.2.
"Căn hộ của tao chật vãi ra"
"Tụi mình sẽ tìm chỗ mới rộng hơn"
"Mày nghĩ tao sẽ chịu sống ở cái nhà chật hơn lỗ mũi này nếu tao thừa tiền hả?"
"Tất nhiên là không, tao với mày sẽ san sẻ tiền thuê nhà mà"
Jay không kìm được mà rền rĩ đầy chán nản. Anh đang cố gắng tập trung vào việc cự cãi với Jake và cùng lúc đó phải phớt lờ đi những ánh nhìn kì lạ của người đi đường đang hướng đến bọn họ khi cả hai đang tản bộ vòng quanh công viên cùng với Ramen.
"Tao đếch thể tin được là mày lại để Ramen nằm trong xe đẩy em bé." Jay lại cằn nhằn
Jake chỉ khịt mũi rồi nói:
"Thì cún con này đúng là em bé mà! Và còn là một em bé thích làm biếng nữa. Nhưng đừng có mà cố đánh trống lảng, Jay!" Chết tiệt thật! "Nếu mày không muốn chuyển vào ở với tao thì cứ nói thẳng, tao không muốn phải nghe thêm bất cứ lý do ngu ngốc nào của mày nữa."
Jay không biết có phải mình đang tự huyễn hoặc hay không nhưng Jake trông có vẻ hơi buồn tủi và thất vọng.
"Tao có lý do chính đáng mà," Jay lầm bầm. Jake nhướn mày nhìn anh.
"Và lý do đó là gì cơ?"
"Tao đang thích một người!" Jay buột miệng. Anh thật sự con mẹ nó muốn nguyền rủa cái miệng của chính mình ngay khi lời nói vừa tuột khỏi môi và hình ảnh Jake trợn tròn mắt ngạc nhiên bây giờ đang hiện trước mắt anh. Jake ngừng xe đẩy.
"Thật sự?" Cậu ta chậm rãi hỏi lại.
"Thật" Jay khẳng định lại một cách đầy bất an.
"Được rồi," Jake gật gật đầu như thể đã hiểu, rồi tiếp tục nói "Vậy chuyện đó thì liên quan đách gì đến việc mày chuyển vào ở với tao hả?"
Jay như muốn co lại thành một nhúm khi đối diện với một Jake đang không hề kiêng nể gì mà nhìn thẳng vào mắt anh, yêu cầu một câu trả lời thích đáng. Trong lúc đó, Ramen nằm trong xe đẩy kêu ư ử thông báo rằng nàng ta đang rất khó chịu vì bọn họ đã dừng lại quá lâu rồi.
Jay cố gắng tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào trên vẻ mặt của Jake thể hiện rằng cậu ta đã biết được người mà Jay ám chỉ đến. Nhưng anh chả tìm thấy gì cả. Jay thở hắt một tiếng rồi không kiên nhẫn mà giật lấy tay nắm của xe đẩy em bé từ tay Jake.
"Thôi, quên nó đi" Jay lầm bầm, cầm tay nắm và bắt đầu đẩy xe đi. "Nếu mày có thể tìm được một chỗ ổn áp với giá cả phải chăng, thì tao sẽ chuyển vào với mày."
__
Jay cần phải nghiêm túc suy nghĩ về việc ngừng nói đồng ý với tất cả mọi chuyện liên quan đến Jake. Tuần vừa rồi thật sự là một sự tra tấn tinh thần đối với anh.
Lấy cương vị là một thằng bạn thân để che giấu tình cảm là chuyện dễ dàng nhưng để che giấu nó khi sống cùng với Jake là một chuyện hoàn toàn khác.
Cậu ta là người đầu tiên Jay nhìn thấy khi thức dậy vào mỗi buổi sáng, khi cái ngái ngủ vẫn còn níu kéo mí mắt anh. Họ vẫn chưa lắp giường nên bây giờ phải nằm chung với nhau trên một đống chăn được trải tạm ở phòng khác, và tất nhiên là với cô nàng Ramen kẹp ở giữa. Nhưng sự xuất hiện của Ramen thật sự chẳng giúp ích được gì cho cái tinh thần của Jay bây giờ cho lắm.
