Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6


Vương Gia Nhĩ tối mặt mày tiếp mấy lượt "thượng khách" ưu tiên của Vương thị. Rượu uống nhiều đến gương mặt lạnh lùng thường ngày cũng hơi ửng hồng. Hắn nhìn quanh một lượt khán phòng, Đoàn Nghi Ân ra ngoài vẫn chưa trở lại. Gia Nhĩ lắc đầu. 

Hắn đã muốn dẹp người kia qua một bên nhưng như thế nào thâm tâm lại càng trở nên lo lắng. Phòng tiệc nằm trong khách sạn lớn, sang trọng bậc nhất và Đoàn Nghi Ân thì lại...đang đi lang thang trong khách sạn. Không kể tới cậu ta còn nhìn không được. Gia Nhĩ xin thề, có chúa mới biết được sự "biến thái" của mấy cô cậu thiếu gia, tiểu thư nhà giàu hay thậm chí cả những ông chú già lão. Không có khả năng Đoàn Nghi Ân đã bị dụ vào phòng nào đó rồi chứ? Gia Nhĩ trợn trừng mắt, lại vỗ đầu mình một cái. Suy nghĩ vớ vẩn! 

Cuối cùng, hắn vẫn đành phải xin phép ra ngoài, tìm người về. Gia Nhĩ lấy điện thoại ra, mới sực nhớ tới mình thậm chí còn không lưu số điện thoại của Đoàn Nghi Ân. Giờ hắn biết tìm cậu ở đâu? Liệu có nên đến lễ tân nhờ phóng loa gọi như lúc tìm trẻ lạc trong trung tâm thương mại không? Chết tiệt! Là chồng mà đến số điện thoại của người ta cũng không có. Sao lúc này Vương Gia Nhĩ lại thấy mình tồi tệ đến thế? 

Hắn đi dọc hành lang khách sạn, lại xuống sảnh nhìn quanh một lần. Hắn đi trong vô thức, không định hình, cũng chẳng biết phải đi tới đâu. Gia Nhĩ nuốt khan. Nếu thực sự là bị dụ vào phòng vậy thì dù hắn có đi hết khu này cũng tìm chẳng ra cậu, phải làm sao đây? 

Trong lúc trong lòng mọi thứ trở nên rối rắm, hắn quay người, xuyên qua lớp kính ngăn cách khu quầy bar khách sạn với đại sảnh, một bóng dáng quen thuộc vô cùng đang cùng ngồi uống nước trái cây và cười nói vui vẻ với một người đàn ông khác. Gia Nhĩ hai tay nắm chặt thành quyền. Cậu ấy lúc trước mặt hắn một lần cũng chưa từng cười. Dù cho nụ cười kia không quá tươi tắn nhưng cũng thật thoải mái và tự nhiên làm sao. Vì cái gì Nghi Ân lại cùng người đàn ông kia thân thiết đến thế? 

Gia Nhĩ hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh. Hắn không muốn làm ra mấy chuyện mất mặt ở nơi đông người. Hơn nữa Nghi Ân cũng đã tìm thấy, ít nhất cũng không phải cậu ta bị bắt cóc. Hắn dù sao cũng cảm thấy nhẹ được vài phần. Có điều, nhìn thấy cảnh tượng nam thanh nam tú tình tình tứ tứ kia hắn lại thật muốn lật bàn. 

Gia Nhĩ bình thản bước tới quầy bar, đối diện Đài Phòng chào xã giao một tiếng, sau đó còn vô cùng lịch sự "xin phép" được đưa Nghi Ân trở lại với mình. 

Đoàn Nghi Ân trong lòng bất an. Vương Gia Nhĩ có vì chuyện cậu chốn đi ngồi với Đài Phong mà sẽ nổi giận không? Dù nhìn không được nhưng cảm nhận của cậu chắn chắn không hề sai. Vương Gia Nhĩ chính là cực kỳ không có cảm tình với Đài Phong. 

" Anh đi chậm một chút, tôi theo không được. " Nghi Ân dồn dập thở. 

Người kia cứ lôi cậu theo phăng phăng từ nãy tới giờ rốt cuộc là muốn cái gì? Có tức giận thì cũng làm ơn xả hết ra chứ đừng trút lên thân thể tội nghiệp trời sinh đã gầy gò của cậu chứ! Vương Gia Nhĩ tự nhận thấy mình hơi quá, nắm tay liền buông lỏng, bước chân cũng chậm lại một chút. 

" Cậu nghĩ gì vậy chứ? Rời đi lâu như thế, còn ngồi với một người khác. Trong khách sạn này có tới trăm người là khách của Vương thị, cậu muốn họ nghĩ gì đây?" Gia Nhĩ điềm đạm nói, vậy nhưng trong câu chữ rõ ràng chứa đầy sự chất vấn. 

Trong lòng hắn đang có hàng tá những suy nghĩ mâu thuẫn với nhau. Bản thân rõ ràng lo lắng cho người kia vô cùng vậy mà miệng lại chỉ có thể nói ra những lời lẽ lạnh nhạt. Đến cả tâm trí hắn cũng vậy. Vương Gia Nhĩ luôn luôn có một định kiến với Đoàn Nghi Ân. Hắn căn bản cho rằng từ ban đầu cậu ta đã không nên bước vào cuộc đời hắn. 

" Tôi...tôi thành thực xin lỗi. Tôi đã không nghĩ tới điều này." Nghi Ân nhỏ giọng. 

