Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap V

Sân bay sáng sớm hơi se lạnh, không khí u ám lại ẩm ướt, báo hiệu cơn mưa đang dần kéo đến. Thời tiết buồn man mác chợt rộn ràng khi xuất hiện vài chiếc xe hạng sang màu đen bóng, chúng cùng lúc đỗ lại trên vạch kẻ đường, phân luồng ưu tiên cho phương tiện đưa đón khách chuyên dụng. Từng tốp người đợi chờ trong sảnh bắt đầu nhốn nháo, vẻ tươi tắn hiện rõ trên khuôn mặt. Ánh sáng nhấp nhoáng từ máy ảnh cùng điện thoại chớp tắt liên tục. Bảy chàng trai lần lượt bước xuống xe, không ngừng cúi đầu chào hỏi. Dáng người họ cao ráo, đường nét tuấn tú, vừa khôi ngô lại vừa lễ phép, vô tình đoạt mất trái tim của những người đối diện. 

Sunghoon hớn hở nhảy xuống xe, nụ cười tươi rói của cậu làm hửng sáng khung cảnh âm u buồn tẻ. Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp rạng ngời, ánh sáng mỏng manh sau tầng mây dày xám xịt tán xạ trên đôi mắt long lanh như ngọc thạch của cậu thành vô số những màu sắc lấp lánh. Hôm nay Sunghoon thật lạ, thật đáng yêu trong gam màu ấm, hạnh phúc lâng lâng diện nguyên cây đồ được "anh bồ trong mơ" mua tặng. Cơn gió nhẹ vuốt ve mái tóc đen nhánh trên đỉnh đầu khiến một vài sợi không nghe lời rơi xuống, bé điệu khẽ nheo mắt, mỏng manh xinh xắn đến cực hạn.

Sau khi phóng viên từ các tạp chí chụp hình đủ mọi góc độ, các chàng trai bắt đầu đi vào trong sảnh để tiến hành check in. Jay, lạnh lùng trong gam màu tối, như mọi lần vẫn luôn là người dẫn đầu. Anh nhanh nhẹn di chuyển trong rừng người, phong thái tự tin cùng phóng khoáng ẩn hiện dưới vành nón màu xanh rêu. Sunghoon hồi hộp đi phía sau lưng anh, bên cạnh là Sunoo hơi nhút nhát, có lẽ cậu bé vẫn còn khá ám ảnh vì những kí ức tồi tệ lúc đầu.

Không thể dùng từ ngữ để diễn tả cảm xúc trong tim Sunghoon vào giây phút này. Cái cảm giác có một bí mật, cái cảm giác yêu đương vụng trộm khiến từng nhịp đập trong lồng ngực ngày càng rộn ràng hơn. Sunghoon ngập ngừng đôi chút, sau đó quyết tâm vươn bàn tay trắng mịn khẽ cọ lên mu bàn tay Jay. Nhưng trong biển người mênh mông, dường như anh không cảm nhận được. Cậu lại hít sâu một hơi để lấy thêm can đảm chuẩn bị nắm lấy tay anh thì đột nhiên xung quanh trở nên đặc biệt nhốn nháo. Sunoo đứng không vững, bị người xô đẩy, va chạm mạnh vào Sunghoon. Sunghoon vội vàng muốn chụp lấy bàn tay anh, tìm chút thăng bằng cùng cảm giác được bảo vệ. Nhưng tất cả sự mong chờ cùng khao khát chỉ là hư không vô tận, cậu biết mình đã bắt hụt.

Jay xoay người nhanh như chớp đỡ lấy Sunoo vào trong lồng ngực, rồi tiếp tục bảo vệ cậu bé di chuyển về phía trước, không một lần ngoảnh đầu lại. Sunghoon chới với, tưởng chừng như sắp đập cả mặt xuống đất thì may sao được anh quản lý đi bên cạnh đỡ kịp. Cậu đứng lặng một lúc lâu, sau đó xuôi theo dòng chảy người, thẫn thờ tiếp bước.

