Chapter 2: 𝑬𝒖𝒑𝒉𝒐𝒓𝒊𝒂
Như lời hứa hẹn, sáng tinh mơ của ngày hôm sau anh chàng hoạ sĩ và cậu trai bán bánh đã đi cùng nhau đến nông trại lấy sữa. Dưới bóng cây sồi già phủ bóng râm, bắt cái giá tranh ở đó Jaehyun tỉ mỉ vẽ lại dáng hình của toà lâu đài nguy nga, một đài phun nước lấp lánh, một vườn tulip tuyệt đẹp... là một bức hoạ về một khu vườn cổ tích để Jungwoo được chiêm ngưỡng. Chưa hề đặt chân đến nhưng tất cả dường như rõ ràng ngay trước mắt dù chỉ qua từng nét vẽ tả thật của anh chàng hoạ sĩ nọ mà cậu trai nhỏ có lẽ cũng mường tượng được hết thẩy cái lỗng lẫy nơi hoàng gia cư ngụ. Một ngày hè dài đứng gió nơi trang trại, nằm dài trên bãi cỏ chẳng mấy mềm mại, chúi đầu uống ngụm nước nơi thượng nguồn con suối mát, len lỏi qua từng cánh đồng hoa cánh bướm đơm sắc... tất cả đều chẳng thể đem so nơi cung điện nguy nga ấy nhưng bấy nhiêu đấy lại đủ khiến Jungwoo dễ dàng thấy mãn nguyện.
Đội cả bầu trời nắng về nhà, chẳng ai màn muốn nghỉ ngơi mà cứ thế bắt tay bánh nhồi bột, khoáy trứng. Căn bếp lò tiệm bán cuối phố lại lên khói hứa hẹn sẽ có một mẻ bánh thơm lừng cho mà xem. Dù sao Jungwoo cũng là con trai của thợ làm bánh có tiếng nhất trong kinh đô đấy. Thằng nhỏ hảo tướng, tơm tất lại gọn gàng chắc sẽ là truyền nhân của cái tiệm bánh có tiếng nhất con phố này. Cái mùi bánh dâu rừng vừa đúc lò thoang thoảng cuối con ngõ rõ là thật thơm nhưng thằng nhỏ con ông thợ làm bánh số một tỏ tường ra cũng làm thất truyền cái khiếu làm bánh trứ danh mất rồi.
Cậu trai ấy vụng lắm. Nổ lực truyền nghề của trưởng bối cũng chỉ cho ra một kết quả gọi là tạm chấp nhận chứ cũng chẳng thể ngon lành, đẹp mắt như mẻ bánh mà con ông hoạ sĩ nhà bên làm được. Cứ hay nói rằng là do có người núp vách nghe được công thức bí truyền nhà mình nên tay nghề mới ghê gớm như thế nhưng thật tình bụng dạ chàng trai nhỏ trắng ra cũng chẳng có chút uất ức mà luôn sẵn sàng ăn sạch bánh ngon mà anh hoạ sĩ khoé léo làm ra.
Một ngày hè dài dường như đủ bận rộn để thấy nhanh trôi. Thế mà dù cho có làm đủ thứ việc đi nữa thì đến xế chiều tà nụ cười của Jungwoo vẫn cứ là tươi rói như hoa nở lúc hừng đông vậy. Chàng trai nhỏ hẳn là đã thấy rất vui cho đến khi có vị khách quý ghé thăm con phố nhỏ. Là đôi giày tinh xẻo, chiếc váy trắng tinh khôi, xuất hiện một cách lộng lẫy trên cổ xe ngựa hoàng gia. Phải, công chúa điện hạ xuất hiện đã làm sáng bừng cả con phố nhỏ đơn sơ. Mark Lee chẳng hề nói điêu chút nào khi quả thật từ ngữ xinh đẹp chính là dành cho nàng. Dân thường nơi phố nhỏ dường như đều đỗ về tiệm bánh cuối ngõ chỉ để được nhìn ngắm, được vẫy tay với nàng thiếu nữ duyên dáng, dễ thương lại hoà nhã ấy. Người ta thấy nàng giản dị chẳng tiếc lời khen một cái bánh nơi phố nhỏ nhưng Jungwoo xem ra cũng không lấy làm vui mừng nhiều đến thế.
