1. Nghe nói anh đã trở về
"Thưa cậu Taeyong, ông chủ trở về rồi ạ."
Nghe câu thông báo của vị quản gia lớn tuổi, Taeyong ngẩng đầu lên, dời sự tập trung khỏi phần sô cô la đông đã tạo hình thành một tấm lưới đan để trang trí trên bánh ngọt. Không biết năm chữ "ông chủ trở về rồi" Taeyong đã chờ trong bao lâu. Chắc là tận từ hồi một tuần trước - ngay khi người nọ vừa rời khỏi nhà chừng hai tiếng đồng hồ.
"Trên mặt con có dính gì không chú Kim?" Taeyong cởi tạp dề ra, sửa soạn lại vẻ bề ngoài, hỏi nhỏ quản gia khi đang trên đường rời khỏi nhà bếp.
Ông Kim lắc đầu, vẫn đẹp trai lắm, vừa nhìn bộ dáng thấp thỏm của Taeyong vừa thấy quen quen. À là lúc nãy khi ông chủ vừa về tới cửa khách sạn cũng đã như thế này, không thấy bóng người cần tìm đã lập tức hỏi: Taeyong đâu? Em ấy làm việc cả ngày hôm nay à?
Rất tiếc là cậu Taeyong không được tận tai nghe ngữ giọng đó. Mà cũng rất tiếc cho ông chủ khi không được trông cậu Taeyong hớt hải vì mình. Hai người này rõ ràng đều mang một bụng tâm tư nghĩ về nhau. Vậy mà lúc gặp gỡ, ai cũng tỏ ra rằng mình rất ổn.
Ở sảnh chính của khách sạn, người người ra vào tấp nập. Vẻ ngoài của ai nấy đều sang trọng cùng với phố xá New York phồn hoa ngoài kia tạo thành cảnh tượng như bước ra từ một bộ phim Âu Mỹ nào đó. Taeyong thôi bước trên đôi giày tây, lần theo dòng người rồi rẽ vào lối đi chỉ cho phép nhân viên của khách sạn sử dụng.
Nơi này chia thêm thành hai lối nữa, một chuyên dụng cho các dịch vụ phòng, một dành riêng cho thang máy dẫn đến tầng sáu - tầng lầu duy nhất không được đánh dấu trong các thang máy thông thường.
Taeyong bước vào chiếc thang máy đặc biệt này, khi cánh cửa chầm chậm khép lại thì lặng nhìn phản chiếu của mình ở trước mặt. Một Taeyong chỉn chu như ngày hôm nay đã từng là cậu nhóc sống ở khu phố thuộc Brooklyn nghèo nàn, quanh đi quẩn lại trong một căn phòng bên dưới tầng hầm, mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy chân người bước chứ chẳng có gì thêm. Taeyong vốn tưởng mình sẽ mãi như vậy cho đến ngày người nọ đến, đem một lời đề nghị hết sức lạ lùng mà chỉ có anh mới có thể giúp được.
"Chúng ta, là mối quan hệ trao đổi."
Anh vẫn nhớ, đối phương đã nói như thế.
Thang máy kêu ting một tiếng, cửa thang máy mở ra ở tầng sáu. Tầng sáu mang cách bài trí khác hoàn toàn so với phần còn lại của khách sạn. Nó đơn giản hơn, mang phong thái điềm tĩnh hơn bao gồm cả phòng khách, phòng ngủ, và nhà bếp như một căn nhà thông thường. Nơi này là nơi ở của ông chủ - người điều hành toàn bộ khách sạn cũng như đối tượng kết hôn trên danh nghĩa của Taeyong - Jung Jaehyun.
Ở phòng khách, Taeyong nhìn thấy áo khoác âu phục của Jaehyun để trên bộ sô pha, bên cạnh còn có chiếc vali chưa dở đồ, đồng hồ đeo tay và điện thoại thì đặt trên bàn cà phê. Anh đoán là Jaehyun đang tắm dựa theo tiếng róc rách vang lên nho nhỏ từ phòng tắm.