Ngoài kia mưa bắt đầu rơi, khung cảnh lại nhanh chóng trở nên ảm đạm, chút ánh sáng le lói sau tầng mây xám xịt đã vụt tắt từ bao giờ.

~~~

-         Chụp hình không anh Sunghoon?

Bên cửa sổ máy bay, Sunghoon tựa đầu trên gối nhìn từng hạt mưa vỗ lộp độp trên khung kính. Cậu nghe tiếng gọi của ai đó nhưng chẳng thể tìm lại chút hào hứng đã thất lạc. Sunghoon không ngoảnh lại chỉ hơi lắc đầu. Máy bay cất cánh trong màn mưa trắng xóa, Sunghoon cố dằn xuống hơi nước nóng hổi liên tục bốc lên từ hốc mắt. Mưa rơi rồi lại rơi, buồn bã âu sầu, cậu trai xinh đẹp dần chìm trong giấc ngủ chập chờn. Nỗi buồn men theo sợi kí ức đi vào trong cõi mộng, ngủ rồi vẫn còn rất tủi thân, tiếng nấc nghẹn ngào chìm trong tiếng mưa, thầm lặng cô độc.

Bước xuống máy bay, bước lên sân khấu, lại quay trở về với hình tượng chàng hoàng tử mạnh mẽ, kiên cường. Vui cười như chưa từng nếm trải uất ức trong mối tình đầu đơn phương nhiều cay đắng. Nói yêu trước thì phải chịu thua thiệt, cậu biết muốn theo đuổi cần phải có thật nhiều dũng khí và kiên trì. Cậu cũng biết chăm sóc các em nhỏ chính là bản năng của anh, cậu không trách anh nhưng lại chẳng thể ngăn được nỗi buồn cứ ngày một lớn dần. Chưa từng biết tình yêu là gì, cũng chưa từng đuổi theo bước chân của bất kì ai, bỡ ngỡ lại dại khờ. Đau lòng, mất mát cũng chỉ biết ngậm đắng nuốt cay, tự lừa mình dối người, chỉ mong một ngày người mình để ý cũng ngoảnh đầu lại.

~~~

Trong căn phòng khách sạn trống trải, Sunghoon vùi nửa mặt dưới đệm chăn, buổi concert gần như đã rút cạn chút sức lực ít ỏi của cậu. Bạn cùng phòng Jake có lẽ đang lượn lờ khu mua sắm lân cận, chưa đến nửa đêm thề chưa quay trở lại. Bụng đói kêu gào ầm ĩ khiến Sunghoon thức giấc, nhưng hai mắt dính chặt không cho phép cậu bò xuống giường. Vừa buồn ngủ lại vừa đói, Sunghoon với tay lên bàn tìm nước uống nhằm xoa dịu dạ dày trống rỗng. Bàn tay thon dài, trắng nõn thò ra khỏi chăn, quơ loạn một hồi, nước đâu chẳng thấy nhưng lại bắt được một sinh vật lạ. Sinh vật ấy rất ấm, một hai ba bốn năm, cũng có năm ngón tay giống hệt như cậu. Sunghoon bị dọa cho ba hồn bảy vía thăng thiên, ngay lập tức lật người lại, nắm đấm cũng đã chuẩn bị sẵn, nhưng sống lưng bị người nhanh như chớp chặn lên, chỉ có thể ngọ nguậy liên hồi.

-         Ăn trộm... bớ... bớ người ta ăn trộm!!!

-         Đói kiệt sức mà giọng vẫn còn rất tốt nhỉ?

Sunghoon giật mình, nghiêng đầu nhìn ra phía sau, ánh đèn trên trần nhà chói mù mắt, không thể trông rõ mặt đối phương. Ngay khi cậu định dùng thêm chút sức vốn dĩ chẳng tồn tại để phản kháng, thì chợt một mùi thơm quyến rũ xông thẳng vào xoang mũi, kích thích truyền đến trung khu thần kinh, nước miếng cũng theo đó chảy dài.

-         Thơm quá... Đói quá... Đói... Ăn... Ăn!

