Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5. Thẳng thắn


Yang Jungwon cao 1m74, mà Park Jongseong còn cao hơn cậu nửa cái đầu, đứng trước mặt anh, cậu phải ngẩng đầu.

Có thể nhân danh hiệu nam thần, chuyện đương nhiên là phải có tướng mạo.

Nhưng so với những người có ngũ quan trời sinh hài hòa khác, Jongseong lại càng nổi bật hơn với khuôn mặt lập thể thâm thúy — gương mặt mà người phương Đông rất khó có được nhưng lại cực kỳ được săn đón.

Đôi mắt màu hổ phách, giữa hai lông mày đọng lại chút lạnh lùng; khi không biểu cảm, khuôn mặt sẽ cho người khác cảm giác xa cách. Nhưng bởi vì là nam sinh hay cười, đôi mắt đẹp lại đa tình, nên sự xa cách ấy sớm bị mài mòn gần hết.

Giờ phút này, nụ cười thường trực trên khóe môi anh đã biến mất.

Anh thoáng liếc cậu, lông mày nhíu rất nhẹ, đáy mắt dấy lên nghi hoặc không chắc chắn:
"Cái gì?"

Người xưa nay được xưng là không vướng bụi trần, cho bạn cùng phòng một ánh nhìn cũng giống như ban phát, tại sao lại vào lúc nửa đêm thốt ra những lời này với anh?

Là đối phương đang mộng du, hay là anh nóng đến váng đầu nên nghe nhầm?

WeChat còn đang nhấp nháy tin nhắn liên hồi, Jongseong lại cảm thấy sự lạnh lùng này rất không chân thực.

Jungwon bị thôi thúc áp sát, đứng trước mặt Jongseong do dự cả nghìn lần, đến khi thực sự nói ra khỏi miệng mới phát hiện hóa ra chuyện này khó khăn hơn tưởng tượng.

Tàn nhẫn quyết tâm xé bỏ lớp mặt nạ, cậu buông tay, giọng thanh lãnh lặp lại một lần — cố gắng trấn tĩnh, còn mang vài phần tự giận mình:

"Cậu có thể ôm tôi một chút không?"

Đơn giản là lành làm gáo, vỡ làm muôi.

Tình huống tệ nhất chẳng qua cũng là bị từ chối, bị cho là đầu óc có vấn đề.

Ánh mắt chờ đợi dần mất tiêu cự, ánh sáng trong mắt chậm rãi ảm đạm.

Linh hồn như thoát ra, nói với cậu rằng vẫn còn đường lui: đổi phòng ký túc xá cũng được, không thì dọn ra ngoài ở.

Cậu ở tòa nhà Nghệ thuật, Jongseong ở tòa Minh Đức, Thanh Đại rộng lớn như vậy, họ có thể đến khi tốt nghiệp cũng không chạm mặt.

Phòng thuê quanh trường không tốt cũng không sao, cùng lắm thì cách xa trường hơn, giao thông khó khăn, lên lớp không tiện —

"Ôm thế nào?"

Jongseong bỗng mở miệng, cắt ngang dòng suy nghĩ đang trôi dạt của cậu:
"Như này được không?"

Jungwon còn chưa kịp phản ứng, đã bị đối phương thản nhiên ôm lấy vai và eo, vòng tay nhẹ nhàng.

Động tác của Jongseong rất dịu dàng, mùi sữa tắm trên người nhạt, mang hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái, trong khoảnh khắc tràn ngập không khí giữa hai người.

Lòng bàn tay đặt lên làn da mơ ước đã lâu, chạm vào nhiệt độ hoàn toàn xa lạ, đầu óc Jungwon trong nháy mắt trống rỗng, rồi nổ tung thành một tràng pháo hoa rực rỡ.

Trung khu thần kinh chưa kịp điều khiển gì thì cơ thể đã rất thành thực mà đáp lại — ôm chặt Park Jongseong, mang theo cảm giác không thể chờ đợi được nữa, khó mà bỏ qua.

Da thịt chạm nhau nhanh chóng xóa tan khó chịu trong người cậu, đồng thời cũng khiến Yang Jungwon sinh ra tham lam.

Cậu lưu luyến sự đụng chạm thân mật này, mỗi tấc da của đối phương, mỗi tia nhiệt độ trên cơ thể Jongseong đều đang dẫn dụ cậu.

Khi gò má chạm tới gần bên gáy, Jungwon dùng chút lý trí còn sót lại để ngập ngừng nửa giây, rồi không chút do dự mà áp vào, cọ nhẹ.
Một luồng điện nhỏ bé chạy qua làn da, cậu hơi nâng cằm, thoải mái nheo mắt lại.

Dù sao cũng đã thế này, Jungwon còn kiêng kỵ gì nữa?

Park Jongseong đương nhiên cảm nhận rõ ràng động tác của người trong lòng.

Nhiệt độ của cậu đối lập vừa vặn với anh; cả người Yang Jungwon đều mát mẻ, khung xương nhỏ nên vóc dáng nhỏ hơn anh một vòng, ôm vừa tay, lại dễ chịu.