Công chúa điện hạ đường đột ghé đến vào buổi xế chiều cơ hồ cũng chỉ có thể gọi đã mất cả ngày để tìm đến chỗ anh hoạ sĩ rồi. Quả nhiên Mark nói đều đúng cả. Công chúa đã đem lòng mến mộ chàng hoạ sĩ rồi. Anh Jaehyun thế mà được một người xinh xắn, đức độ quý mến đấy.
Dăm ba ngày nắng hạ gây gắt sau đó, con phố nhỏ dân dã, tầm thường vậy mà lại thấy quen thuộc với cổ xe ngựa đến lạ. Vài anh lính canh nghiêm chỉnh cũng đã học cách tán gẩu đôi ba câu với dám nít dân thường nơi đây mỗi chờ công chúa điện hạ tự do du ngoạn đây đó. Có khi là vô tư cười nói nơi chợ phiên đông đúc hay thoải mái chân trần tung tăng trên thảm cỏ nơi nông trại, đặt tấm lưng ngọc ngà lên ruộng lúa mạch đã thu hoạch xong... nàng ấy thích thú với nhiều thứ hầu như là tầm thường lắm. Đúng là tầm thường, chẳng hề xa xỉ nên những người dân thường như Jungwoo đều trải qua. Chàng trai nhỏ ấy và anh hoạ sĩ đều đã trải qua những điều thú vị đó rồi và có khi là cùng Mark và Haechan nữa. Nhưng chưa khi nào cậu có cảm giác buồn buồn, trống trải như vậy cả.
Bóng lưng quen quen nhìn biết lần nay bỗng dưng sánh bước gần kề với ai khác lại cho người ta cảm giác xứng đôi thế nào, gọi như trai tài gái sức cũng đúng. Dạo rầy cứ nghe Mark úp mở mấy lời hoa mỹ đấy mà vô cớ gì có cậu trai nào đó cũng chẳng còn muốn cùng đi du ngoạn đây đó nữa. Cánh đồng hoa cánh bướm vẫn rực rở đầy hoa vậy mà tiếng cười vui vẻ lúc ấy lại chẳng phải từ cậu. Ai mà không đem lòng mến mộ công chúa điện hạ dung hạnh, nết na của kinh đô đây. Có khi anh hoạ sĩ lãng tử, tài hoa cũng chẳng phải là ngoại lệ. Tiếng xì xầm cứ dần dần cũng lớn hơn nơi con phố nhỏ rằng ở một ngày không xa Jaehyun sẽ trở thành người hoàng gia. Người ta tò mò về nhất cử nhất động tâm tình của anh hoạ sĩ dành cho công chúa điện hạ hơn là tâm tư nặng trĩu của một ai đó. Chiều hoàng hôn ánh hồng, có chàng trai nhỏ thấy lòng thật nhỏ nhen khi lại đem lòng ganh ty với một người vốn dĩ đã tuyệt hảo không thể sánh bằng.
Rồi cái ngày mà dân chúng ai nấu đều ngóng trông cũng đã tới, hoàng gia mở vũ hội đón mừng sinh thần lần thứ 18 của nàng công chúa điện hạ. Cánh cổng nguy nga của cung điện hoàng gia rộng mở là quý tộc đó đây hay là dân thường nơi phố nhỏ đều được đón chào. Dự đây chắc chắn là một ngày đầy náo nhiệt, hoành tráng của cả kinh đô, nọn nít nơi phố nhỏ ngày ngày đùa giỡn lắm lem, nay đều được súng sính váy áo tươm tất để đi dự tiệc cả rồi. Lại nói tới người lớn thì càng chau chuốc lỗng lẫy hơn bởi văn hoa thì có dùng hết phần may mắn của đời cũng chưa có diễm phúc như này. Con ông bán vải Mark Lee cũng chẳng phụ bạc đám lụa tốt nhà mình mà ướm lên bộ đồ mới toanh kề kề cạnh Haechan mà không ngớt lời khoe khoang. Cả hai cũng đã chuẩn bị sẵn sàng mà háo hức đến tiệm bánh cuối phố gõ cửa rồi nhưng hôm nay có người lại chẳng màn muốn đi vũ hội đâu.