Cậu làm vậy chẳng may có ai bắt gặp nhất định sẽ đàm tiếu nhưng lời lẽ không tốt tới Vương thị. Đoàn Nghi Ân thật đáng trách quá. Sau đó, Vương Gia Nhĩ không nói gì thêm, chỉ tiếp tục kéo Đoàn Nghi Ân đi về một nơi nào đó mà bản thân cậu cũng chẳng rõ. Cậu đoán rằng có vẻ như họ đang phải trở lại với bữa tiệc. 

" Anh biết đấy, đã lâu rồi tôi không qua lại nơi đông người, tôi cảm thấy không thoải mái." Nghi Ân đợi tới một lúc lâu sau mới sắp xếp được đầy đủ ngôn tử để giải thích, cũng vừa kịp lúc bọn họ quay lại với phòng tiệc. 

Nghi Ân nuốt khan, cảm giác mồ hôi trên trán cũng chảy ra. Cậu không nhìn thấy gì, sự tự tin ít ỏi năm nào cũng theo đó mà bay mắt. Cái cảm giác có hàng trăm con mắt đang đổ dồn lên mình khiến cậu cảm thấy ớn lạnh. Họ sẽ nghĩ gì về cậu đây? Câu hỏi này đã theo Nghi Ân suốt thời gian qua. Cậu luôn mặc cảm về bản thân mình như thế. 

" Sao thế?" Vương Gia Nhĩ nhíu mày. Hắn cảm nhận rõ ràng cổ tay mảnh khảnh của người kia đang run lên. 

Cậu ta lạnh ở đâu sao? Cũng có thể lắm chứ? Không gian khá rộng, máy lạnh trong phòng tiệc đều được mở hết cỡ, cậu ta có run cũng là điều dễ hiểu. 

Vương Gia Nhĩ có chút gượng gạo kéo sát người kia về phía mình, một tay quàng nhẹ lên bờ vai cậu. Bờ vai kia có chút gầy gò nhưng lại đem tới một cảm giác mạnh mẽ đến khó tả. Đoàn Nghi Ân ơi Đoàn Nghi Ân, cậu luôn làm hắn cảm nhận rằng cậu thật yếu ớt mà cũng lại thật mạnh mẽ. Hắn hắng giọng. 

" Đừng có run lên nữa, nhìn cậu thật kỳ cục." Hắn làm như đang trách móc. Trong lồng ngực rõ ràng con tim còn đang đập loạn xạ. 

Nghi Ân bất ngờ thiếu chút nữa muốn ngất đi vì hành động kia của Gia Nhĩ. Cậu nuốt khan. "Tôi không có." 

Vương Gia Nhĩ nhìn người nọ có biểu cảm tội lỗi thì liền bật cười. Sao trên đời lại có người ngốc nghếch như thế? Vậy nhưng nụ cười trên gương mặt hắn cũng mau chóng biến mất. Có gì đáng để vui đâu kia chứ? 

" Được rồi. Tôi làm vậy trước mặt mọi người một chút, không phiền chứ?" Hắn nghiêng đầu nói thầm vào tai Nghi Ân, vòng tay ngang qua vai cậu siết lại chặt hơn một chút, khiến Nghi Ân thậm chì còn cảm nhận được rõ ràng từng nhịp đập ấm áp phát ra từ lồng ngực vững chãi của người kia. Thậm chí đến cả hơi thở hơi nồng mùi rượu của hắn cậu cũng có thể ngửi thấy. Hai má Nghi Ân phiếm hồng. 

Thiên địa quỷ thần ơi, hơn hai mươi năm trên đời cậu chưa từng gần ai đến vậy, xấu hổ chủ muốn chui xuống đất. Thế nhưng hắn nói với cậu rằng hắn chỉ làm vậy vì đang có đông đảo khách khứa có mặt ở đây thôi. Cũng chính là muốn nhắc nhở cậu rằng cả hai đang cùng nhau đóng một vở kịch đóng vai cặp đôi hạnh phúc, cậu phải đóng thật đạt. 

Nghi Ân chủ động đưa tay cầm lấy bàn tay đang để qua vai cậu một cách thân mật, đầu hơi nghiêng tựa hờ vào vai Gia Nhĩ, có cảm giác giống như người yêu nhỏ đang làm nũng với hắn. Nụ cười trên môi cũng dần hiện lên, vậy mà lại có chút gì đó thật giả tạo. 

Chân mày Gia Nhĩ khẽ nhíu lại. Cậu ta đang tính làm cái gì chứ? Biểu cảm cứng đờ trên gương mặt kia là sao? Việc phải gần gũi với hắn đối với Đoàn Nghi Ân khó khăn tới vậy hả? Thế nhưng cùng Đài Phong ngồi nói chuyện tâm tình thì cậu ta lại có thể thoải mái sao? Những ngày tháng phía trước hắn thật không biết phải đối xử như thế nào với Đoàn Nghi Ân kia. Vương Gia Nhĩ là tính người chiếm hữu. Đồ của hắn dù là thứ quý giá hay vật đáng bỏ thì Gia Nhĩ cũng không hề muốn phải chia sẻ với bất kỳ ai.  Hắn muốn Đoàn Nghi Ân biết ai mới thật sự là chồng cậu. Kịch muốn diển hay thì cũng phải bỏ vào chút tình cảm. Bữa tiệc này kết thúc hắn phải cùng cậu làm rõ quan điểm này. 


________________________________

Mấy cậu nhớ tôi không hú hú! Đừng bỏ tôi huhu tôi căm-bách rồi đây! Tôi nghỉ hè không báo trước ôi cho phép tôi được xin lỗi cả nhà T-T Mọi người like-cmt cho tôi phấn khởi cái ;; 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com