Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9:


Jaeyun dường như không có ý định gì là sẽ từ bỏ việc đeo bám Sunghoon.

Sunghoon đi nhanh, hắn tăng tốc. Sunghoon bước chậm, hắn cũng giảm nhịp chân. Chẳng biết từ lúc nào đã thành cảnh một tên người sói mải chơi trò đuổi bắt không hồi kết với con mồi của nó.

Jaeyun rõ khoái cái trò chọc ghẹo Sunghoon, nhưng Sunghoon không thấy vui nữa. Cậu quay phắt người lại, đưa tay gạt hắn ra xa.

- Anh đừng bám theo tôi nữa có được không?_ Sunghoon nói, trong giọng điệu nghe có chút bực mình.

Vừa vặn, bàn tay cậu đặt ngay lên chỗ vết thương đang đâm da non của Jaeyun. Trong vài giây ngắn ngủi, Sunghoon cảm nhận được thân nhiệt ấm nóng của người đối diện truyền đến những đầu ngón tay mình, khiến tim cậu bất chợt như cũng đập nhanh hơn.

Thật kì lạ... thứ hơi ấm mà cậu chưa từng cảm thấy trước đây...

Ngẩn người ra một lúc lâu, Sunghoon sau cùng mới nhận ra điều mình đang làm. Cậu xấu hổ rụt tay về, ngoảnh mặt đi chỗ khác.

- Tôi... không...

Bỏ lửng câu nói vừa rồi, Sunghoon lùi lại vài bước. Trước cả khi Jaeyun kịp nói bất cứ điều gì, cậu đã xoay gót bỏ chạy mất.

Jaeyun khó hiểu trước hành động vừa rồi của Sunghoon. Hình như cậu ta đỏ mặt, nhưng vì điều gì mới được?

Cứ thế, hắn tròn mắt đứng nhìn người trước mặt chạy đi mất hút, trong lòng thầm tiếc rẻ vu vơ vì không nỡ để cậu rời đi.

Sunghoon chạy thật nhanh. Chỉ khi chắc chắn đã khuất khỏi tầm mắt của Jaeyun rồi, cậu mới thôi không chạy nữa.

Đưa tay lên đặt ngang ngực, Sunghoon bắt đầu mò mẫm thứ cảm xúc mờ mịt đang dần sinh sôi nảy nở bên trong trái tim mình.

Giả như... ngay từ đầu, thứ cảm xúc mà cậu dành cho hắn vốn đã không chỉ đơn thuần là đồng cảm thì sao? Sunghoon tự hỏi chính mình.

Tại sao tim cậu cứ đập loạn lên mỗi khi ở cạnh hắn? Tại sao lại cười chỉ vì một câu nói, thậm chí còn ngại ngùng?

Dường như cậu đã mơ hồ chạm đến được câu trả lời, nhưng lại do dự lúc vươn tay ra bắt lấy nó.

Sunghoon nửa muốn chạy trốn khỏi cảm xúc ấy, nửa muốn chạm vào. Bởi lẽ, cậu sợ phải hiểu thấu lòng mình.

Trong khi đang mải nghĩ ngợi về những điều như thế, Sunghoon tình cờ nghe thấy giọng nói của một vài người ở cách chỗ mình không xa.

Đúng ra cậu đã không bận tâm đến nếu trong cuộc hội thoại của đám người đó không xuất hiện cái tên "Jaeyun".

Bị tính hiếu kì áp đảo, Sunghoon nép vào sau một thân cây lớn, lén đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng trò chuyện.

Ở đằng kia có tổng cộng 7 tên đang đứng cạnh một gốc cây. Nổi bật nhất là gã đứng ở trung tâm với chiều cao vượt trội cùng thân hình vạm vỡ. Phần cơ bắp nơi hai cánh tay và trước ngực của y căng lên như đang muốn bức tử lớp áo trên người. Với thể hình đó, Sunghoon ước chừng không khéo hắn có thể giết cậu chết tươi chỉ bằng một cái siết tay cũng nên.

- Mày gặp thằng Jaeyun trong làng?

Gã cất giọng ồm ồm hỏi. Tuy nhìn từ phía Sunghoon chỉ thấy được một bên mặt, nhưng cái vẻ hoang dã hung tợn toát ra từ y thì không cách gì che đi được.

- Đại ca, em dám lấy mạng mình ra thề!_ Một tên khác đáp_ Từ chiều hôm đó em đã thấy thằng Jaeyun đi vào trong làng rồi!

