngày bắt chước cuộc sống sinh hoạt vợ chồng, sướng thì ít mà khổ thì nhiều. Minjeong không biết ác bá tiên sinh nhà cô có phải không tin tưởng vào chuyện không có anh thì cô không được không, dù sao anh đang cố gắng che đi tật xấu của bản thân, nhưng nó lại lộ hết cả ra, đang dùng chính tính cách thực sự để đối diện với cô.
Vợ chồng, không phải thế này sao?
Tết âm lịch, cô không dẫn anh về nhà.
Bởi vì trước ngày cô trở về nhà, mẹ cô gọi điện tới, mắng cô suốt. Nguyên nhân là Choi Beomgyu dẫn Seol Sullyoon về nhà, mẹ Kim biết được chuyện cưới hỏi với gia đình nhà họ Choi đã đi tong, Choi Beomgyu đã bị con gái nhà người khác cướp mất. Điều này khiến cho mẹ cô cảm thấy rất mất mặt, rồi cho rằng con gái đang đối địch với bà.
Lần nói chuyện đó không được thoải mái cho lắm, Minjeong bị mẹ mắng mỏ nhiều quá đành nói ra mình đã có bạn trai, là người Seoul, làm bác sĩ. Mẹ Kim không hề có chút tin tưởng, nghĩ cô đang nói dối, căn bản không nghe lọt lỗ tai câu nào, nói chẳng được mấy câu thì cúp điện thoại.
Minjeong thở dài, cảm thấy rất oan ức, cô càng lo lắng hơn nếu đưa Jaemin về nhà và kết quả làm cho Jaemin thấy được vẻ không tốt của nhà, cô lo nghĩ mất một thời gian rồi quyết định nhân cơ hội về nhà này, sẽ nói hết tất cả, chỉ cần cha mẹ đồng ý, mọi người trong gia đình chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cô sẽ đưa Jaemin về nhà.
Vì thế, Jaemin tỏ ra ai oán và khinh thường Minjeong thông qua ánh mắt của mình, nhưng Minjeong vẫn quyết tâm xách vali trở về nhà.
Ngồi trên xe, cô đều gọi điện nói chuyện với Jaemin. Người này, một lúc lại gọi đến, một lúc lại gọi tới. Khiến cho Minjeong chưa trở về nhà đã thấy nhớ anh.
Sắp về đến nhà, trong lòng cô bỗng nặng trĩu, cảm giác mỗi lúc một nặng nề. Khi nào thì gia đình từ hy vọng biến thành áp lực đối với cô? Đứng ở trước cửa, Minjeong hít sâu, cổ vũ chính mình, cô đã có quyết định, năm mới này, cô nhất định sẽ phối hợp cải thiện mối quan hệ với người nhà. Cha mẹ nhất định sẽ hiểu cô.
Vừa định nâng tay gõ cửa, thì cửa lớn bỗng nhiên mở ra, mấy gương mặt quen thuộc ở phía sau cánh cửa, hiển nhiên đang chuẩn bị rời đi, nhìn thấy Minjeong, lớn tiếng nói: "Minjeongie, về rồi sao?"
Má ơi, trong nhà toàn là người. Da đầu Minjeong run rẩy.
Cô, dì, chú bác và đại gia đình đều có mặt. Minjeong thở không ra hơi, sao Tết âm lịch năm nay mọi người đều tề tụ ở nhà cô hết vậy? Vậy cô sao có thể nói chuyện với cha mẹ được?
Vận may của Minjeong không xuất hiện thường xuyên. Mấy năm trước đều đón Tết ở nhà người khác, năm nay đột nhiên quyết định ăn Tết ở Yangsan, các cô chú trong nhà cũng tới hết nhà của Minjeong, cả đại gia đình nói chuyện vui vẻ, ngay cả bà ngoại ở nước ngoài cũng về quê ăn Tết, lâu không gặp, bà nhìn thấy Minjeong rất vui mừng, nhưng lại bị con cháu vây quanh nên chỉ có thể khóc không ra nước mắt khi nhìn thấy đứa cháu.
"Minjeongie à, mẹ cháu nói bây giờ cháu vẫn chưa có bạn trai, sao lại thế? Có cần mọi người giúp cháu không, nhanh chóng sẽ gả đi được."
