love
cuối thu, trời trở lạnh. có lẽ là khúc giao mùa thu - đông đang đến. tiết trời ở seoul cũng chẳng tốt hơn là bao. thu lạnh nhưng lại có mưa phùn, điều này thật bất hợp lý nhưng ai mà biết được làm sao để thay đổi. bởi, người ta vẫn luôn quan niệm rằng cơn mưa mùa thu thường được ưu ái...
cũng giống như lòng người, thâm sâu khó đoán.
kim minjeong nhặt chiếc lá vừa đậu trên thềm ban công lên, ngắm nghía chán chê rồi thả xuống mặt đường. chiếc lá bay vòng vèo theo hướng đi của gió, từ từ chậm rãi đáp xuống nền đất. sau đó, trong vô vàn những chiếc lá thì kim minjeong chỉ nhìn một mình chiếc lá đơn côi lẻ loi nằm trơ một góc. em có thể nhận ra đâu là chiếc em vừa thả nhưng không thể nhận ra chỉ hai tháng trước -- em vừa buông tay ai?
kim minjeong đã chấn động não nhẹ, là hậu quả của tai nạn giao thông.
hàng ngày, luôn có một chàng trai dịu dàng đến đưa đồ ăn cho em. em không biết người đó là ai hay có thân thiết gì với em hay không, minjeong chỉ nhớ những xúc cảm rung động mỗi khi anh đến gần. là cảm giác rung động từ tâm...
bồi hồi, xao xuyến, tim đập nhanh hơn hẳn.
kim minjeong rõ ràng không có tình cảm gì với anh ấy cả. em khẳng định.
sao có thể rung rinh vì một anh chàng mới quen hai tháng? buông tay? không, từ "buông tay" vốn không thể dùng như thế nhưng anh lại luôn miệng nói:
- minjeong buông tay rồi à em?
em không hiểu, anh nói gì mà kì lạ vậy chứ?
nếu xét trên một mối quan hệ thân thiết, có lẽ em và anh cũng chỉ đáng 2/10.
"tại sao lại đối tốt với em?" - kim minjeong hỏi na jaemin câu này không dưới 20 lần. và lần nào cũng như lần nào, na jaemin không thốt nên lời. hoặc phải nói rằng anh không dám tin em đã quên hết tất cả. vậy -- anh muốn lại làm quen em như thuở ban đầu. một chút hi vọng nhỏ nhoi của na jaemin là trong quá trình theo đuổi em, kim minjeong sẽ bất ngờ nhớ ra mọi sự.
họ từng yêu nhau, 2 tháng rưỡi trước khi tai nạn xảy ra. em bị thương không nặng nhưng lại chấn động não do di chứng của vụ tai nạn hồi nhỏ. vết thương chồng lên vết thương, đã nặng càng thêm nặng. đó là lí do em không thể nhớ được gì ngoài những kiến thức bài vở đã ăn sâu vào trong cốt tủy.
ngoài đau lòng ra, anh đã làm được gì nhỉ?
không, sự bất lực lan tràn trong tiềm thức của na jaemin. biện pháp duy nhất anh có khả năng thực hiện là ở bên em như hồi mới yêu. anh muốn em yêu anh như thuở trước, họ không thể cứ mãi sống một cuộc sống mà đối phương coi mình như người xa lạ được.
.
đúng 8 giờ 30, na jaemin như mọi ngày xuất hiện trước cổng nhà em.
kim minjeong đưa anh chìa khóa nhà rồi, nhưng dường như tự mình mở cửa lúc này thì không ổn. em không nhớ gì vậy là chuyện anh giữ chìa khóa nhà em cũng không biết. không được để kim minjeong sợ rồi lại đề phòng anh như kẻ xấu. na jaemin sẽ đau lòng chết mất.
minjeong vẫn mặc bộ pyjama trên người, vì là ở nhà nên em cũng lười thay quần áo. em rất hay ngại ngùng, nếu là người khác tới thì có lẽ kim minjeong sẽ phải thay quần áo chỉnh tề xong mới gặp. nhưng na jaemin thì khác, em cảm thấy nếu ăn mặc quá trịnh trọng trước mặt anh thì thật thiếu tự nhiên nên cứ thế đi ra mà không cần suy nghĩ.
ngay lúc này, một thanh âm trong trẻo vừa quen lại vừa lạ từ đâu xuất hiện. nó xâm nhập vào tiềm thức của minjeong như lẽ thường. vẫn là cảm giác xao xuyến, tim đập nhanh đến mặt đỏ chân run.
một đoạn kí ức đứt mạch xẹt qua --
kim minjeong nghe thấy đoạn đối thoại nọ:
"nếu như sau này em không nhớ anh, thì anh sẽ bỏ em chứ?"
"không" - chàng trai quả quyết - "anh sẽ tìm mọi cách để em phải nhớ anh."
đoạn kí ức dừng lại. khuôn mặt chàng trai cũng nhìn không rõ nhưng thấp thoáng thấy nụ cười tươi như mặt trời tỏa nắng. người nữ, chắc chắn là kim minjeong.
em sững sờ nhìn na jaemin, cảm giác nụ cười ấy thật giống anh.
na jaemin đang treo trên môi một nụ cười, là kiểu cười mà trước đây kim minjeong cực kỳ yêu thích. em nói, đó là nụ cười hạnh phúc thực sự.