Từ những thông tin ít ỏi mà Sunghoon nghe, cậu lờ mờ đoán được, Jaeyun mà bọn họ nhắc đến nhất định là Jaeyun mà cậu biết. Nghĩa là, những kẻ đứng ở kia cũng là người sói.

Gã gầm gừ:
- Tụi mày bị ngu à? Thấy thằng Jaeyun mà để nó sổng ư?

- Đại ca... không phải thế... ban ngày ban mặt manh động không khéo lại ăn đạn của bọn thợ săn như chơi_ Tên khác chống chế.

Gã vung bàn tay thô kệch tát vào mặt tên vừa mới lên tiếng khiến hắn ta ngã lăn ra đất, ôm mặt rên rỉ.

- Lũ vô dụng!_ Hắn khinh khỉnh nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

Đám còn lại sợ sệt, co cụm lại một góc, lấm lét nhìn hắn ta.

- Tụi em xin lỗi đại ca!_ Tên kia lồm cồm bò dậy. Hắn nắm đầu những tên khác, ép cả bọn cùng cúi người sát rạt trên nền đất, run lẩy bẩy cầu xin gã kia tha mạng.

Kẻ được gọi là đại ca bực tức đấm ngực:
- "Đại ca đại ca!"_ Hắn nhại lại giọng của lũ kia_ Tao đã nói bao lần rồi? Gọi tao là thủ lĩnh! Đến bao giờ tụi mày mới chịu dùng cái não của mình vậy hả?!

- Thủ... thủ lĩnh!_ Mấy tên còn lại hùa theo gọi.

Seungmo hậm hực quay sang đấm mạnh vào thân cây phía sau lưng, khiến mấy cái lá khô còn lại trên cành cũng theo đó mà rụng sạch. Hành động vừa rồi của hắn chẳng khác nào đang ám chỉ cho lũ ở sau biết rằng, nếu dám làm gã phật ý, thì kẻ tiếp theo rơi rụng sẽ là bọn kia.

Thấy vậy, đám ở sau nín khe, đến cả hít thở còn phải dè chừng.

Sunghoon chứng kiến cảnh tượng vừa rồi cũng không khỏi rùng mình. Điều hiện giờ mà cậu biết đó là, phải tránh xa bọn họ càng sớm càng tốt.

Cậu nín thở chờ đợi thời cơ thích hợp để rời đi mà không bị phát giác. Nhưng còn chưa kịp làm gì thì bất thình lình, từ trong lùm cây thấp nằm dưới chân cậu đã nhảy ra một con thỏ.

Sunghoon biết chắc phen này cậu tiêu rồi.

Thính giác siêu nhạy của Seungmo không bỏ qua dù chỉ là một âm thanh nhỏ nhất. Đoạn hắn đảo mắt về phía cậu, ruột gan Sunghoon thắt cả lại lúc nhìn hắn. Trên gương mặt đó, duy chỉ còn một con mắt bên phải là lành lặn. Mắt trái của hắn bị một vết sẹo lồi chạy dài quá nửa khuôn mặt đậy kín. Xem ra nó phải là kết quả của một trận đấu tay đôi khốc liệt với tên người sói khác.

Seungmo quét mắt về phía phát ra tiếng động, rồi hắn trông thấy thứ đang lấp ló đằng sau cái cây đó.

Một con mồi.

Những con thú săn mồi không bao giờ bỏ lỡ một thời cơ như thế. Hắn dậm chân, lao vút tới chỗ của Sunghoon khiến cậu sợ điếng người.

Nhưng trước khi Seungmo thực hiện thành công ý định bóp cổ Sunghoon, đã có kẻ khác đến để ngăn chặn ý đồ của hắn.

Sunghoon nhìn vào tấm lưng rộng cùng đôi vai vững chãi của người đang đứng chắn trước mặt mình, nỗi sợ hãi trong cậu cũng theo đó mà dần tan biến.

Tại sao cậu lại thở phào nhẹ nhõm khi anh ta xuất hiện? Lại còn mong người đến cứu cậu sẽ là anh ta?

Vì lý gì mà tất cả những điều khiến Sunghoon trăn trở, cuối cùng đều chỉ dẫn về một người duy nhất...?

Jaeyun.

Seungmo vừa trông thấy Jaeyun đã cất giọng mỉa mai:
- Chà, xem ai tới kìa. Không ngờ mày lại đến để tranh giành con mồi với tao cơ đấy.

Jaeyun mặt đằng đằng sát khí, hắn gầm gừ từng từ một:
- Nó là của tao.

-Hết chương 9-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com