Chương 3:
Ngay khi Sunghoon vừa rời đi, nhanh như gió, một thân hình lực lưỡng lao đến chỗ mà gã kia đứng.
- Mày để con mồi đi như vậy mà coi được?
Jongseong hỏi sau khi chứng kiến chuyện vừa nãy, bước tới đứng ngang hàng với Jaeyun, lườm hắn bằng vẻ mặt như thể thằng này khùng rồi.
- Nó không phải con mồi, khôn hồn đừng đụng vào_ Jaeyun nói.
Jongseong tưởng mình nghe lầm tới nơi. Một con sói bảo miếng thịt tươi trước mặt nó không phải mồi, còn lệnh cho hắn cấm đụng vào, thế là thế quái nào?!
Y suýt thì nhảy dựng lên:
- Mày làm tao sợ đó! Tối qua bọn nó có đánh vào đầu mày không?! Sao tao thấy mày không bình thường...
Jaeyun chỉ tay lên ngực áo chỗ vết thương vẫn còn nhức nhối, nói gọn lỏn:
- Nó cứu tao.
Chết cụ, lại thêm một tên không bình thường mất tiêu, Jongseong nghĩ bụng. Mấy cái nơ ron thần kinh xấu số của y phải vất vả lắm mới tiếp thu được ý nghĩ về việc một con người lại đi cứu người sói.
- Mặt mày nhìn thộn quá_ Jaeyun nói rồi lấy tay hất mặt Jongseong qua một bên đầy ghét bỏ_ Rồi mày đến tìm tao để trưng cái mặt đó ra hả?
Jongseong giờ mới nhớ được chuyện hắn định đem tới để trao đổi với Jaeyun, liền nói:
- Tụi thằng Seungmo, bọn nó vừa hất cẳng được mày, giờ ngông lắm.
- Mày muốn tao làm gì? Quay lại cắn tụi nó chắc?
- Chứ không thì bọn nó cũng tìm đến mày thôi. Lệnh của thằng Seungmo là đem đầu mày về đấy_Jongseong nói, đưa tay lên vuốt mũi.
- Nên là mày tới đây lấy đầu tao sao?_ Jaeyun nheo mắt nhìn hắn.
- Tao đâu có khùng giống mày_ Jongseong gắt_ Tao chỉ có một thủ lĩnh duy nhất là mày thôi.
- Mày làm tao cảm động quá_ Jaeyun nói, trưng ra vẻ mặt lệch đũa hẳn so với câu nói của y.
- Tao tới nói cho mày biết vậy à_ Jongseong nhún vai_ Coi chừng cái mạng mày đấy. Tuy trở về hình dạng người thường rồi nhưng mùi của mày không phải tụi nó không đánh hơi ra được đâu.
Nói rồi, Jongseong quay lưng rời đi.
- Khỏi cần mày nhắc_ Jaeyun nói. Hắn bực mình vung chân ra hất đống lá khô bay tán loạn khắp nơi, vẻ mặt phức tạp.
Trước khi chuyện tối qua xảy đến, Jaeyun là thủ lĩnh chính thức của lũ người sói ở cánh rừng này. Vị trí con đầu đàn thường hay bị nhòm ngó, và Jaeyun trở thành cái gai trong mắt của một số tên phản loạn trong bầy, mà điển hình là Seungmo cùng mấy tên thân cận với hắn. Thông thường, thủ lĩnh mới chỉ được toàn bộ bầy đàn của nó công nhận một khi kẻ tiền nhiệm đã chết đi. Nhưng Jaeyun chưa chết, đồng nghĩa với việc Seungmo không thể thu phục Jongseong cũng như những kẻ theo phe Jaeyun. Vậy nên, thằng khốn đó mới tìm cách truy đuổi y đến cùng.
Mắt đền mắt, nợ máu phải trả bằng máu. Vết thương và nỗi nhục nhã mà Seungmo ném cho Jaeyun, hắn nhất định sẽ trả đủ khi cả hai giao chiến một lần nữa.
Tao thề đấy.
Đôi mắt Jaeyun lóe lên một tia nhìn chết chóc, hắn thề độc. Rồi rất nhanh, y rời khỏi nơi mình vừa đứng, tìm một chỗ kín đáo hơn để dưỡng thương.