Thật ra là muốn lắm chứ. Chàng trai nhỏ ngày ngày tò mò về cung điện hoàng gia tựa như cổ tích cũng muốn đến đó lắm chứ, nhưng làm sao cam tâm mà đến đó đây. Công chúa điện hạ của kinh đô nay vừa tròn trăng 18, rằng nàng cũng đã đến lúc thích hợp chọn cho mình một ý trung nhân. Môn đăng hộ đối coi như cũng là lẽ thường tình nhưng hoàng gia nay cũng chẳng phải như xưa nữa. Bởi vậy mà cả con phố nhỏ ai nấy đều đinh ninh lấy làm mừng mà xì xầm anh chàng hoạ sĩ nọ sẽ là người được chọn thôi.
Và những lời người ta nói thành thật rồi.
Tiếng chuông từ tháp đồng hồ lớn đúng 12 giờ trưa lại vang lên thứ hai trong ngày, xa tít nơi cung điện vẫn vang vọng đến tận gốc phố nhỏ. Trong cái oi ả giữa trưa hè có tiếng vó ngựa phi nhanh, chẳng mấy chóc trước căn nhà nhỏ ám mùi sơn màu gần cuối phố đã có vài ba tên lính hoàng gia trang trọng đứng chờ. Xe ngựa tới đón chàng hoạ sĩ đến cung điện hoàng gia rồi. Vậy thì thử hỏi làm sao chàng trai nhỏ cam tâm mà đến đó để xem ý trung nhân của công chúa điện hạ nữa đây. Chắc có lẽ hôm nay Jungwoo chỉ nên ở nhà thôi bởi có thế nào thì cậu cũng không muốn nhìn thấy anh Jaehyun nắm tay công chúa điện hạ mà khiêu vũ đâu. Ít nhất là khi trốn ở nhà sẽ không ai thấy được một đứa trẻ xấu tính đem lòng ganh tỵ với hạnh phúc của một ai đó.
Bầu trời nhá nhem sắc hoàng hôn, tháp đồng hồ lại vang lên một tiếng chuông cùng pháo hoa mở màn. Cung điện hoàng gia hôm nay náo nhiệt lắm. Trăm người khắp nơi đổ về, phần như vui mừng cho nàng công chúa xinh đẹp của kinh đô tròn trăng rạng ngời, phần là ngóng chờ thời khắc kẻ may mắn được chọn khiêu vũ cùng nàng. Nhưng có phần trái ngược với bầu không khí háo hức náo nhiệt ấy, nơi căn bếp nhỏ ở tiệm bánh cuối góc phố lại có một người đang mang một tâm tư u rủ đến tội nghiệp.
Ngước nhìn kim đồng hồ dần dần chạy tới nửa đêm, Jungwoo vô cớ thấy buồn thêm một chút. Vũ hội chắc hẳn đã bắt đầu rồi, có lẽ bây giờ anh Jaehyun đã trở thành người hoàng gia thật rồi. Có khi sau này anh Jaehyun sẽ không trở lại nơi nhỏ xíu, quê mùa này nữa cũng nên. Anh ấy sẽ chẳng thể cùng Jungwoo làm bánh, chẳng thể cùng Jungwoo đến nông trại lấy sữa hay dạo dạo khắp nơi đẹp để vẽ tranh nữa. Ngàn giả định mơ hồ hiện ra trong đầu khiến chàng trai nhỏ vui tươi nơi tiệm bánh cuối phố bỗng nhiên nhoè mắt cả rồi. Nhào nhào, nặn nặn mẻ bột trong tay, Jungwoo mặc kệ nước mắt cứ rơi rớt lã chã. Không khéo có khi mẻ bánh này lát hồi cũng sẽ mặn chát nhưng buồn lắm nên cứ mặc kệ thôi. Rõ ràng là Jungwoo đã thích anh Jaehyun trước mà, thích nhiều lắm lun á...
-" Em mà khóc nữa bột sẽ nhão hết đó."