đôi mắt của anh bỗng trở nên nghẹn ngào khi nhìn về phía cô gái nhỏ trước mặt. em ấy không nhớ nhưng không phải là không thể cảm nhận, anh muốn em dần dần tiếp nhận anh. minjeong quên bẵng những khoảnh khắc đẹp đẽ bên trời kí ức cũng không sao. anh sẽ bù đắp cho em bằng những tháng ngày tươi sáng, dù gì thì cũng là quà cảm ơn vì na jaemin cũng đã gặp được em trên đời.
"jeongie, của em." - anh đưa một hộp bánh ngọt đẹp mắt sang cho minjeong, là loại bánh em yêu thích nhất. nhưng na jaemin không mua, anh đã tự học làm nó và mang đến cho kim minjeong thành quả đẹp đẽ nhất. anh cũng không nhớ đó là cái bánh thứ bao nhiêu sau nhiều lần thất bại.
cái giá để đánh đổi một nụ cười của mỹ nhân là cái giá trên trời nhưng cô gái nhà anh thì còn hơn cả mỹ nhân, không cái giá nào xứng đáng với em.
vì em là vô giá...
ánh mắt na jaemin dần thay đổi, từ ánh mắt cong cong tràn ngập ý cười thành ánh mắt dịu dàng nhìn người trong lòng. đó là ánh mắt mà bất kì người thiếu nữ nào cũng mong có người nhìn mình như vậy. còn kim minjeong thì không cần mong ngóng, na jaemin luôn nhìn em như thế.
minjeong biết, nhưng em cũng ngại hỏi.
sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt đó? em sẽ xiêu lòng một cách dễ dàng cho xem...
kim minjeong để anh vào nhà ngồi. ngoài trời lạnh rất dễ bị cảm. mà na jaemin bị cảm rồi thì sẽ không ai chăm lo từng chút một cho em nữa. kim minjeong thừa nhận mình tham lam, tham đến độ muốn na jaemin ngày ngày xuất hiện và chỉ đưa bánh cho một mình em.
cảm giác này là hiện hữu quá nhanh hay là nó vốn nằm sâu trong tiềm thức? kim minjeong cũng không ít lần tự hỏi.
trong căn bếp ấm cúng, na jaemin vừa xé một tờ giấy nhớ trên mặt bàn, lại viết một dòng chữ mà ngày nào đến đây anh cũng viết:
ngày xx/xx/20xx
jaeminie đến tặng bánh kem cho bông hoa tuyết xinh đẹp.
viết xong, anh đem tờ giấy note ấn lên tường. bức tường vốn trắng trơn nay lại toàn những tờ giấy nhỏ xinh, cùng một nét chữ và cùng một người viết. thậm chí còn cùng một nội dung. nhưng na jaemin không biết chán.
kim minjeong giật mình nhìn anh, tuy không phải lần đầu chứng kiến nhưng dường như có chất xúc tác nào đó khiến em không thể thở nổi. kim minjeong khẽ gọi:
"jaemin à"
"anh đây"
"na jaemin"
"anh vẫn đứng đây mà"
"jaeminie"
"...ơi."
"..."
không hiểu sao nhưng thực sự họ chỉ đứng em gọi anh đáp như vậy. không một lời phàn nàn, không cáu gắt. na jaemin vẫn nhẹ nhàng đáp lại từng câu em nói. vẫn luôn dịu dàng để tâm cho từng câu chữ em dành cho anh.
"em nhớ lại rồi à?" - na jaemin vẻ ngoài trông như đang bình tĩnh nhưng thực chất lại gấp muốn điên. anh đang nghĩ xem nếu em hoàn toàn nhớ lại thì anh nên làm gì..
kim minjeong lắc đầu, vẻ mặt ngập tràn sự thất vọng.
"vậy đừng cố gắng" - na jaemin tiếp tục - "em có anh rồi mà. về sau anh sẽ chăm sóc em, cùng lắm thì coi như sống lại lần nữa thôi."
từng câu từng chữ bâng quơ của na jaemin ấy thế mà lại khiến cho kim minjeong cảm động.
em khóc, giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt thanh tú. na jaemin cuống cuồng lau nước mắt cho em.
"đừng khóc, minjeong à. anh sợ lắm, anh không giỏi dỗ người đâu."
thà anh đừng nói. càng nói, kim minjeong càng sụt sùi lớn hơn.
na jaemin đành chọc em cười: "nếu em khóc nữa thì anh sẽ giãy đành đạch lên ăn vạ đấy. nín đi! cái em này sao mà kì cục. anh không nuôi em nữa bây giờ."
kim minjeong nhìn anh, nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười của sự hạnh phúc:
"cảm ơn jaeminie"
"vì cái gì?" - anh vươn tay lau đi giọt lệ bên khóe mắt em.
"vì đã đối tốt với em." - kim minjeong nắm lấy tay anh. "và vì đã cố gắng yêu em như thuở ban đầu."
✘
14/09, khởi đầu mới cho cả em và anh. kim minjeong đã lấy lại kí ức sau màn tỏ tình bất chợt của na jaemin trong căn bếp nhỏ. anh không muốn mất em liền mang em đi đóng dấu vào thủ tục đăng ký kết hôn. kim minjeong đã yêu na jaemin tới hai lần, đều là rung động từ tâm. một loại cảm giác mà có đi đến cuối đời cũng không gì thay thế được.
còn na jaemin, trong một ngày trọng đại đã phát biểu:
"danh sách những người tôi muốn cảm ơn quá dài nên cho phép tôi nói ngắn gọn: cảm ơn thế giới, cảm ơn duyên phận, cảm ơn hoa tuyết xinh đẹp. đều là minjeong."
ღ
end.
oneshot | he | fanfiction | jaemwint
na jaemin.
kim minjeong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com