Sunghoon quay trở về cùng một giỏ đầy ắp nấm trên tay. Sunoo với Riki vừa mới nhìn thấy cậu đi tới cổng thì đã chạy vụt ra.
Sunoo kéo tay cậu:
- Anh Sunghoon đưa tụi em đi học nha anh.
Sunghoon không đồng ý ngay. Cậu đưa mắt sang nhìn dì Seoyeon đang đứng đó, chờ đợi xem dì có định để cậu đi hay không.
Dì Seoyeon nói mà không thèm nhìn lấy Sunghoon một cái:
- Đưa hai đứa nó đi học, sau đó thì về mà đi chợ rồi làm việc nhà đấy, tao cấm mày la cà, nhớ chưa?
Cậu gật đầu, sau đó nắm tay Sunoo với Riki, dắt hai đứa đến trường.
Trên đường đi, Sunoo với Riki tranh nhau nói không ngừng nghỉ.
- Anh Sunghoon biết gì không, lớp em có bạn mới đó_ Riki ngước lên nhìn Sunghoon, nói.
- Vậy sao?_ Sunghoon nói_ Thế Riki nhớ giúp đỡ bạn, không được bắt nạt bạn nghe chưa?
Riki ngúng nguẩy:
- Bạn ấy không có phải người dễ bị bắt nạt đâu á.
- Tên bạn đó là gì vậy?_ Sunoo hỏi.
- Jungwon ạ_ Riki trả lời. Rồi thằng bé nhảy cẫng lên_ Bạn ấy ở đằng kia kìa!
Riki nói rồi kéo cả Sunghoon với Sunoo tới gần Jungwon lúc này đang lủi thủi đi một mình.
- Jungwon! Sáng lành nha.
Riki chủ động bước tới chào hỏi trước, nhưng Jungwon vừa thấy người tới gần mình thì đã chạy vù đi như tên bắn.
- Ơ... chắc bạn ấy không thích người lạ_ Riki nói_ Thôi mình đi tiếp nha.
Khi đã đưa Sunoo và Riki vào lớp, Sunghoon trở về trên con đường làng quen thuộc, không quên ghé vào chợ để mua những thứ như đã được dặn.
Quay trở về nơi bản thân không hề muốn gọi là nhà chút nào, Sunghoon bước vào trong, đặt giỏ đồ lui sau bếp cho dì rồi trở lên phòng khách.
Mùi rượu bốc lên khắp căn phòng, ám cả vào đồ đạc. Bố cậu đang ngồi vắt vẻo trên ghế, bên cạnh lăn lốc vài chai rượu mạnh.
Lại thế nữa rồi.
Sunghoon vốn đã định nhắm mắt làm ngơ, nhưng ông ta trông thấy Sunghoon đã gọi với lại:
- Này thằng kia.
Sunghoon dừng lại.
- Mày... chỉ nhìn thấy mặt mày cũng làm tao phát ngấy..._ Ông ta lèm bèm.
Sunghoom mím môi. Những lời như thế, cậu nghe mãi cũng thành quen.
Rồi ông ta sẽ lại nói, vì Sunghoon có gương mặt giống hệt mẹ, nên ông ta không thích thấy mặt cậu, đúng không?
- Mày... cũng như mụ đàn bà đó... rồi mày cũng bỏ tao mà đi... hức... chứ gì?
- Tôi cũng muốn như thế lắm... nhưng nhờ ơn ông cùng bà ta... giờ tôi chẳng có nơi nào để đi cả_ Sunghoon nói rồi bước tới mở cửa chạy ra khỏi nhà.
Sau lưng, vang lên tiếng hét khản đặc của ông ta:
- Mày cút đi!!!!!
Sunghoon cắm đầu chạy về phía khu rừng. Dẫu gì, cậu cũng chẳng còn nơi nào khác để đến ngoại trừ nơi đây.
Sunghoon tìm được đến một căn nhà hoang. Cậu chẳng nghĩ ngợi gì mà xộc vào trong, sau đó ngồi thụp xuống sàn, bờ vai run lên theo tiếng nấc nghẹn.
Nếu đến cả sự tồn tại của Sunghoon cũng là tội nghiệt, vậy hà cớ gì lại sinh ra cậu?! Tại sao, tại sao trên đời này chẳng có lấy một ai cần đến Sunghoon cả? Ai ai cũng muốn ruồng rẫy, bỏ rơi cậu. Mẹ cậu... rồi cả bố cậu cũng thế... tại sao?!