Tiệc vũ hội hoàng gia làm cả con phố yên ả, cứ ngỡ chỉ còn có mình chàng trai nhỏ nọ trốn trong góc bếp bí mật ôm u sầu nhưng rồi một giọng nói nọ đột ngột cất lên làm cái bí mật này cũng tan tành. Vẫn nguyên vẹn bộ âu phục khi bước lên xe ngựa đáng ra thật hợp ở nơi cung điện lấp lánh nhưng cớ sao anh hoạ sĩ nhà bên lại để nó dính bụi nơi vách cửa đầy khói bếp này rồi. Giật mình khi thấy Jaehyun đột ngột xuất hiện tại đây, Jungwoo luống cuốn quẹt vội đi mi mắt còn ướt. Anh hoạ sĩ cũng chẳng ngại để thước vải cao quý vừa được ban tặng bị bẩn, bước tới nơi bếp nhỏ chật chội đưa tay lau sạch bột mì đã bị nước mắt làm nghệt ngoạt. Mặt mũi lắm lem trong tếu táo quá trời quá đất: -" Sao không đến cung điện chơi mà trốn ở đây khóc nhè nè.?"
-" Tại Jungwoo hong thích cung điện thôi..."
-" Jungwoo nói với anh rất thích cung điện mà. Hôm nay ở đó toàn mấy thứ ngon không đó."
Tiệc mừng sinh thần của công chúa điện hạ mà khỏi không phải nói cũng biết tất cả chỉ có thể nói là hoàng tráng thôi. Nghĩ đi thì cũng rất thích nhưng nghĩ lại vẫn là không thích nữa: -" Chỉ hôm nay Jungwoo thấy hong thích đến đó thôi. Đến đó sẽ buồn lòng lắm."
Cũng chẳng phải quẹt ớt vào mắt hay hít trúng phải tiêu mà sao cứ thấy cay cay sống mũi, cục bột trắng cố nắn hoài cũng đủ dai, vậy mà lời muốn thưa cố thốt hoài vẫn chỉ dán sụt suỵt khe khẽ như nuốt ngược vào dạ. Có người thấy buồn lòng nhưng lại không dám bày tỏ ra. Bất quá Jaehyun cũng chỉ một chàng hoạ sĩ chứ chẳng phải đạo sĩ mà tỏ tường mọi thứ: -" Sao Jungwoo không nói với anh.?"
Tách tách tiếng củi khô nơi lò nhỏ nóng bức hệt như cái lồng ngực phập phồng của ai đó lúc này. Thật tình là anh hoạ sĩ có chút nôn nóng khi hồi âm chỉ có những tiếng khịt mũi hậu tàn cơn ướt mi của người bạn nhỏ đối điện đấy: -" Hửm.? Sao không nói cho anh biết sớm.? Có biết anh đã đi tìm Jungwoo rất lâu không.?"
-" Anh Jaehyun tìm Jungwoo làm gì chứ. Anh vô cớ bỏ về như này bộ không sợ sẽ chết hả.?"
Đường đường là kẻ được chọn lại để công chúa một mình biến mất khỏi yến tiệc. Danh dự hoàng gia cũng không phải thứ có thể tuỳ tiện đặt lên đặt xuống được. Cậu trai nhỏ rõ buồn lòng nghĩ cảnh không còn anh hoạ sĩ nơi phố này nhưng lúc anh ngay trước mặt thì lại thấy so với việc anh sẽ được sống cung điện lộng lẫy đó với công chúa xinh đẹp vẫn tốt hơn việc gia đình anh phải biến mất khỏi kinh đô này mãi mãi. Nghĩ tới liền thấy lân lân nghẹn ngào, anh hoạ sĩ trông bộ dạng đó lại thêm hoang mang.
-" Sao lại chết.? Lính gác, nghĩ sĩ đoàn hôm nay nồng hậu, thoải mái lắm đấy. Với lại anh đi tìm Jungwoo đi chơi sao gọi vô cớ hửm."
-" ANH JAEHYUN HONG BIẾT GÌ HẾT.!"
-"..."
-" Ai mà không biết hoàng gia đã chọn anh làm ý trung nhân của công chúa chứ. Đến cả lũ nhỏ còn nói hôm nay anh Jaehyun sẽ không về nữa... Tự nhiên anh Jaehyun bỏ về đây nhỡ hoàng gia biết thì phải làm sao.. hic anh thành đôi công chúa có khi một mình Jungwoo khóc đi ăn cỗ, anh chết cả con phố sẽ khóc đi ăn cỗ lun... hic!"
