Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11

Jaehyun dừng chân trước cửa đại điện, đảo mắt nhìn một lượt xung quanh. Không khí quả nhiên trong lành như hắn tưởng tượng. Mọi người trong chùa đều chú ý đến sự xuất hiện của Jaehyun, các sư thấy hắn liền cúi đầu chắp tay hành lễ, các công nhân làm việc thấy hắn dạo quanh cũng ngừng tay chào hỏi một chút. Jaehyun vốn dĩ không muốn đến đây, bản thân hắn không phải là một kẻ sùng đạo nên không quan trọng đến các vấn đề tâm linh hay tôn giáo, công trình trùng tu chùa này cũng không hề nằm trong kế hoạch của hắn dành cho Sungchan, nhưng không ngờ bên giáo hội lại chỉ đích danh nên cung kính không bằng tuân mệnh. Thời gian thi công cũng sắp kết thúc, bản thân là chủ mà không một lần xuất hiện thì lại không thể yên với người bên giáo hội, thế là hắn đành phải dành một ngày cùng Sungchan đến khảo sát công trình. Điều làm hắn bất ngờ nhất có lẽ khu vực này không cách quán café của Taeyong là xa mấy, nếu đi xe chừng 10 phút là tới nơi. Chùa được xây dựng trên cao, nếu đứng từ đại điện nhìn xuống có thể thấy quán cafe lấp ló nằm lẻ loi giữa một khu đất rộng lớn. Trước đây hắn cứ nghĩ quán của Taeyong đã nằm trong đường cụt rồi, đến sau này mới biết đi sâu vào bên trong còn có ngôi chùa này.

Jaehyun nhìn thấy Sungchan chăm chú chỉ đạo công nhân làm việc, thiết nghĩ bản thân cũng không cần phải bận tâm nhiều, công trình này đối với Sungchan không phải là điều gì lớn lao, thằng bé lại là một tay hắn đào tạo, hắn hoàn toàn tin tưởng vào nó. Nghĩ thế nên quyết định mặc kệ, dù sao cũng đã mất công đến đây, đi dạo vài vòng xem như là thay đổi không khí.

Jaehyun lững thững đi dọc theo từng khu, không gian ở đây cũng không tệ, được thiết kế theo lối kiến trúc cổ pha lẫn giữa nét văn hóa của Trung Quốc và Hàn Quốc, tường cao sơn vàng, cột nhà vững chắc, mỗi khu đều có một tượng phật bằng vàng đồng sáng loáng, đoán chừng người ở đây mỗi ngày đều lau chùi cẩn thận. Nhang đèn thắp đủ, hương khói nghi ngút, thể hiện nơi trang nghiêm. Nhìn sơ cũng thấy đây là nơi được giáo hội lưu tâm tới, nếu không thì chắc chắn đội ngũ xây dựng chỉ là những công ty nhỏ hoặc tầm trung, không thể nào chỉ dích danh công ty lớn đến làm việc được. Sau khi quan sát đủ, Jaehyun đi dọc theo bờ tường bao quanh lấy chùa, tường đá cao đến vai, rêu phong phủ kín. Men theo tường đá là dẫn đến khoảng đất phía sau đại điện, xung quanh chỉ có vài gian phòng nhỏ, cách đó chừng 10 mét là khoảng đất trồng rau. Điều làm hắn chú ý nhất là vườn hoa cúc trắng nằm giữa khu đất, nổi bật đến chói mắt. Jaehyun nheo mắt nhìn xa, trong lòng cười khổ :"Lại là loài hoa này". Hắn tiến lại gần để ngắm nghía, thân hoa cao hơn gang tay, cánh hoa nở rộ, đoán chắc trồng đã lâu, người trồng cũng chăm sóc mỗi ngày nên đóa nào cũng bung bét, tươi tắn dưới ánh mặt trời. Jaehyun ngồi xổm dưới đất, đưa tay vuốt lấy những cánh hoa.

- Này, không được ngắt hoa.