Jay còn được ngắm nhìn nụ cười bừng sáng của Jake khi cậu ta nếm bữa tối mà anh nấu cho cả hai. Và anh thấy mình dường như bỏ nhiều thời gian và công sức hơn mày mò và kết hợp mấy cái công thức nấu ăn cầu kỳ trên mạng chỉ để nhìn thấy nụ cười của Jake, và cả những cơn mưa lời khen của cậu ta theo sau đó.
Jay thấy được nhiều hơn những mặt dịu dàng của Jake trong cái cách cậu ta trìu mến nhìn Ramen và trong cả những lúc cậu ta cúi xuống vuốt ve, vỗ đầu cô nàng bất cứ khi nào cô nàng xuất hiện trong tầm mắt. Đôi khi Jake bỗng nhiên bế Ramen lên và dịu dàng đáp một nụ hôn phớt lên chóp mũi ươn ướt của cô nàng, và thề có Chúa Jay đã phải rất cố gắng để ngăn mình không hét to lên mấy chữ "mẹ nó dễ thương quá!" ngay lúc đó.
Túm cái quần lại là, Jay gặp rắc rối to rồi!
Căn hộ mới đúng là rộng hơn, giá thuê cũng rẻ hơn sau khi được chia đôi ra cho cả hai. Tuy nhiên dù nó có rộng rãi bao nhiêu đi chăng, Jay vẫn không thể nào tìm được cho mình một chốn riêng tư để giấu đi cái tình cảm đang ngày càng bành trướng trong tim mình.
Rồi điều gì đến cũng sẽ đến.
Đêm đó, cả hai cùng nằm cạnh nhau ở phòng khách như mọi ngày, Ramen thì đã ngáy nhè nhẹ, sớm chìm vào giấc ngủ. Jay thật sự nghĩ mình cần phải lắp giường càng sớm càng tốt. Với một Sim Jake nằm sát bên cạnh như thế này, Jay không biết mình còn có thể chịu nổi thêm bao nhiêu đêm mất ngủ nữa.
Hai mắt Jay vẫn cứ mở thao láo, không tài nào chợp mắt nổi. Anh im lặng lắng nghe từng tiếng thở đều đều đang lấp đầy màn đêm, rồi vươn tay ra, tìm kiếm. Jay giật nảy khi thứ mà ngón tay mình chạm đến là từng lọn tóc mượt mà của người nọ, chứ không phải là nhúm lông mềm của cô cún Ramen.
"Chào đằng ấy." Jake nói, không giấu nổi nét thích thú
"Tao cứ tưởng mày là Ramen." Jay vội vã giải thích trong tiếng thầm thì, tim đập như trống đánh trong lồng ngực. Anh định rút tay lại nhưng bỗng cảm nhận được những ngón tay của người kia đặt lên tay anh, giữ nó lại ở nguyên vị trí cũ.
"Jay," Jake khe khẽ gọi anh.
"Hửm?" Jay không biết phải trả lời như thế nào trước tiếng gọi đó. Dưới cái chạm nóng hổi của Jake, mạch đập dưới cổ tay anh như đang tăng tốc.
"Cái người mày đang thích ấy, là ai vậy?"
Jay thấy mình đông cứng, cổ họng thì như bị ai đó thít chặt lại.
"Mày hỏi làm gì?" Jay khàn khàn hỏi ngược lại. Anh thấy thật may mắn vì bây giờ tất cả mọi thứ đang chìm trong bóng tối đen kịt, để anh không phải đối diện với Jake và ánh nhìn như muốn xuyên thấu tâm can của cậu ta.
"Có phải là tao không?"
Jay giật thót và ngay lập tức rụt tay lại. Sau đó, anh phải giả vờ lấy tay che miệng ho khan một tiếng để chống chế cho hành động bất ngờ khi nãy.
"Nếu như, đó không phải là tao," Jake vẫn tiếp tục thì thầm. "Thì tao thật sự phải biết, ngay bây giờ! Bởi..."
"Bởi?"
Jay hỏi tiếp một cách yếu ớt. Anh thấy hai tai mình ù đi và đầu óc thì chẳng nghĩ được gì nữa.
"Bởi tao muốn tao làm tất cả mọi thứ cùng với mày, Jay." Jake không kìm được nữa mà thốt ra. "Tao muốn là bạn thân chí cốt của mày, là bạn cùng nhà của mày và cùng mày nuôi Ramen nữa."