Nghe nói lần này hắn đến Nhật công tác, giờ bay dài và còn lệch múi giờ nữa nên chắc hắn đã rất mệt mỏi. Vì vậy, Taeyong đốt một chút nến thơm mùi hắn thích để tạo không khí thư giãn, tự mình chạy đi tìm drap giường mới để thay cho cái cũ. Anh biết hắn là người ưa sạch sẽ, chắc chắn sẽ không thích nằm drap giường anh đã lăn lộn một mình trong vòng cả tuần qua.
Khi Jaehyun cầm khăn tắm lau qua loa mái tóc ướt sũng bước ra, Taeyong vẫn còn đang thay bao gối. Anh vỗ bộp bộp để chiếc gối phồng ra một chút rồi đặt ngay ngắn trên đầu nằm, tự hỏi nếu là quản lý thì sẽ chấm phần thi trải giường này của anh bao nhiêu điểm. Ngặt nỗi, điều Jaehyun muốn nhìn thấy đầu tiên khi trở về nước không phải là Taeyong trải drap giường. Hắn nhíu mày nhìn anh, khi anh quay lại, cảm nhận ánh mắt này giống như ghét bỏ. Có hơi lo lắng, anh bộp chộp ngồi dậy, hướng đối phương nói lời xin chào.
"Jaehyun, anh về rồi." giọng Taeyong mềm mại, khiến trong lòng Jaehyun cảm thấy ngưa ngứa.
Tuy vậy, biểu cảm bên ngoài không để lộ, Jaehyun thờ ơ gật đầu, đem câu hỏi đã từng hỏi quản gia Kim ra hỏi lại một lần nữa "Em đã làm việc cả ngày hôm nay à?"
"Hôm nay có đoàn khách đặc biệt, họ yêu cầu thực đơn khá phức tạp nên em đã xuống hỗ trợ mọi người. Thật may vì bữa tiệc đã diễn ra suông sẻ." được Jaehyun hỏi, mắt Taeyong sáng lên, cười nói không ngớt về lượng công việc ngày hôm nay. Từ bảy giờ sáng, anh đã cùng mọi người bận bận rộn rộn, thứ bỏ bụng duy nhất chỉ là hai, ba miếng bánh mì cháy xém mà thôi. Chúng mình cùng ăn tối nha? Taeyong đã định hỏi như vậy đấy, dù như thế thì hơi quá phận.
Anh chưa kịp hỏi, có lẽ thái độ của Jaehyun đã trả lời giúp anh. Jaehyun vuốt mái tóc ướt của mình ngược ra sau, hàng mày lộ rõ chau lại khó chịu "Không phải tôi đã nói với em những việc đó em không có nghĩa vụ rồi sao? Chỉ cần lâu lâu ngó đến bọn họ là được. Việc gì em phải quan tâm đến vậy? Em nhìn xem, âu phục của em, rộng hết rồi."
Taeyong nghe người nọ trách mắng mình mà chỉ lặng thinh. Anh biết sự vừa vặn của âu phục rất quan trọng. Âu phục quá chật sẽ khiến người mặc trở nên khôi hài. Âu phục quá rộng sẽ khiến người mặc trở nên luộm thuộm, mất đi phong thái chuyên nghiệp. Mà Taeyong, người đại diện thứ hai của khách sạn sẽ ra sao nếu trong một bộ âu phục rộng? Jaehyun nói cũng đúng, anh không nên làm xấu đi hình ảnh hoàn mỹ của khách sạn nhà họ Jung bằng bộ dạng này.
"Em...." Taeyong giấu đi ống tay áo, thì thầm như đứa trẻ làm lỗi.
"Em còn trải drap giường làm gì. Sao mấy chuyện này không để người ta làm?"
"......"
"Lúc nãy em lên đây bằng thang máy nào?"
Taeyong ngẩng lên, biết mình đã bị nắm thóp, nhắm tịt mắt lại sợ hãi trả lời "Thang máy của nhân viên."
"Thang máy kia hư rồi sao?"
Ở khách sạn còn có một thang máy khác dẫn đến tầng sáu nữa, là thang máy dành cho riêng Jaehyun. Lúc trước hắn có dặn anh đi thang máy này, không cần phải đi chung lối với nhân viên nhưng vốn cứ hay lên xuống từ nhà bếp, anh dùng mãi thành quen rồi, với lại cũng tiện hơn mà.
