Chương 7:
Suốt mấy hôm liền Jaeyun không thấy Sunghoon đi vào rừng. Hắn ngồi vắt vẻo trên một cái cây đủ cao để đưa mắt trông đến căn nhà mà Sunghoon sống. Nhìn mãi nhưng cũng chẳng thấy bóng lưng gầy kia trở ra, trong lòng Jaeyun liền bắt đầu suy nghĩ đủ thứ.
Thật là, đã cất công đến thế để bảo vệ công sức chăm mảnh vườn của cậu ta khỏi bị lũ người sói ngu xuẩn mà hắn không muốn nhận làm đồng loại chút nào phá hại, chí ít cậu ta cũng phải biết điều mà tìm tới hắn nói lời cảm ơn chứ.
Nhưng căn nhà đó đúng là rất kì lạ, Jaeyun nghĩ bụng. Thoạt trông cứ tưởng chỉ có bốn người sống ở đấy, nhưng hắn thừa biết còn có thêm một người nữa trong căn nhà đó đã không lộ diện suốt mấy ngày qua rồi. Hắn tự hỏi phía sau khung cửa sổ bị bít ván và đóng đinh chằng chịt kia, liệu Sunghoon có phải đang ở trong đó hay không?
Nhưng tại sao hắn lại để tâm tới tên đó kia chứ?!
Tại sao?
Jaeyun có hỏi trời cũng đành bó phép.
Không nhịn được nữa, hắn nhảy xuống khỏi chỗ quan sát rồi men theo bìa rừng đi vào trong làng.
Sunoo lúc này đang ngồi trong phòng với Riki, bâng quơ nhìn ra cửa sổ. Trông thấy có người đang tiến lại gần chỗ hàng rào sau vườn, Sunoo lay lay em mình:
- Riki! Cái anh đó lại đến kìa!
Mấy hôm vừa rồi, Sunoo tinh ý nhận ra người kia cứ đến đứng ở sau vườn nhà mình suốt. Cậu đoán anh ta nhất định đang đứng chờ ai đấy, mà có khi là anh Sunghoon cũng nên.
- Em có từng nhìn thấy cái anh đó bao giờ chưa?_ Sunoo hỏi lúc cùng Riki nhìn qua ô cửa sổ.
Riki lắc đầu:
- Em chưa.
Sunoo chống cằm nghĩ ngợi chuyện gì đấy. Rồi cậu la lên:
- Anh có ý này!
Riki nghiêng người sang nghe Sunoo thì thầm vào tai mình. Nghe xong, hai mắt cậu sáng quắc:
- Ý hay đó anh! Có vậy mới giúp anh Sunghoon được.
Hai đứa trẻ đập tay nhau cái bốp, sau đó chạy ùa ra vườn.
Jaeyun nhận thấy hai nhóc tì kia đang tiến về phía mình, định bỏ đi để tránh phiền phức thì Sunoo đã gọi với lại:
- Anh gì ơi! Anh có quen anh Sunghoon đúng không ạ?
Jaeyun xua tay, đáp:
- Không, không quen cậu ta.
Rõ là đang nói dối, Sunoo với Riki nhìn nhau.
Sunoo nói:
- Vậy đúng là anh có quen rồi.
- Gì?_ Jaeyun quắc mắt nhìn hai đứa trẻ.
- Người không biết thật sẽ hỏi "Sunghoon nào?" chứ không có trả lời như anh đâu_ Sunoo lém lỉnh nhìn Jaeyun.
Jaeyun tức anh ách khi bị một đứa con nít vạch mặt. Nhóc này xem ra chẳng đơn giản chút nào.
Hắn hừ mũi:
- Thì làm sao?
Riki nói:
- Thấy bạn mình gặp chuyện oan ức mà anh không định giúp ạ?
Jaeyun nghe không thủng, định bụng hỏi "ai là bạn của ai cơ?". Nhưng câu hắn thốt ra lại là:
- Sunghoon gặp chuyện gì?
Riki tranh kể trước:
- Chuyện là vườn rau với hoa màu của các hộ dân sống trong làng đều bị ai đó cố ý phá hại, nhưng có mỗi nhà em thì không. Thế là người ta đồn do gia đình em làm, còn mẹ em bảo là do anh Sunghoon...
Sunoo tiếp lời:
- Nhưng bọn em biết là anh Sunghoon không có làm mấy chuyện đó. Anh cũng nghĩ vậy mà đúng không?
Jaeyun dĩ nhiên biết rõ Sunghoon không phải người làm chuyện này hơn bất cứ ai. Hắn gật đầu:
- Ờ. Thế giờ Sunghoon đâu?
- Anh ấy bị nhốt trong phòng, không đi đâu được cả_ Riki trả lời.
Hóa ra vì thế mà cậu ta không vào trong rừng suốt mấy ngày nay. Jaeyun cuối cùng cũng biết được nguyên do. Tuy không hiểu rõ lắm về mấy thứ như tình cảm gia đình, nhưng hắn lờ mờ cảm nhận được mối quan hệ giữa Sunghoon với người mà hai đứa nhóc kia gọi là mẹ có vẻ không được tốt đẹp cho lắm.