- Ồn ào quá đấy, ảnh hưởng đến cả giấc ngủ của ta.
Sunghoon nãy giờ tưởng cậu đang ở một mình, nghe thấy giọng nói khác thì giật thót, ngẩng đầu lên nhìn dáo dác xung quanh.
Nhưng giọng nói này, hình như không phải lần đầu Sunghoon nghe thấy.
Trong căn nhà tối tăm không một khe sáng lọt vào, Sunghoon cảm nhận được có thứ gì đó đang chuyển động, hình như là tiến lại gần cậu.
- Đừng lại gần tôi_ Sunghoon đề phòng, lập tức lùi lại.
- Ra là ngươi.
Người đó đáp lại cậu.
- Ai thế?_ Sunghoon hỏi.
- Mới lúc sáng gặp đã quên rồi sao?
- Lúc sáng...
Thôi chết! Sunghoon giờ mới nhận ra cái kẻ đang ở cùng cậu trong căn nhà hoang này là ai, liền xô cửa toan chạy ra ngoài. Nhưng hắn đã tóm được một chân của Sunghoon, làm cậu mất đà té dập đầu trước cửa.
- Ngươi bảo ta đừng tìm ngươi nữa, vậy mà giờ tới nộp mạng sao?
Hắn nói, rồi nhẹ như không, nhấc Sunghoon lên mà chẳng tốn chút sức lực nào.
Jaeyun đưa tay ra hất cằm Sunghoon sang phía mình, kinh ngạc:
- Này búp bê giấy, ngươi khóc đấy à?
Sunghoon đưa tay lên quẹt triệt để nước mắt còn đọng trên mặt, mạnh đến mức hai gò má cậu đỏ cả lên.
- Tôi không phải búp bê giấy_ Sunghoon giận dỗi.
- Ngươi nhẹ như cái lá khô thế này, ta gọi thế không ngoa đâu_ Jaeyun nói, còn giựt giựt cổ áo Sunghoon phụ họa.
- Buông cái tay ra!_ Sunghoon lớn giọng.
- Chà ghê nhỉ, ngươi nghĩ ngươi đang lớn tiếng với ai đấy? Có tin ta phanh thây ngươi ra không hả?!
- Làm đi!_ Sunghoon nói với vẻ bất cần_ Nếu muốn giết tôi đến thế thì cứ làm đi.
Đằng nào... tồn tại trên cõi đời này cũng đâu có nghĩa lý gì.
Jaeyun nhìn con thỏ con trong tay mình. Xem hắn tuyệt vọng muốn chết dưới tay Jaeyun đến mức nào kìa... Dù trong Jaeyun có một nửa là phần người đi chăng nữa, hắn cũng không cách gì hiểu được nhân loại khó hiểu này.
- Không có hứng_ Jaeyun nói rồi hất Sunghoon ra trước cửa_ Đi đi, đừng làm phiền ta đang ngủ.
- Không muốn_ Sunghoon đổi ý, tự dưng lì lợm khác thường.
Này, có phải tên con người này thấy Jaeyun cả hai lần đều bỏ qua cho hắn nên hắn làm càn không?!
- Ngươi..._ Jaeyun chỉ vào mặt Sunghoon_ ... ngươi không sợ ta nữa à?
Phản ứng của Sunghoon gần như vô cảm. Jaeyun thấy thế trong lòng bấn loạn vô cùng. Hôm qua làm mất chức thủ lĩnh nên giờ đến cả quyền uy cũng tiêu tan theo rồi sao?!
Hắn gầm gừ:
- Ngươi...
Sunghoon tròn mắt nhìn hắn.
-... mặc xác ngươi muốn làm gì thì làm!
Jaeyun làm mình làm mẩy cũng chỉ được đến vậy. Hắn thôi không đôi co với tên con người quái dị kia nữa, liền nằm phịch xuống đất rồi kéo tấm vải mỏng lên che kín đầu.
Hắn nằm nghiêng nghe nhịp thở đều đều của kẻ đang ở sau lưng mình, không nén được tò mò liền hỏi:
- Tên của ngươi là gì đấy?
Một khoảng im lặng nhột nhạt kéo dài giữa cả hai. Mãi một lúc sau, cậu mới trả lời gã:
- Sunghoon.
-Hết chương 3-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com