Không ngờ chỉ mới gặp nhau có mười phút, Taeyong đã làm Jaehyun nổi giận. Trông bộ dáng khúm núm của anh, Jaehyun lại càng thấy khó chịu hơn. Rõ ràng anh có nhớ đến lời hắn dặn nhưng không làm. Bảo đừng làm việc thì anh vẫn làm việc từ sáng đến tối, bảo đừng đi lối của nhân viên thì anh vẫn dùng như cơm bữa. Vậy rốt cuộc lời của Jaehyun, anh có xem nó nặng tí ký lô nào không? Mấy việc khác thì sao, chắc Taeyong cũng chưa bao giờ nghe.
"Không nói với em nữa." Jaehyun vuốt mặt, thở dài.
Taeyong cũng cúi gầm, bộ dạng mất đi phấn khởi ban đầu "Em....em hứa sẽ không có lần sau. Anh mệt rồi, đừng để ý đến em. Anh nghỉ một chút đi."
Dợm thấy Taeyong bước đi, Jaehyun hỏi giật lại "Em đi đâu?"
"Em đi gọi người chuẩn bị bữa tối cho anh. Anh muốn ăn gì không? Sườn cừu nhé? Hôm nay sườn cừu ngon lắm. Cả bánh mousse sô cô la em làm, à không, không có gì." nói đến đó, Taeyong vội phanh lại, nhận ra biết thêm việc này sẽ càng khiến Jaehyun không vui, ôi cái miệng phủi phui.
Không đợi mình bị mắng thêm lần hai, Taeyong đã vội kiếm cớ rồi chạy tọt đi, bỏ lại Jaehyun vốn định nhe vuốt bắt anh lại nhưng không kịp.
Lúc bữa tối được dọn lên, vừa không thấy anh đâu, vừa không thấy bánh mousse làm món tráng miệng, Jaehyun càng trở nên cáu gắt.
Mà khi Taeyong trở về tầng sáu lần thứ hai, Jaehyun cũng không còn ở đó nữa rồi. Chắc Jaehyun bận thêm việc, nghĩ đến đó anh lại thấy xót xa. Tắm rửa, thay đồ, đánh răng, rửa mặt rồi phi lên giường, Taeyong nằm suy nghĩ một chút rồi thiếp đi. Anh đã cố ghi nhớ những thứ khiến anh trở nên phù hợp với Jaehyun hơn, không làm mất mặt Jaehyun, không làm phật lòng Jaehyun, tự hứa sẽ không làm Jaehyun tức giận nữa, ngoan ngoãn làm một chàng vợ bù nhìn thật tốt.
Hơn hai giờ sáng, Jaehyun trở về. Lúc nãy sau khi hắn ăn xong thư ký lại gọi có chuyện gấp, liên quan đến vấn đề xây thêm chi nhánh khách sạn mới. Trong phòng ngủ, dáng người nhỏ nhắn của Taeyong nằm xoay lại đối lưng với hắn, tiếng thở êm đềm phát ra. Jaehyun nhẹ nhàng tiến đến. Chỗ bên cạnh Taeyong lún xuống. Hắn do dự một chút rồi vòng tay ôm lấy anh, nhẹ đặt môi lên vai anh mà hôn.
"Lúc nãy đã nặng lời với em rồi đúng không?" hắn thầm thì.
Taeyong bị nhột quay lại, theo phản xạ chui vào lòng hắn, mắt vẫn nhắm nghiền.
"Nói em không cần làm việc sao em không nghe? Em làm việc sẽ rất mệt. Gầy đi. Âu phục anh đặt may lần trước cho em sao lại rộng rồi?"
Hắn trong bóng tối khẽ đo cổ tay anh, vẫn chưa bằng một vòng lóng tay của ngón cái và ngón trỏ hắn.
"Drap giường việc gì em phải vất vả trải. Nhà mình có nhân viên, em có thể gọi họ tuỳ thích. Ai dám cãi lại em chứ?"
"Nói em đi thang máy của anh em không đi. Sao cứ đi chỗ dành cho nhân viên mãi, ai sẽ biết em là sếp đây?"
Anh muốn nói cho mọi người biết, em là người nhà họ Jung, là người bọn họ phải nghe lời, không được xem thường.
Còn nữa, sao anh có thể không để ý đến em?
_________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com