14
"alo mẹ à."
sim jaeyoon tay cầm điện thoại, trong giọng nói đã có vài phần bực dọc.
mẹ hắn ở đầu dây bên kia dường như cũng đã đoán được có chuyện gì.
[mẹ nghe, con bé grace gây phiền phức cho con rồi sao?]
"em ấy thật sự phiền đó."
mẹ hắn thở dài, vốn chỉ là người lớn tùy tiện đùa cợt với nhau không ngờ đến lại khiến con trẻ gặp rắc rối thế này, grace từ nhỏ đã rất hiếu thắng, đồ của cô ấy thì người khác chắc chắn không thể động vào, đã thích thứ gì thì sẽ tranh giành cho bằng được mới thôi.
mẹ jaeyoon thân với mẹ của grace từ thời còn đi học, sau này hai người một người có con trai một người có con gái, nên thường đùa rằng sẽ cho chúng thành đôi. sim jaeyoon và cô ấy cũng rất thân nhau lại khiến họ mong chờ hơn nữa, kết quả hắn bùm một cái đòi về nước, không lâu sau công khai có cả người yêu, phụ huynh có thể hiểu được rằng chuyện tình cảm của hắn không thể do họ định đoạt, nhưng grace thì không, cô thích hắn, thật sự rất thích, rõ ràng là bản thân đến trước lại đột nhiên biến thành người ngoài, với một cô gái hiếu thắng như cô thì một chút cũng không chấp nhận nổi.
[xin lỗi con, mẹ vốn chỉ định nói với dì của con, nhưng mà con bé vô tình nghe được nên...]
"là em ấy gây rắc rối, không phải lỗi của mẹ."
bà im lặng, sim jaeyoon lại nói tiếp.
"thế có cách nào để em ấy chịu về không?"
[tạm thời thì không...]
sim jaeyoon vò đầu bứt tóc cả buổi trời sau khi nghe câu đó, mẹ hắn nói rằng cô gái cứng đầu kia không chịu thì có bảo cũng như không, chính mẹ cô cũng hết cách. sim jaeyoon hắn cảm thấy giống như bản thân đang bị nhốt ở một chỗ nhúc nhích cũng không xong, cho xin đi, một bên là sunghoon một bên là grace thì hắn chỉ còn đường chết.
cúp máy với tâm trạng nặng nề, sunghoon một mình ra ngoài không cho hắn đi theo, có vẻ như chuyện hồi chiều đã làm cậu giận không ít rồi, hắn bây giờ nên ngoan ngoãn chút sẽ tốt hơn. lăn lóc một hồi lại chán, game cũng không muốn chơi. nếu bây giờ có sunghoon ở đây cậu sẽ bảo hắn làm gì nhỉ?
"anh rảnh rỗi thì đi học bài đi."
sim jaeyoon thở dài một hơi, có em người yêu quá chăm chỉ cũng là một loại đau khổ đó.
vừa nhắc đã thấy người về rồi, sunghoon cởi giày đặt lên kệ, sau đó bỏ túi đồ lên bàn, hắn vừa thấy sunghoon bước vào nhà đã lân la chạy đến.
"em mua gì thế?"
không trả lời.
xem ra vẫn còn giận lắm, tiêu đời hắn thật rồi.
"sunghoon à."
"nói."
"đừng giận nữa mà, anh giải thích rồi còn gì, anh với cô ấy không có gì hết."
"em không giận. chỉ là..."
chỉ là, cảm thấy bản thân giống như con bù nhìn vậy.
"là như thế nào?"
sunghoon cúi đầu không nhìn hắn nữa, giọng cậu cứ nghèn nghẹn ở cổ.
"chỉ là, cảm thấy em đối với anh cái gì cũng không biết. xung quanh anh rốt cuộc còn bao nhiêu cô gái theo đuổi? lúc ở nước ngoài anh sống như thế nào? nếu như lúc chiều em không nhìn thấy cảnh tượng ở cầu thang thì anh định làm sao? nói dối em? giấu giếm em? rốt cuộc em đối với anh là người yêu hay người ngoài đây?"
nói xong mấy lời này, nước mắt lại rơi xuống, sunghoon rất nhạy cảm và mau nước mắt, xem một bộ phim buồn cũng khóc, bị dọa sợ sẽ khóc, cảm thấy có lỗi cũng sẽ khóc, đặc biệt mỗi lần chịu uất ức sẽ càng khóc nhiều hơn.
sim jaeyoon lại làm cậu khóc rồi.