Nghe thấy tiếng hét, hắn nhanh chóng đứng dậy quay lại nhìn. Giây phút hắn quay lại, trái tim vô thức hẫng một nhịp. Người kia nhìn thấy hắn, cơ thể liền run rẩy, hai tay đang xách một thùng nước cũng tự động mà buông, thùng gỗ bị ngã sóng xoài trên mặt đất, nước tràn khắp nơi. Đến ngay cả thở hai bên cũng không dám thở mạnh, toàn thân bất động.

Qua chừng một khắc, người kia vội vàng bỏ chạy, hắn chưa kịp suy nghĩ, chỉ biết theo phản xạ mà nhanh chóng đuổi theo.

- Jungwoo, em đứng lại đó cho anh!

Người kia mặc kệ hắn la hét phía sau, dùng hết sức bình sinh mà chạy về gian phòng của mình. Ngay khi kéo được cánh cửa lại, một cánh tay nhanh chóng thò vào bên trong, Jungwoo bất ngờ mà hét lên, theo quán tính đóng sầm cửa lại đập mạnh vào cánh tay đó. Jaehyun bị đánh úp, không nén được đau đớn mà nhíu mày, phần bắp tay bị hằn một vệt đỏ chói rồi chuyển sang bầm tím đến đáng sợ, Jungwoo sợ hãi vội vàng mở cửa, Jaehyun nhân cơ hội đó chụp lấy cánh tay em, kéo người ngã vào trong lồng ngực, vòng tay siết chặt không để đối phương trốn thoát. Jungwoo bị kèm chặt phía bên trong không ngừng vùng vẫy, nhưng làm cỡ nào cũng không có đường lui. Qua vài phút cũng đành bất động, mặc kệ đối phương xử trí.

Jaehyun cảm nhận được người trong lòng đã thôi kháng cự, vui mừng chưa kịp đến đã thấy mảng áo trước ngực ướt đẫm một vùng, bả vai em run rẩy không ngừng, bàn tay nắm lấy phần áo dưới hông mà siết chặt, hắn vội vàng tách người ra xem, gương mặt em ngập trong nước mắt, bọng mắt sưng đỏ, cánh môi rũ xuống như cây cầu nhỏ, nức nở không thôi. Thâm tâm một trận đau nhói, hắn đưa tay xoa đầu người trong lòng, không ngừng dỗ dành.

- Đừng khóc, đừng khóc. Anh xin em, đừng khóc nữa.

Jungwoo đấm thùm thụp vào ngực hắn, lại tiếp tục vùng vẫy. Jaehyun hoàn toàn bất lực, người trong lòng dù nói thế nào cũng không thể ngừng khóc, từng giây trôi qua như nhát dao chí mạng chém vào nội tâm của hắn, đau đớn khôn nguôi.

- Nếu em còn khóc anh sẽ hôn em.

Jungwoo nghe xong chưa kịp tiếp nhận thông tin, chỉ thấy một gương mặt dần dần phóng đại lại gần. Hắn nâng cằm em lên, áp môi mình vào môi em, nhẹ nhàng như một vật trân quý, mân mê từng tấc một, vừa dịu dàng lại vừa ôn nhu. Jungwoo muốn đẩy người trước mặt ra nhưng cánh tay đã bị giữ chặt, dù làm thế nào cũng không thoát được, đành mặc kệ cho hắn du di trên cánh môi của mình. Giây phút hắn rời đi, một sợi chỉ bạc kéo dài từ hắn đến em, cảm giác như đoạn tình của hai, vừa đằng đẳng vừa dễ đứt đoạn. Jaehyun đưa tay sờ má em, dịu dàng hôn lên trán, xuống cánh mũi rồi lần xuống môi, khi cả hai chuẩn bị trao nhau nụ hôn tiếp theo, một giọng nói bất ngờ vang lên:

- Hai người đang làm gì vậy?