Cứ tưởng là giận dữ tự dưng lại thấy người ta đưa hai tay quẹt nước mắt chực trào mới nhìn ra giận dữ kia ra dáng cậu bạn nhỏ giận dỗi. Gương mặt anh hoạ sĩ bỗng nhiên cũng vẽ nét cười khó giấu. Vậy ra có người không đến cung điện mà trốn nơi bếp nhỏ này khóc là tại anh sao.? Thế mà anh đúng là chẳng hay biết gì hết. Bất quá đối với ba lời ăn tiếng nói vụng về chân chất kia, chàng hoạ sĩ cũng khó mà nhịn được cười: -" Vậy thôi sẵn đây anh khoe với Jungwoo luôn nhé.! Anh được công chúa điện hạ nhìn trúng thật rồi nên cũng không dễ chết như vậy đâu. Muốn biết nàng ấy hứa cho anh không.?"
-" Hong thèm."
Nghe cái tiếng cười vui của anh hoạ sĩ trước mắt, Jungwoo cơ hồ cũng không còn ý khóc nào. Cậu bĩu môi bày tỏ thái độ rồi cố lau khô cái ẩm ướt nơi má lấm tắm bột mì. Chỉ tội càng lau lại càng len luốt đến nổi chẳng thể đứng nhìn, Jaehyun phải nắm lấy bàn tay dính đầy bột mì kia, mượn cái khăn lụa hoàng gia ban mà lau hộ. Cảm giác rõ người trước mặt này vẫn phải cần chăm lo không rời thôi: -" Công chúa đã nói nàng sẽ cho anh một địa vị hoàng gia, cho anh cả một phòng tranh lớn đầy đủ mọi thứ, cho anh tất cả những thứ anh muốn kể cả cung điện đấy."
Anh hoạ sĩ miệng thuyên thuyên, mắt thì chăm chăm thu lại toàn bộ biểu cảm của cậu trai trước mặt. Con ngươi rõ lại long lanh, môi mấp mấy đôi đời anh chẳng nghe rõ. Cơ hồ thoáng qua cái tên Mark Lee như thể uất ức nói anh chẳng gì khác gì con ông bán lụa lúc khoe khoang được hoàng gia đối đãi nồng hậu mà thiếu điều quên luôn cái phố nghèo này. Cũng chỉ có trời mới biết nếu mau quên như vậy thì Jaehyun cũng chẳng thể vui vẻ khi nhớ hoài cái mùa hè đầu tiên khi anh đặt chân tới con phố nhỏ này rồi.
-" Tất cả những thứ trên chỉ với một yêu cầu nếu như anh cũng thích nàng. Công chúa nhìn ra được tình cảm của anh nhưng có một người mãi vẫn không nhìn ra vậy..?"
-"..."
-" Anh đã nói mình thích vẽ tranh nhưng anh không cần phòng tranh lớn, anh nói thích cung điện vì có một người rất muốn đến đó chứ anh không thích nó đến vậy. Anh thích khu phố nhỏ nơi có tiệm bánh cuối phố, nơi có một hoàng tử bánh ngọt tuy hơi vụng về nhưng rất tốt bụng và đáng yêu. Nơi có mùi men bánh mì, nơi có mùi nước sơn màu. Anh muốn hằng ngày được làm bánh cùng Jungwoo, cùng em đi lấy sữa ở nông trại và tối đến sẽ vẽ cho em xem...Chỉ vậy thôi."
Đúng như mọi người rằng nói công chúa chính là đem lòng yêu mến Jaehyun nhưng nàng cũng không phải một người cao ngạo và độc quyền. Công chúa điện hạ là một người sáng suốt khi nhìn ra chàng hoạ sĩ rõ ràng là đã thích một người khác. Hôm nay nàng ngõ lời với Jaehyun và đúng như dự đoán là Jaehyun đã từ chối. Anh đã nghĩ đến điều tệ nhất hôm nay sẽ là ngày cuối cùng anh sống nhưng trái với suy nghĩ của anh. Công chúa hoàn toàn vui vẻ ngay cả khi bị anh khướt từ. Nàng cơ hồ đã đoán ra được tâm tư của anh rồi, chỉ là nàng muốn dũng cảm nói ra tâm tư mình. Thế nên chàng hoạ sĩ cũng được toàn mạng trở về và đã quyết định nói với hoàng tử bánh ngọt tình cảm của mình. Vì cả hai đều đi trốn mà chẳng ai chủ động đi tìm.