"anh xin lỗi..."
nếu xin lỗi là qua hết, vậy làm gì có chuyện chia tay?
"em không cần anh xin lỗi em."
hai bờ vai đã run lên bần bật, nói chuyện cũng không còn rõ ràng nữa, nhưng sunghoon từ đầu đến cuối đều không để lộ ra gương mặt đầm đìa nước mắt của mình cho hắn thấy.
sim jaeyoon cảm thấy có lỗi, thật sự cảm thấy vô cùng có lỗi với cậu, vốn dĩ không muốn khiến cậu nghĩ nhiều nên mới im lặng không kể cho cậu, không ngờ đến bản thân hắn lần này khiến cậu tổn thương mất rồi.
nhìn người kia ấm ức khóc như thế lại càng cảm thấy đau lòng hơn. nói một tiếng yêu với cậu nhưng lại khiến cậu khóc hết lần này đến lần khác, bản thân hắn lại cảm thấy hoài nghi chính mình. khoảng không im lặng chỉ nghe tiếng nức nở của sunghoon, lại khiến jaeyoon không kiềm chế được bước tới ôm cậu vào trong lòng mình. sunghoon vẫn không ngừng khóc, nhưng cũng không kháng cự gì hết.
"anh sai rồi, em đừng khóc nữa có được không?"
nói một câu đừng khóc nữa sẽ càng khóc to hơn.
"anh xin lỗi mà, thật sự trước đây ngoài cô ấy ở gần nhà ra không có chơi thân với cô gái nào nữa hết, tin anh đi."
"ai mà tin anh chứ?"
có lẽ lúc này không thích hợp để nói cho lắm, nhưng bộ dạng giận lẫy của sunghoon dễ thương quá đi.
"em không tin anh anh khóc cho em xem."
"ơ thôi em tin mà."
hắn mà khóc thì cậu sẽ cười đến sáng mất.
sim jaeyoon đến bây giờ rốt cuộc cũng hiểu ra, rằng hắn đối với cậu có nhiều những điều riêng tư, khiến mối quan hệ của hai người nhiều lần đi sai hướng. cái mà sim jaeyoon hắn cần làm chính là cho sunghoon cảm giác an toàn, cho cậu biết về những điều xung quanh hắn, cho cậu quyền bước vào thế giới riêng của hắn, đó là đặc quyền chỉ duy nhất một park sunghoon được nhận.
.
đồng hồ treo tường nhích từng giây chậm chạp, giường đơn của kí túc xá vốn đã chật nay lại càng chật hơn. sunghoon ở trong vòng tay người kia cảm nhận được hơi ấm quen thuộc mà ngủ say từ lúc nào không hay biết.
buổi tối nhìn thấy sunghoon tủi thân như thế, sim jaeyoon lại nghĩ, cậu ở trước mặt người khác cười rất nhiều, nhưng lại vì hắn rơi nước mắt không biết bao nhiêu lần. lắm lúc cảm thấy bản thân rất không xứng đáng với tình yêu của cậu, nhưng nghĩ lại, bản thân không muốn rời đi, lại dùng hết sức mình cố gắng để bù đắp lại những thương tổn của cậu.
thầy giáo của mình từng bảo thế này:
"thời của ông bà mình, cái gì hư thì sửa, chứ không có bỏ đi."
đoạn tình cảm này của hắn và cậu cũng vậy, gọi là yêu, chính là sai thì sửa, hiểu lầm thì giải thích, không được phép nhắc đến "chia tay".
"từ giờ trở đi, sẽ không để em chịu thương tổn nữa."
đó là, một lời tuyên thệ, cho đến cuối cuộc đời, kể cả khi đối mặt với cái chết hắn cũng sẽ không để cậu đau lòng.
vì yêu cậu, duy nhất mình cậu thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com