Jungwoo giật mình đẩy hắn ra, thì thấy Doyoung tức giận lao tới. Anh kéo Jungwoo ra sau lưng mà che chắn, mặt đỏ gay gắt nhắm vào Jaehyun mà chửi bới:

- Tiền tôi cũng trả hết cho cậu rồi, cậu còn không buông tha cho thằng bé sao? Có bệnh thì đi chữa đi, tại sao cứ phải nhắm vào em tôi hả?

Jaehyun thấy Doyoung hùng hổ trước mặt cũng không dám làm càn, chỉ đành hạ giọng mà nói:

- Tôi có chuyện muốn nói với Jungwoo chứ không có ý gì khác

- Có chuyện sao không nói? Hành động lúc nãy là nói chuyện đó hả?

- Cái đó...

- Cái đó cái kia cái gì? Ở đây là chùa mà cậu cũng dám làm càn. Jeong Jaehyun, cậu không sợ trời đánh thì cũng phải sợ phật quở chứ. Hay là sống kiểu cầm thú quen rồi nên không sợ trời không sợ đất?

Jaehyun vo tay thành nắm đấm, Doyoung trước giờ luôn vì Jungwoo mà có thể xù lông bất cứ lúc nào, nhưng không nghĩ sau một năm gặp lại có thể dùng những câu nặng lời như vậy mà nói chuyện. Bản thân hắn là một người không hề có tính kiên nhẫn, nghe Doyoung nói thế trong lòng cũng không nén được lửa giận. Jungwoo nhìn tình hình có vẻ không ổn, vội vàng lên tiếng.

- Anh đi đi.

Jaehyun ngước mắt nhìn Jungwoo, trong đáy mắt em là muôn phần khổ sở, em như cún nhỏ đứng sau lưng Doyoung, còn hắn như hùm gấu, vô cùng dữ tợn đang chờ thời cơ để chiếm lấy con mồi.

- Jungwoo, anh thật sự có chuyện muốn nói với em. Em nghe anh nói được không?

- Tôi nói anh đi đi. Giờ đọc kinh sắp kết thúc rồi, các chú tiểu sẽ nhanh chóng đến đây thôi, anh còn đứng đây nữa không khác gì trò cười cho bọn họ đâu.

Doyoung ở một bên nghiến răng nghiến lợi, nhìn Jaehyun không chịu rời đi mà cứ đứng ngây như phỗng, tức mình liền lao tới đấm vào mặt hắn.

- Khốn kiếp! Con mẹ nó! Trước kia cậu mang thằng nhỏ về làm tình nhân của mình, cậu có biết nói chuyện với nó không mà bây giờ lại đứng đây vờ vịt? Cậu giam nó 5 năm, đến khi nó thoát được thì lại giả vờ đi tìm. Jeong Jaehyun, hôm nay tôi phải đánh chết cậu. Đánh cho cái đầu cậu nát như óc heo tôi mới hả dạ.

Vừa nói Doyoung vừa liên tục đấm túi bụi vào người Jaehyun, trên miệng cũng không chửi rủa. Jaehyun bị lao tới đánh bất ngờ cũng không kịp phòng bị, chỉ biết nằm lăn ra đất thủ thế che mặt, mặc kệ người phía trên không ngừng đấm đá. Jungwoo vội vàng chạy đến ôm Doyoung lại, không ngừng hét lên:

- Jaehyun, tôi xin anh đó. Anh đi đi! Làm ơn!

Jaehyun mặt mũi bầm tím từ dưới đất đứng lên, nhìn Jungwoo chật vật giữ Doyoung lại, bất lực đến cùng cực, không nói gì liền bỏ đi. Jungwoo hướng mắt nhìn theo đến khi bóng hắn khuất dạng mới dám buông Doyoung ra. Em ngồi bệt trước hiên nhà, vẻ mặt thất thần. Doyoung phủi quần áo, tiến lại đứng trước mặt Jungwoo, đưa tay ôm lấy đầu em. Jungwoo chôn mặt vào hông Doyoung, hai tay bấu vào lớp vải áo, khóc lớn:

- Anh hai, chúng ta rời khỏi đây thôi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com