6
"Markeuri Markeu Lee Mark Lee Minhyung..."
"Tao đây tao đây, làm gì réo mãi thế. Từ sáng tới giờ mày gọi tao những 10 cuộc."
"Khi nào mày đi công tác về? Tao ở đây buồn chán sắp chết."
"Hỏi chi? Ngày mai tao về rồi. Chán thì đi tìm Jaehyun hyung của mày đi."
"Đừng nhắc. Tao nhớ Jae muốn điên rồi huhu."
"Ơ thế cả tuần rồi không gặp à? Tưởng hai người là đối tác thì phải đụng mặt nhau mỗi ngày chứ?"
"Không biết. Tao cũng nghĩ giống mày đó con trai ạ. Nhưng đầu tuần Jaehyun đến công ty để họp xong thì mấy ngày sau biến mất tăm luôn. Thậm chí ngày khởi công chỉ có Jung Sungchan là em trai ảnh đến, Jung Jaehyun trốn tao rồi Markeuri ơi..."
"Thì tự mày ngẫm lại coi, mày có làm gì sai trái với người ta không, hay lỡ nói gì làm tổn thương hyung ấy rồi."
"Tao chỉ không trả lời lúc Jae hỏi lí do chia tay thôi mà, tao có nói gì đâu."
"Vậy chứ sao Jaehyun hyung hỏi thì mày không nói? Sớm muộn gì chả biết, nói thẳng một lần đỡ mệt không?"
"Tao thấy chưa đến thời điểm thích hợp. Với lại, hồi đó tao cứ đinh ninh là lí do của mình chính đáng lắm, nhung giờ sao cảm giác nó lãng nhách à mày ơi."
"Thời điểm thích hợp là lúc nào nữa Woo? Là 3 năm nữa, hay 6 năm, 9 năm, hay cho đến tận lúc cuối đời mày vẫn bỏ lỡ người thương mày thật lòng. Lí do dù có chính đáng hay không thì chẳng phải mày vẫn nên cho Jaehyun hyung biết sao? Chưa chắc là có quay lại hay không nha, nhưng mày làm vậy thành ra hyung ấy không có tư cách để biết hả? Hay là không cho mày đủ sự bảo vệ và tin tưởng nên mày mới không nói? Tao không bênh mày được, vì mày là bạn tao mà."
"Sao nghe ghê vậy..."
Jungwoo không đấu võ mồm lại với thằng bạn thân mình, đành cúp máy đem sự tình kể cho anh trai quý hóa Kim Dongyoung của cậu nghe.
"Ừ, thằng Mark nói đúng đó. Anh không bênh Woo được đâu, vì dù em không sai, nhưng em làm vậy là không đúng rồi."
Anh trai cậu nói chuyện cảm giác như đang dỗ dành em bé khiến Jungwoo rợn người chạy ra khỏi nhà. Ngay lúc này thì cậu cần sự trợ giúp của chúa tể lời khuyên Đổng Tư Thành, nên không chần chừ gì nhấc máy gọi tới cho Winwin hyung.
"Ừ, xin lỗi Woo nhiều. Anh không bênh em được rồi, vì thằng Jae đâu làm gì sai."
Jungwoo mặt mày rũ rượi, ngồi ở quán cafe trông người mòn con mắt.
Mấy cái đứa con nít quỷ này lúc nào cũng trễ hẹn.
"Hì chào anh trai đang thất tình."
Lee Donghyuck là đứa cầm đầu đi tới bá vai cậu, nham nhở cười nói lời đâm thẳng vào tim.
"Em tới trễ nhưng mà em không xin lỗi đâu."
Huang Renjun là đứa thứ hai bước vào, miệng cười thì xinh nhưng lời nói ra lại khiến Jungwoo nhăn mặt ghét bỏ.
Na Jaemin và Lee Jeno bình thản đi vào sau cuối, mỗi đứa một bên vỗ vai cậu làm ra vẻ mặt cảm thông.
May cho tụi bây là anh đây đang buồn, không thì tao chơi tới từng đứa.
"Sao rồi anh già, cuối cùng anh cũng nhận ra tình cảm thật sự của mình rồi hả?"
Donghyuck chớp chớp mắt, chọc cho người đối diện phải trừng mắt giơ nắm đấm.
Jungwoo cố gắng hít thở đều đặn, tĩnh tâm ngồi kể lại mọi chuyện cho 4 thằng nhóc trước mặt nghe.
Kể xong cậu liền tự cảm thán bản thân, chỉ có một câu chuyện mà nói đi nói lại tận 3 lần trong một buổi sáng.