- Hay anh giúp anh Sunghoon nha anh?_ Sunoo nói_ Chỉ cần làm theo kế hoạch của bọn em thôi.
Jaeyun trợn mắt nhìn hai đứa trẻ con trước mặt. Hắn vốn không định dính líu vào, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu chấp thuận để rồi ngay giây sau đã tự thấy bản thân đúng là đồ rỗi hơi mới đi lo chuyện của người khác.
- Kế hoạch là gì?_ Jaeyun hỏi.
Sunoo thấp giọng:
- Chỉ cần anh trở thành người đi phá hại vườn của các hộ sống trong làng là được. Như thế mẹ em sẽ tin là do người khác làm chứ không phải anh Sunghoon.
Nói xong, Sunoo nhoẻn miệng cười ranh mãnh, chờ đợi cái gật đầu đến từ Jaeyun.
Jaeyun bất ngờ. Hắn không nghĩ cái đồ ngốc nghếch Sunghoon lại có đứa em trai tinh quái như cậu nhóc này đâu đấy.
- Được_ Jaeyun đồng ý_ Kế hoạch cũng không tồi.
Sunoo làm vẻ mặt hài lòng. Cậu chìa tay ra với Jaeyun:
- Thế anh hứa đi, hứa sẽ giúp anh trai em. Chỉ cần anh Sunghoon không sao, những người khác có sao cũng không thành vấn đề.
Riki quay sang nhìn Sunoo, chun mũi:
- Mặt anh Sunoo gian quá! Em nổi cả gai ốc đây này.
Jaeyun ngoắc tay với Sunoo. Hắn nhếch mép cười:
- Nhóc rất hợp ý ta đó.
- Quá khen_ Sunoo trịnh trọng nói, sau cùng còn cụng tay với người kia_ Giao dịch thành công!
Sáng hôm sau, cả làng lại một phen kinh động trước cảnh tượng xảy đến trong mảnh vườn chỉ vừa mới khôi phục nguyên trạng được có vài ngày của nhà mình. Không nhịn được nữa, họ kéo đến nhà trưởng thôn đòi làm rõ chuyện này.
Sunoo và Riki dậy từ rất sớm. Cả hai chạy đến nhà anh Heeseung - nơi có đám đông đang tụ tập, nhanh chóng nép vào một góc kín đáo để nghe ngóng tình hình.
Heeseung đứng trước cửa nhà. Mặc cho sức ép đến từ dân làng, cậu vẫn dõng dạc trả lời:
- Xin mọi người hãy cho cháu thêm thời gian! Với tư cách là con trai trưởng thôn, cháu nhất định sẽ làm rõ sự việc để không ai trong số mọi người phải chịu đựng chuyện không đáng có như này thêm một lần nào nữa.
Câu trả lời của Heeseung tạm coi như xoa dịu được làn sóng phẫn nộ đến từ phía dân làng. Đám đông thôi không tranh cãi nữa, ai nấy lần lượt ra về rồi cũng tan hẳn.
Heeseung trở vào nhà rồi khép cửa lại, nói chuyện với người nào đó ở trong.
Sunoo với Riki đến đứng trước cửa, nghe lỏm câu được câu chăng. Chỉ khi đã chắc chắn không có kẻ tình nghi nào được nhắc tới trong cuộc trò chuyện cả thì mới nhẹ nhõm thở phào.
- Hai người đang làm gì trước nhà tôi vậy?
Giọng nói của một người mà Riki chắc chắn là có quen vang lên sau lưng làm cậu giật bắn mình.
Quay phắt người lại, Riki lấm la lấm lét nhìn đối phương:
- J... Jungwon? Đây là nhà của Jungwon hả?
Riki với Sunoo nhìn nhau, bắt gặp vẻ ngạc nhiên trông đến là bối rối trong mắt người còn lại. Từ trước đến nay cứ tưởng anh Heeseung đã là con út trong nhà rồi cơ, sao giờ còn có cả em trai bằng tuổi Riki vậy cà?
Jungwon không trả lời câu hỏi của Riki.
- Mau đi đi, trước khi tôi méc anh Heeseung là hai người đứng nghe trộm anh ấy nói chuyện_ Jungwon nói rồi bước tới mở bung cửa ra, bỏ vào trong nhà.
Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng Jungwon, bỏ lại Sunoo với Riki đang nghiêng đầu nhìn nhau khó hiểu ở ngoài.
Sunoo nhìn cánh cửa im lìm trước mặt, nhớ ra còn một việc hết sức cấp bách ở nhà đang chờ cả hai. Cậu quay sang nói với em trai mình:
- Riki, mau về thôi. Anh Sunghoon cần chúng ta.
- Vâng ạ_ Riki gật đầu.
-Hết chương 7-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com