Giống như một con mèo nhỏ kiêu ngạo vốn chẳng mấy khi để ai đụng vào, nay lại đột nhiên thân thiết.

Không chỉ chủ động đáp lại, mà còn dụi tới dụi lui bên người Jongseong, như muốn được ôm chặt hơn. Không chỉ có thể nắm móng vuốt nhỏ, mà có vẻ như ngay cả việc dụi má vào bụng cũng được phép.

Nhưng những con mèo nhỏ như vậy, có phải đều có điểm chung là... đang đói bụng không?
Dĩ nhiên, Jongseong sẽ không ngốc đến mức nghĩ rằng bạn cùng phòng đột nhiên khác thường là vì... đói.

"Cậu sao vậy?"

Ban đêm yên tĩnh, như sợ cậu bị dọa, giọng Park Jongseong rất nhỏ:
"Không thoải mái à?"

Yang Jungwon rầu rĩ ừ một tiếng, ngoan ngoãn nằm trên vai anh.

"Bị cảm sao?"

Jongseong vô thức cọ vào đỉnh đầu cậu; khác hẳn với tính cách lạnh lùng, sợi tóc của nam sinh lại mềm mại đến khó tin:
"Bây giờ vẫn chưa đến mười hai giờ, bác bảo vệ chắc chưa ngủ, cậu có muốn xuống xin nghỉ một ngày, tôi đưa cậu đi bệnh viện không?"

"Không phải cảm, không cần bệnh viện... cậu ôm tôi thêm một chút là được rồi."

Jungwon nói xong, như trốn tránh mà nhắm mắt lại.

Đêm nay bóng đánh hơi quá nhiều, lại càng lúc càng thuận tay, đến bản thân cũng sắp không chịu nổi.
Cậu cảm thấy Park Jongseong chắc đang đoán xem có phải đầu óc mình có vấn đề hay không.

Vậy nên khi đối phương hỏi trước, Yang Jungwon chọn cách chủ động ngả bài:
"Jongseong, tôi có chứng khát khao da thịt."

Gió đêm mát lành mang theo giọng nói của Jungwon, rõ ràng truyền vào tai Park Jongseong.

Anh đương nhiên biết chứng khát khao da thịt —
một tình trạng bệnh lý khiến người mắc không thể chịu được nếu thiếu tiếp xúc cơ thể với người khác; khi phát tác, họ cực kỳ khao khát được chạm vào hoặc được ai đó chạm vào, nếu không sẽ sinh ra cảm giác bất an, tự ti, cô độc, nôn nóng... và nhiều trạng thái tiêu cực khác.

Nghiêm trọng hơn còn có thể gây ra triệu chứng sinh lý như đau, ngứa khắp người.

Nhưng khi nghe điều này từ miệng Yang Jungwon, Jongseong lại thấy... không hiểu lắm:
"Nhưng... cậu không phải mắc chứng sạch sẽ sao?"

Khát khao tiếp xúc và ghét tiếp xúc là hai thái cực, sao lại cùng tồn tại trên một người?

"Đúng, tôi mắc chứng sạch sẽ... còn nghiêm trọng hơn cả khát khao da thịt, nên trước giờ tôi vẫn luôn nhẫn nhịn."

"Bệnh sạch sẽ của tôi không phát tác với cậu, chứng khát da thịt cũng đang không ngừng tăng thêm, đã đến mức ngủ cũng không có tác dụng, cậu vừa xuất hiện tôi liền không nhịn được nghĩ muốn tới gần cậu, muốn chạm vào cậu..."

Tâm tình thiếu chút nữa không thu lại được, khi nhạy cảm nhận ra trong lời nói của mình vô tình có ý trách tội, Yang Jungwon cắn môi dưới đúng lúc ngừng lại câu chuyện, có chút hỏng mất mà nhắm mắt lại.

"Xin lỗi." Giọng nói lạnh nhạt nhưng bất lực.

Không có ý trách hắn, cậu chỉ là vì bản thân quá bị động nên thấy bất lực và khổ sở.

"Vậy nên, không phải là vì cậu ghét tôi?"

Trách tội gì đó Park Jongseong đều không nghe đến, sự chú ý của hắn đều kỳ dị mà đặt ở một nơi khác, ngữ khí hơi cao lên:
"Không phải do nhìn thấy tôi liền phiền, muốn tránh ra thật xa?"

"?"

Cái gì?

Yang Jungwon ngạc nhiên ngẩng đầu, trên mặt hiếm thấy lộ ra biểu tình hoảng hốt: "Tôi từng nói ghét cậu lúc nào sao?"

Park Jongseong hiểu rõ.

Trong mắt lại hiện lên ý cười lười biếng: "Vậy nên trốn tránh tôi khắp nơi, không tới gần chỉ là bởi vì sợ bị tôi phát hiện, sợ càng tiếp xúc với tôi nhiều thì bệnh trạng sẽ càng nghiêm trọng hơn sao?"

Lông mi Jungwon run run, động tác gật đầu nhẹ đến có chút không dễ chịu, cứng ngắc.

Hóa ra là như vậy.