Đây là chú của cô, giọng nói sang sảng. Con gái của chú cũng đã ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, sao không nghĩ chuyện kết hôn hay không cũng bình thường thôi. Minjeong bất lực, giọng nói thì thào: "Cháu có bạn trai rồi."
Thế nhưng lời nói này không mấy ai để ý, mọi người đều không ai nghe thấy, mẹ cô còn lườm cô một cái.
Minjeong thở dài, sao lại lườm cô chứ? Cô đúng là có bạn trai rồi mà.
"Minjeongie à, cháu đang làm gì? Một tháng kiếm được bao nhiêu? Anh họ cháu bây giờ công việc cũng khá ổn định, làm quản lí hãng rượu ở Incheon, nhà xe đều có. Còn cháu?"
Lần này Minjeong còn chưa kịp mở miệng đã bị mẹ cô trừng mắt một cái, nhét quả cam vào trong tay cô, ý nói cô không được lên tiếng nói chuyện.
"Minjeongie à, công việc không tốt cũng không sao, nhưng bạn trai thì nên có, nếu không sao gả đi được, có cần cô giới thiệu cho vài đối tượng không, cháu thấy sao?"
Minjeong nuốt một miếng cam xuống, cuống quít xua tay: "Dạ không cần, cảm ơn cô, cháu đã có bạn trai."
Lời nói này lại bị mọi người xem nhẹ. Cô và chú bị mẹ cô chuyển đề tài, mẹ Kim nói là vốn có đối tượng tốt nhưng Minjeong bận quá nên không thể qua lại được cho nên bị người khác cướp mất. Cô gái đó cũng khá tốt, điều kiện cũng ổn, cho nên hai người đã gắn thành một đôi.
Vì thế cô gái đó theo chàng trai dứt áo ra đi, tìm cơ hội cùng người nhà bàn bạc. Mẹ Kim cảm thấy không khí không được, bác hai cứ xuyên xỏ sang Minjeong, điều kiện như vậy cũng không nên quá để ý. Mẹ Kim không phục, lên tiếng tranh cãi.
Trong nhà ồn ào, không có người hỏi ý kiến của Minjeong, cô yên lặng ăn cam, ngay cả thở cũng thấy khó khăn.
Bà ở bên cạnh vươn tay về phía Minjeong, cô nhìn thấy, đi về phía bà. Bà cô tai không được thính cho lắm, không nghe được rõ mọi người nói chuyện, liền hỏi cô: "Mọi người giới thiệu cho cháu đối tượng xem mắt sao?"
"Bà ngoại, cháu có bạn trai rồi."
"Có bạn trai rồi sao?" Bà ngoại cười: "Được rồi, vậy làm nghề gì?"
"Là bác sĩ ngoại khoa."
"Bác sĩ rất tốt, vẻ ngoài được không?"
"Dạ đẹp trai lắm ạ."
"Tên cậu ta là gì?"
"Anh ấy tên là Na Jaemin."
Vì thế, trong khi mẹ cô đang nhiệt tình trao đổi với các cô chú trong nhà, Minjeong lại giới thiệu Jaemin cho bà ngoại.
Nhưng có điều trí nhớ của bà cô không được tốt, hay quên, nghe xong chuyện của Jaemin, ngày hôm sau bà lại hỏi lại: "Minjeongie, cháu có bạn trai chưa?"
"Thưa bà, cháu có bạn trai rồi." Minjeong rất kiên nhẫn. Lần này các cô chú trong nhà cũng nói đỡ giúp cô: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, Minjeongie có bạn trai rồi, công việc rất ổn, mọi người đều gặp qua rồi, rất khá."
"À à." Bà ngoại nắm lấy gậy chống, gật đầu: "Đúng rồi, bạn trai Minjeongie là bác sĩ, ta nhớ ra rồi."
"Dạ vâng, là bác sĩ." Minjeong sờ sờ nếp nhăn trên tay bà, nhìn bà cười.
Bên cạnh người lớn cũng ra sức "tung hứng" cùng: "Đúng, đúng, là bác sĩ."
Phụ họa xong rồi lại nhỏ giọng nói: "Mẹ càng ngày càng lú lẫn, ngay cả bác sĩ cũng nghĩ ra để giúp cho Minjeongie, lần trước bà trở về, mọi người không để ý sao, mẹ càng ngày càng già."