Nghe tiếng rên hừ hừ chẳng còn tí liêm sỉ nào của ai kia, Jay bất đắc dĩ bật cười. Anh đưa tay nửa ôm nửa kéo thằng nhãi lười biếng về phía bàn ăn, được kê gọn gàng trong góc phòng. Sunghoon tỉnh tỉnh mê mê vùi đầu ăn ngấu nghiến, nước sốt đỏ tươi dính đầy hai bên khóe miệng, dù có đẹp trai tới mấy cũng chẳng ai dám nhận người thân. Jay vuốt lại những sợi tóc bù xù rơi đầy trên trán cậu, cũng không ngại bẩn, dùng đầu ngón tay lau đi nước sốt vương trên khuôn mặt xinh xắn, sau đó chẳng biết nghĩ gì lại nhét luôn cả ngón tay vào miệng ai kia. Sunghoon theo phản xạ vươn đầu lưỡi liếm sạch, rồi ngay lập tức giống như bị sét đánh trúng, quay phắt sang nhìn Jay.

-         Làm... làm gì thế?

-         Lau miệng cho mày.

-         Mắc... mắc gì cho ngón tay vào miệng người ta?

-         Tao đánh răng rồi.

-         ...

Sunghoon cảnh giác nhìn chằm chằm Jay, thấy anh vẫn tự nhiên như không, mặt chẳng đỏ cũng chẳng có vẻ gì là chột dạ. Một cơn nóng giận như vừa bị đùa giỡn chợt xông thẳng lên não, cậu quăng đồ ăn lên bàn, hùng hùng hổ hổ đè ngửa anh ra ghế, áp sát cái miệng cười đáng ghét kia chuẩn bị hôn xuống. Nhưng mà vẫn thất thủ, một chiếc khăn đột ngột chụp lên miệng, che đi cái mỏ dính đầy dầu mỡ.

-         Tao đánh răng rồi!

-         Muốn hôn!

-         Không được!

-         Phải hôn!

-         Không... ài... biết vậy không thèm ghẹo. Này, hôn đi, tí nữa về đánh răng lại.

Sunghoon mặt đỏ gay, trừng mắt nhìn anh lâu thật lâu, nhưng nụ hôn vốn dĩ nên được hạ xuống lại không hề xuất hiện. Cậu đỏ mắt quay đi, giận dỗi trở lại chỗ cũ, tiếp tục hành hạ đống đồ ăn trên bàn. Jay lúc này mới lồm cồm bò dậy, thấy con cún trắng xù hết cả lông lên thì hơi ngẩn ra. Bàn tay anh vô thức vuốt ve mái tóc rối nùi của Sunghoon, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu của nhóc bạn.

-         Mấy bữa nay ai chọc giận mày hả?

-         ... Không có.

-         Đừng xạo, anh còn không hiểu chú mày quá, có gì không vui nói nghe nào.

-         Đã nói là không... Uhm... Jay nè, đàn ông với phụ nữ có khác nhau không?

-         Đừng có chuyện nọ xọ chuyện kia!

-         Hỏi một chút thôi mà...

-         Tất nhiên là khác rồi!

-         Nếu không xét về khía cạnh cấu tạo cơ thể chỉ xét về khía cạnh tâm hồn thì sao?

-         Sao là sao? Ý mày là thế nào, nói toạc ra đi, cứ úp úp mở mở, anh đây không trả lời!

-         Ý là... ví dụ như trước mắt Jay có một nam một nữ bị thương thì Jay sẽ quan tâm ai trước?

-         Còn tùy vào thân phận và tuổi tác nữa chứ, hỏi thế bố ai trả lời được.

-         Thân phận tuổi tác gì?

-         Thì nếu trong đó có người quen của tao, tao đương nhiên sẽ quan tâm trước, hoặc ai còn nhỏ tuổi lẽ dĩ nhiên được ưu tiên hơn.

-         Nhỏ tuổi là được ưu tiên hơn hả?

-         Ừ!

-         Thế Niki với Sunoo mà bị thương, Jay sẽ chăm sóc cho ai?

-         À... Sunoo!

-         Tại sao, Niki nhỏ hơn mà?

-         Sunoo yếu đuối hơn.

-         Vậy đâu phải cứ nhỏ tuổi hơn là được ưu tiên?

-         Đa số, đa số, hiểu chưa, phải có ngoại lệ chứ, ưu tiên người yếu ớt!

-         Vậy... quay trở lại vấn đề lúc nãy, đàn ông và phụ nữ khác nhau không?