Tâm tình Jongseong bây giờ vô cùng tốt, hỏi cậu: "Nếu khó chịu, tại sao còn không sớm tìm tôi hỗ trợ?"

Yang Jungwon đàng hoàng đáp: "Bởi vì không thân với cậu."

Có hỏi có đáp, nghe lời như một anh bạn nhỏ.

Cái lý do hợp tình hợp lý này làm Park Jongseong có chút không biết nên khóc hay cười, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Ôm một lần có thể khỏi hẳn không?"

"... Không thể."

Đây là có ý cảm thấy cậu phiền toái sao?

Jungwon nhíu chặt lông mày, đột nhiên cảm thấy có chút lúng túng.

Lực trên tay cũng lỏng ra, cậu đang muốn nói gì đó thì lại nghe Jongseong đặt câu hỏi lần nữa: "Vậy mỗi lần đều cần cởi đồ ôm như vậy sao?"

Biểu cảm của hắn không có chút khó chịu nào, như thật sự chỉ là đơn thuần muốn giải quyết vấn đề của cậu:
"Lúc ở ký túc xá thì không thành vấn đề, nhưng nếu như là ở bên ngoài hoặc là phòng học, có thể sẽ không tiện lắm."

"Không phải..."

Yang Jungwon nhìn sâu vào mắt hắn, đầu óc có chút rối: "Hơi hơi chạm vào là được rồi, chỉ có lúc quá nghiêm trọng mới cần ôm, với lại, cũng không cần cởϊ qυầи áo."

Vừa dứt lời, tay trái của cậu liền bị Park Jongseong vẫn đang ôm nắm lấy.

"Giống như vậy được không?" Hắn nắm tay cậu ra hiệu mà quơ quơ.

Cánh tay Jungwon bất giác cứng đờ, không được tự nhiên mà né tránh đối diện với hắn, nhếch khóe miệng lên yên lặng gật đầu.

"Được, tôi biết rồi."

Park Jongseong cười cười: "Về sau chỉ cần cậu cảm thấy không thoải mái thì gọi tôi, cậu muốn chạm thế nào thì chạm, đều được."

"Yên tâm, miệng tôi rất kín, việc này cũng sẽ không nói với bất kì ai."

Ngoại trừ lúc đầu hơi kinh ngạc, Jongseong tiếp thu rất nhanh.

Hời hợt, thật giống như hoạn nạn của Yang Jungwon không phải là chứng khát da thịt hiếm thấy mà chỉ là cảm mạo bình thường, không có gì phải thấy kỳ quái.

Điều này làm cho người phải giấu bệnh đến mức không dám cho ai biết như Jungwon thấy có mấy phần hoảng hốt.

Park Jongseong một tay ôm lấy Yang Jungwon, cúi đầu liếc mắt nhìn thời gian, sau đó đóng WeChat, hỏi cậu: "Bây giờ đã dễ chịu hơn chưa?"

Jungwon trầm thấp ừ một tiếng: "Đã tốt lắm rồi."

"Vậy thì tốt."

Jongseong động viên mà vỗ vỗ sống lưng cậu, nhẹ thu tay về: "Muộn rồi, còn nói nữa chắc sáng mai không bò nổi ra khỏi giường, đi thôi, chúng ta nên ngủ rồi."

Hắn biếng nhác ngáp một cái, quay người chưa đi được hai bước đã bị người nắm cổ tay.

"Còn có việc gì sao?" Hắn quay đầu lại hỏi.

"Park Jongseong, cậu có muốn cái gì, hoặc là cần tôi giúp gì không?"

Yang Jungwon đứng tại chỗ nhìn hắn rất nghiêm túc, còn kém đem mấy chữ "trả lễ" dán lên trán.

Jongseong có gì cần hỗ trợ sao?

Muốn thẳng thắn nói là không có, lại sợ anh bạn nhỏ trước mặt này sinh ra gánh nặng trong lòng, vì vậy thuận miệng nói: "Hiện tại tạm thời không nghĩ tới, chờ tôi nghĩ ra sẽ nói cho cậu biết đi."

Không nghĩ tới Jungwon so với hắn tưởng tượng còn khó đối phó hơn: "Khi nào?"

Con ngươi đen láy thuần khiết không nhiễm tạp chất, đem sự cố chấp ở đáy mắt lộ hoàn toàn ra bên ngoài.

So với ấn tượng sẵn có về Yang Jungwon của hắn không giống lắm.

Cậu bây giờ như con mèo xinh đẹp sau khi được đút cho cá khô nhất quyết muốn báo ân.

Park Jongseong nhìn Jungwon như vậy một lúc lâu, không hề báo trước mà thấp giọng cười rộ lên, ánh trăng lạnh lẽo rải trên mặt hắn đều bị lây nhiễm nhiệt độ ấm áp.

Hắn không nhịn được giơ tay lên, lòng bàn tay đặt trên đỉnh đầu mềm mại của con mèo nhỏ xoa nhẹ hai lần: "Ngày mai, chiều mai tôi có một trận bóng."

"Cậu tới đưa nước cho tôi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com