-" Vì hôm nay Jungwoo không đến cung điện nên cái này cho em." _ Jaehyun rút cành hoa tulip ngắt ở cung điện giấu sau lưng nãy giờ đưa cho hoàng tử bánh ngọt của anh. Vì Jungwoo từng nói rất muốn nhìn thấy vườn hoa tulip nhưng không thể mang nguyên vườn hoa về được nên Jaehyun đã mang về một cành hoa. Không cần đến cung điện vì có anh tình nguyện đem hoa về cho hoàng tử nhỏ.
Jungwoo ngẩn ngơ nhận lấy cành hoa. Đúng là cậu rất muốn thấy tulip nhưng là vườn tulip ở cung điện chứ tulip không phải Jungwoo chưa thấy bao giờ. Mà bây giờ đây không biết vì cành hoa tulip này hay vì người đem cành hoa này về mà khiến Jungwoo cảm thấy vui lạ thường. Cảm giác còn ngọt ngào hơn cái bánh lúc trưa cậu ăn nữa.
-" Jungwoo cứ tưởng anh Jaehyun cũng thích công chúa. Jungwoo cũng muốn nói với anh là Jungwoo rất thích anh Jaehyun, thích từ rất lâu luôn. Lúc mọi người nói hai người xứng đôi. Jungwoo đã nghĩ sẽ không bao giờ được cùng anh Jaehyun làm bánh, Jungwoo sẽ phải đi lấy sữa một mình, sẽ không bao giờ thấy còn xem tranh anh Jaehyu..."
Anh chàng họa sĩ chẳng đợi được đến lúc được ban thưởng vì đã đem hoa về. Mặc kệ bộ âu phục phẳng phiêu mới tinh được may từ thợ may hoàng gia. Cứ thế vòng tay qua eo nhỏ dính đầy bột bánh trên tạp đề. Chạm vào gương mặt lắm lem mà nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hoàng tử nhỏ của mình. Chàng trai nhỏ ngại ngùng cũng vòng tay ôm lấy cổ chàng hoạ sĩ kéo nụ hôn sâu hơn. Giây phút này thì Jungwoo đã có thể chắc chắn Jaehyun vẫn sẽ luôn ở đây và cậu cũng không thích cung điện nữa vì ở căn bếp nhỏ này đây đã có người sẽ vẽ cho cậu cả một vương quốc.
-" Anh Jaehyun sao có thể từ chối công chúa điện hạ còn ngắt trộm hoa của cung điện hoàng gia mà vẫn giữ được mạng trở về vậy ạ.?"
-" Chẳng thể suy nghĩ gì nhiều anh nguyện vì hoàng tử nhỏ của mình liều mạng như thế đấy."
-" Từ khi nào mà Jungwoo lại được trở thành hoàng tử nhỏ thế ạ.?"
-" Từ khi anh thích Jungwoo."
Ở một vương quốc nọ, có một nàng công chúa đem lòng yêu một chàng hoạ sĩ. Ấy vậy mà lòng chàng lại chỉ có cậu nhóc bán bánh. Thế nhưng trong mắt chàng hoạ sĩ, cậu nhóc ấy lại chính là một hoàng tử nhỏ của anh. Bỏ qua cả một cung điện, một vị thế hoàng gia. Chàng họa sĩ trở về nơi bếp nhỏ với một tình yêu trọn vẹn cùng cành hoa tulip như một lời tỏ tình chân thành dành cho người mình yêu.
_______________________________end.
Redamancy : một tình yêu trọn vẹn
Palpitate: trái tin rung động vì một thứ gì đó
Euphoria: cảm thấy hạnh phúc vì một điều gì đó
Tulip: mang ý nghĩa là một lời tỏ tình chân thành
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com