"Không gặp trực tiếp được thì anh nhắn tin gọi điện đi, thiếu gì cách."
Renjun nghe xong ném câu tỉnh bơ, lập tức khiến ông anh buồn rầu trước mặt sực tỉnh lục điện thoại.
"Nhìn là biết chặn số người ta rồi quên gỡ nè."
Jaemin nhớ lại 3 năm trước Jungwoo hyung của cậu chia tay xong thì việc đầu tiên làm là chặn số điện thoại và mọi tài khoản mạng xã hội của Jaehyun, với cái tính của ổng thì không quên số mà chỉ quên gỡ chặn người ta thôi.
"Jungwoo hyung, liệu Jaehyun hyung có muốn quay lại với anh không?"
Một lời của Donghyuck nói ra chính thức đình trệ mọi hoạt động của anh cậu ngay lúc này.
"Mày hỏi gì kì vậy? Chưa thử thì làm sao mà biết được, với lại tao thấy Jaehyun hyung còn thương Woo hyung lắm. Mày nói vậy làm ảnh suy sụp hết tinh thần rồi kìa."
Jeno lo lắng nhìn sắc mặt phút chốc tái mét của Jungwoo, vỗ vai nhắc người bên cạnh chú ý ngôn từ.
"Mày tưởng cứ còn thương là sẽ quay lại được hả? Nói như dễ lắm ý, thiếu gì người yêu nhau không đến được với nhau."
Gấu nhỏ họ Lee bình thường hay đùa giỡn, nhưng lúc cần nghiêm túc thì thẳng thắn cực kì. Cậu mong muốn hai anh mình sẽ quay lại, nhưng cũng cực kì không muốn Kim Jungwoo vô tình lầm tưởng mà đi làm khổ chính mình.
Jeno cất đi mắt cười, trầm giọng nói: "Còn thương thì sẽ quay lại được, người ta sẽ tìm mọi cách để quay lại với nhau."
"Sao mày chắc chắn thế?"
"Chẳng phải tao với mày cũng từng như vậy rồi sao? Nhưng bây giờ hai mình vẫn bên nhau nè. Donghyuck lúc đó vì thương tao mà tốn không ít nước mắt còn gì?"
"Cấp cứu với ạ! Tao tới đây để tâm sự với Jungwoo hyung chứ không phải để xem hai bây diễn tuồng nha."
Renjun ngồi một bên lùng bùng lỗ tai, chịu không nổi độ sến của hai thằng trẩu đời này đành phải lên tiếng chen ngang.
Lee Donghyuck hơi chột dạ, tựa đầu vào vai Jeno cười hì hì.
"Mày cũng không kém ai đâu Renjun, đừng có nói như kiểu mày chưa từng trải qua chứ."
Mắt cười thay bạn bồ của mình khịa lại Renjun.
"Hồi nào cơ, mày nói tiếng người coi."
"Thì cái lúc mà thằng Jaemin nó..."
"Nín họng ngay cho tao Lee Jeno. Lee Donghyuck quản bồ mày đi coi. Cái miệng nó mà còn lanh chanh nữa tao khô máu với nó liền."
Jaemin nãy giờ ngồi im ru xem hài, tự nhiên nghe được tên mình sắp được nhắc tới trong một câu chuyện không mấy tốt đẹp, liền nhảy dựng lên chặn họng thằng bạn nối khố.
"Mấy...mấy đứa..."
Jungwoo nói giọng như sắp khóc, thành công lôi kéo sự chú ý của 4 đứa loi nhoi kia.
"Anh biết năm đó người chủ động chia tay là anh, lí do lại chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ. Nhưng anh chưa bao giờ ngừng thương Jaehyun cả, nên anh thật sự rất muốn quay lại. Mấy đứa giúp anh đi mà, nha!"
Lần đầu tiên 4 người "bị" Jungwoo hyung yêu quý của họ cầu xin, nhất thời cả đám lúng túng không nói nên lời.
Jeno là người xoá bỏ bầu không khí im lặng đến đáng sợ này, hướng đến Jungwoo mắt long lanh chân thành chờ đợi một sự đáp ứng.
"Em nói rồi, còn thương thì sẽ quay lại, anh có tin em không?"
"Anh..."
"Muốn quay lại thì tìm anh này, sao phải nhờ mấy đứa nhóc ấy làm gì?"
Jeno đặt điện thoại mở loa ngoài lên bàn, giọng Jaehyun phát ra rõ mồn một.
"Anh đứng trước cửa quán rồi, em ra đây đi."
•imy
•14012022
xin lỗi mng nếu tự nhiên lời văn nó hơi trẩu 🥲
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com