Minjeong vuốt ve tay bà ngoại, thở dài.
Bởi vì người trong nhà đều đến đủ, Minjeong ở trong nhà không ra ngoài. Cô và bà ngoại ở trong căn phòng nhỏ, bà ngủ trên giường, cô nằm dưới đất. Chú hai và em trai cô ngủ cùng một phòng, sau đó em trai cô cũng bị đá ra khỏi phòng, phải ngủ ở sofa trong phòng khách.
Bà ngoại cô ngủ ngáy rất to, cả đêm ngáy không ngừng, Minjeong nằm ở dưới đất không ngủ nổi, bị tiếng ngáy khò khè làm cho vài ngày sau thành mất ngủ luôn. Em trai cô ngủ ở sofa, ngày thứ ba bị lạnh, lăn ra ốm.
Hai người đều bị cha Kim oán giận, cha Kim cũng không thể nói mọi người nên ra khách sạn ở, sao có thể bảo khách trong nhà đi chỗ khác ngủ chứ, nhưng còn người trong nhà, phải tính sao?
Minjeong nói sẽ chi tiền, mời mọi người ngủ ở khách sạn, làm vậy liệu có được không? Kết quả bị cha cô giáo huấn cho một bài không nên đề cập đến vấn đề tiền nong, hiện tại mẹ con còn chưa nguôi giận, chờ họ hàng trong nhà đi rồi sẽ nói chuyện tử tế với cô. Vậy đành phải đợi thôi, chứ dùng tiền không phải cách hay, không có tiền ở khách sạn, nhưng cũng không thể kéo dài tình trạng như này mãi, vậy phải tính sao?
Cha Kim chưa cho Minjeong cơ hội phản bác, lại bị mẹ cô gọi ra.
Vẻ mặt em trai của cô rất tội nghiệp, vừa tức vừa tỏ vẻ bất lực: "Ai bảo không có tiền ở khách sạn chứ, là ki bo mới đúng. Cả nhà chúng ta ai cũng ki bo."
"Chị trả tiền cho em, em đến khách sạn ở tạm vậy." Minjeong đi cũng không được, đau lòng để cho em trai mình đi vậy.
Em trai cô ban đầu vui vẻ sau đó lại xụ mặt xuống, bởi sợ cha mẹ cô không đồng ý, có tiền cũng không dám ra ngoài ở.
"Dở hơi." Minjeong nhìn em trai tỏ vẻ khinh bỉ.
"Chị cũng dở hơi." Em trai cô cũng có thái độ tương tự như chị gái: "Chị không dám chống cự cường quyền cùng em, chỉ biết để em đương đầu một mình, em không làm vật hy sinh để mẹ mắng chết đâu."
Hôm đó, Minjeong lén lút gọi điện cho Jaemin nói về việc này, Jaemin thở dài: "Nhà em đúng là dở hơi hết, rất vô dụng."
Minjeong không phục, nghĩ anh có bản lĩnh thì anh tới đây đi, anh gặp qua mới biết được.
Thế nhưng cô không nghĩ, Jaemin đúng là không mời cũng tới.
Ngày đó đầu tháng ba, bạn bè tụ họp.
Minjeong và Ryujin, Haechan cùng nhau tới. Lần này, chủ đề của đám bạn cũ là: "Hwayoung và Ryujin đại chiến". Minjeong diễn cùng nhưng không hề thấy áp lực, cô cũng không phải lo lắng cho Ryujin, bởi bên cạnh cô đã có vệ sĩ đi cùng, căn bản không cần mọi người hợp tác diễn chung.
Vì thế, có thể yên tâm ăn uống và xem kịch hay. Thế nhưng, bạn bè đang chè cháo được một nửa, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Có người xuất hiện ở cửa, vô cùng quen mắt.
Minjeong ngây ra như phỗng, sốc vô cùng, ác bá tiên sinh nhà cô sao lại ở đây?
"Người nhà của ai vậy?" Bạn cũ hỏi, không phải người nhà trong hội thì không được nhập cuộc.
Jaemin nhìn chằm chằm Minjeong, ra điều nếu không đứng lên nhận ngay thì sẽ chết không toàn thây. Minjeong giơ tay một cách yếu ớt: "Là của mình, người nhà của mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com