-         Nay bị dở hơi à?

-         Phụ nữ được quyền yếu đuối, đàn ông thì không?

-         Ờ... thì... đa số, đa số là thế, cũng sẽ có ngoại lệ, nhưng mà tổng thể không khác mấy.

-         Đó là quan điểm của Jay hả?

-         Đù má... sao giống ép cung thế, coi như vậy đi!

Theo quan điểm này, mình không nhỏ tuổi, cũng không yếu ớt, lại càng chẳng phải phụ nữ, anh ấy không có lý do gì che chở cho mình cả?

Vậy, anh ấy sẽ cảm thấy thoải mái khi có một người yêu như thế nào? Anh ấy tự lập từ nhỏ nên có lẽ sẽ hơi khắt khe. Nếu đã là nam nhân thì chắc chắn không nên quá phiền hà, cũng không nên tạo gánh nặng cho người khác nhỉ?

Anh ấy không che chở mình, không phải vì anh ấy chướng mắt mình mà bởi vì anh ấy cảm thấy không cần thiết.

Chắc chắn là như vậy rồi!

Tự hỏi tự trả lời rồi tự mặc định đó chính là sự thật. Sunghoon ngốc nghếch tô vẽ ra cho bản thân những chân lý kì quái. Không ngừng phỉ nhổ chính mình vì đã quá tin tưởng vào những câu chuyện tình yêu nam nữ trên mạng, rảnh rỗi đặt bản thân vào vị trí của các cô gái ấy mà mơ mộng viển vông. Thực tế cho thấy, cậu trái ngược hẳn với họ. Cậu là một người đàn ông trưởng thành, sức dài vai rộng, tại sao phải chờ đợi người khác đến bảo bọc. Cậu dư sức bảo vệ chính bản thân mình, thậm chí còn có thể chủ động giang tay bảo vệ người khác. Nếu anh không có ý che chở cậu thì đổi lại cậu sẽ là người che chở anh. Ai che chở ai cũng vậy thôi mà. Suy nghĩ miên man một hồi, nỗi buồn cứ thế trôi theo dòng thời gian ở lại xứ người.

Jay cạn lời nhìn nhãi con vừa vỗ bồm bộp lên bắp tay vừa cau mày suy ngẫm, giống như chuẩn bị đánh người tới nơi. Anh rón rén định chuồn êm, chẳng ngờ bị Sunghoon thò tay ôm eo chặt cứng. Anh nheo mắt liếc nhìn khuôn mặt to chình ình của ai kia, ban nãy rõ ràng vẫn còn đang giận hờn vu vơ, hiện tại lại tựa như hoa nở cả vườn, chẳng hiểu ra làm sao. Sunghoon cười siêu ngu, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi anh thăm dò, thấy anh không có ý định từ chối, mới nhắm lại đôi mắt cong cong, ôm chặt cổ anh khiến nụ hôn càng thêm sâu sắc. Môi lưỡi giao triền, nhiệt tình như lửa, nhưng hai trái tim vốn dĩ không cùng nhịp đập. Jay vuốt ve hai má phấn hồng của nhãi con trong lồng ngực, anh chợt thở dài giữa nụ hôn nóng bỏng.

Rốt cuộc vẫn phải đánh răng lại, thật là...

Jay không hiểu rõ những suy nghĩ dại khờ trong lòng Sunghoon, chỉ biết dung túng không giới hạn, vô tình cho cậu những hi vọng hão huyền. Còn Sunghoon thì thực sự quá ngô nghê để nhận ra, sự thật Jay cũng là người đủ khả năng bảo vệ chính bản thân mình giống như cậu, theo chân lý của cậu, cậu không cần thiết phải bảo bọc anh mới đúng. Nhưng vì sao cậu vẫn muốn giang tay che chở anh, đó là bởi vì yêu. Chỉ khi yêu, con người ta mới để ý đến những tiểu tiết dù là rất nhỏ. Người yêu của mình không nhỏ tuổi, không yếu ớt, cũng không phải phụ nữ, nhưng một khi đã yêu - trọn đời đều muốn che chở!

Sunghoon à... Chẳng qua là vì... không yêu mà thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com