Jay thấy trái tim mình như muốn trồi ra khỏi cổ họng. "Thì chúng ta cứ làm vậy đi!" Một đợt sóng tự tin đột ngột tràn ngập lấy phổi của anh. "Từ bây giờ trở đi hai đứa mình hãy cùng trải qua mọi thứ cùng nhau."
Jake bỗng dưng im bặt, có lẽ cậu ta không hề đoán trước được câu trả lời thằng thừng đó của Jay.
"Ờm, theo một cách trong sáng như những người bạn thân hả?" Jake ngập ngừng hỏi lại và anh có thể cảm nhận được sự lo lắng trong lời nói của cậu.
Jay cười một tiếng bất lực, yếu ớt thừa nhận.
"Không, tao đã quá mệt mỏi với việc giữ mối quan hệ này ở mức trong sáng lắm rồi. Tao đã rất cố gắng, mày biết đấy, nhưng tao không nghĩ là mình thành công cho lắm."
"Ừ." Jake gật gù. "Tao cũng y như mày vậy."
Jay trở người, xoay mặt nhìn chăm chăm vào trần nhà tối đen, cố gắng tiêu hoá hết tất cả những gì vừa xảy ra vài giây trước. Rồi anh không nhịn được mà thắc mắc thành tiếng
"Tiếp theo, chúng ta nên làm gì đây?"
"Tất nhiên là lắp cái giường rồi" Jake nhún vai, trả lời như thể đó là điều hiển nhiên. "Mông tao sẽ đóng băng mất nếu chúng ta cứ ngủ trên sàn nhà như thế này."
Jay hoàn toàn đồng ý với điều đó.
"Ý kiến tuyệt vãi chó mèo đấy!"
"Nhưng, đó là chuyện của tương lai. Còn hiện tại," Jake lại bắt đầu. "Sao mày nằm cách xa tao quá vậy?"
Jay liếc nhìn khoảng trống chưa đầy hai gang tay giữa anh và Jake. Ừ, vì sao lại phải thế nhỉ?
Anh trườn lại gần Jake, cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa hai người hết sức có thể mà không đè bẹp cô nàng Ramen đang cuộn người nằm ngủ ngay chính giữa. Jay lại một lần nữa vươn tay ra. Từng ngón tay anh chạm lấy cổ tay nhỏ nhắn của người kia. Rồi anh đưa tay xuống, nắm lấy bàn tay của Jake, mười ngón khẽ đan xen nhau. Trong cái im ắng, tiếng thở hắt nhè nhẹ hoà lẫn vào từng chuyển động của bàn tay Jay.
"Jake," Anh thì thầm "Mày chính là người mà tao thích."
"Thật hả?" Jake cũng tinh nghịch thì thầm đáp lại "Tao đã không hề nhận ra đó nha."
Jay bày ra vẻ mặt cáu khỉnh. Ở giữa hai người họ, Ramen đang ngủ lại đột nhiên hắt hơi một cái.
"Đồ chó con này bị gì vậy?" Jay khẽ mắng yêu. "Cô ả cứ hắt hơi miết."
"Á, hình như tao vẫn chưa cho mày xem giấy khám sức khoẻ của Ramen từ khu Bảo trợ nhỉ?" Jake hỏi, trông có vẻ rất ngạc nhiên trước câu mắng của Jay.
Jay nhướn mày thắc mắc. "Chưa, nhưng mà cô nàng bị gì sao?"
"Cún con này dị ứng với những tên ngốc luỵ tình á."
Jay cảm nhận được một cơn cười đang chuẩn bị trồi lên nơi cổ họng mình. Một lúc sau đó cả hai không nhịn được nữa mà bắt đầu cười không ngớt. Và bởi họ phải giảm âm lượng để tránh đánh thức Ramen nên nghe như đang cố đớp hơi vậy.
"Nhưng tao chỉ là tên ngốc của riêng mày thôi" Jay nói, sau khi đã lấy lại được nhịp thở của mình sau trận cười vừa nãy.
Jake siết chặt hơn cái nắm tay của họ. "Ừ, chúng ta có thể trở thành những kẻ ngốc luỵ tình cùng nhau!"
"Ừ mãi cùng nhau."
__
(END)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com