Chương 5
Sau cái hôm cậu bị Cha Kwangmin đánh thì không còn thấy cái tên ấy xuất hiện ở trường nữa, chuyện này chắc hẳn Park Jongseong có nhúng tay vào nhưng Yang Jungwon cũng không tiện hỏi thêm chỉ biết là cậu và anh đã dần trở nên thân thiết hơn, cách xưng hô cũng đã đổi sang "cậu và "tớ".
Ở một góc nhỏ trong căn tin, Sunoo không nhịn được mà thốt lên.
"Yang Jungwon cậu đỉnh thật đó! Khiến Park Jongseong làm gì đó vì cậu thật không dễ dàng gì. Tớ chỉ từng nghe những điều khó tin như vậy trước đây khi người yêu cũ cậu ấy còn ở đây thôi"
"Rốt cuộc thì cậu ta là ai?"
"Tớ không nhớ rõ nữa, hình như họ Kang, hồi năm nhất cậu ta và Park Jongseong làm náo loạn cả trường luôn á, đẹp đôi đến mức ai cũng phải ghen tị nhưng mà tự nhiên đến cuối học kì I năm hai thì cậu ấy biến mất, cả Jongseong cũng không biết tại sao, nghe bảo vì lí do đó mà Jongseong nghỉ học cả tuần để đi tìm cậu ấy, trông cậu ta suy sụp lắm"
"Cậu ta ra sao mà lại khiến Jongseong lụy đến vậy?"
"Tớ không biết"
"Cậu phải biết!"
"Hai năm đầu tớ toàn lo học hành và quan tâm chuyện của tớ thôi, chỉ nghe được là cậu ta xinh xắn và Jongseong cưng dữ lắm, sau khi cậu ta rời đi thì Jongseong sống khép mình hẳn, ít nói chuyện với ai ngoài cậu bạn thân là Park Sunghoon"
Yang Jungwon thở dài ngao ngán. Bất chợt Park Sunghoon từ đâu xuất hiện khiến cả hai giật mình như bị bắt quả tang mình vừa làm chuyện xấu.
"Chào hai người đẹp, nói xấu ai mà giật mình thế?"
"Nói cậu đó cái đồ quỷ!" - Kim Sunoo ôm ngực hết hồn.
"À Sunghoon nè, cậu biết người yêu cũ của Park Jongseong trông như thế nào không?" - Thấy Sunghoon ở đây Jungwon sẵn tiện hỏi cho ra lẽ về những thắc mắc trong lòng cậu.
"A ha tự nhiên tớ có việc tớ đi trước nha!"
Nói rồi Park Sunghoon định đứng lên chuồn lẹ thì bị Kim Sunoo bắt lại, đặt yên vị tại ghế, bắt nó kể ra cho bằng được.
Sunghoon đã bị Jongseong cảnh cáo là không được nhắc tới người đó, nếu anh mà biết được nó đi kể cho Jungwon và Sunoo thì anh có cắt tiết nó không? Mà khoan! Anh chỉ bảo không được nhắc tên, vậy né cái tên ra chắc không sao đâu ha? Nghĩ vậy rồi Sunghoon bình tĩnh kể cho cả hai nghe về chuyện tình máu chó của đôi trẻ.
"Kang Boomin ấy à? Cậu t- ôi chết!! Mình lỡ nói tên cậu ta ra mất rồi" - Kì này chết với Park Jongseong mất thôi.
"Park Jongseong không cho cậu nhắc tên Kang Boomin hả?"
"Đúng vậy. Mà thôi kệ đi, lỡ nói rồi thì nói luôn"
Sunghoon bắt đầu kể về một Park Jongseong rất hoạt bát, năng nổ thậm chí còn có phần nhí nhảnh hơn cả nó. Jongseong của năm một vô tư dễ vui dễ buồn nên chuyện thích một người ngay cái tuổi mới lớn ấy cũng rất dễ dàng. Anh thích Kang Boomin từ lần đầu tiên gặp cậu vào hôm nhận lớp. Cậu ấy xinh đẹp, thuần khiết khiến ai cũng trầm trồ vì vẻ đẹp ấy, vẻ đẹp khiến người ta không nỡ làm tổn thương. Cũng từ đó mà Jongseong sinh ra cảm giác muốn chinh phục được cậu, anh dành những điều tuyệt vời nhất cho cậu, bảo vệ cậu khỏi những điều xấu xa và rồi cũng dần rung cảm được trái tim cậu. Ở bên cậu, anh cảm thấy cuộc đời này trải qua thật nhẹ nhàng êm đềm, anh cứ muốn như vậy mãi thôi. Cậu học không giỏi nhưng cũng ở mức khá chứ không tệ, cậu biết vẽ và yêu động vật, những gì cậu biết cậu đều sẽ dạy cho anh và anh cũng vậy. Những tưởng tháng ngày hạnh phúc ấy sẽ đi theo anh suốt ba năm cấp ba nhưng không, Kang Boomin đột nhiên biến mất sau kì nghỉ hè tháng Bảy, anh tìm cậu rất lâu, từ hy vọng đến tuyệt vọng và rồi phải chấp nhận sự thật rằng cậu đã rời khỏi anh mà không một lời từ biệt. Vì đây cũng là mối tình đầu nên phải mất rất nhiều thời gian Jongseong mới ổn định lại được như bây giờ nhưng sự hoạt bát, năng động năm ấy đã không còn nữa.
"Chuyện là vậy đó"
Sunghoon kết thúc câu chuyện của mình cũng là lúc bóng dáng Jongseong từ xa dần lại gần chỗ bọn họ đang ngồi, Sunghoon chột dạ nên đã rời đi, Sunoo cũng tinh ý để lại không gian cho cậu và Jongseong, duy chỉ có cậu là không nói một lời nào, không bày ra biểu cảm gì chỉ ngồi bất động tại chỗ.
Jongseong đi đến quơ quơ tay qua lại trước mặt cậu.
"Sao lại ngơ ra rồi?"
"Không có gì"
"Hôm nay cậu lạ vậy? Không khoẻ ở đâu sao?"
Jungwon lắc đầu không nhìn lấy anh một cái, có lẽ vẫn đang quẩn quanh trong câu chuyện mà Park Sunghoon vừa kể. Cậu không biết Jongseong có hình mẫu nhất định không, càng không biết Jongseong có bao giờ rung động với cậu dù chỉ là một chút.
Jongseong thấy cậu cứ im lặng như vậy thì không quen, lúc nãy từ xa vẫn còn thấy ba người nói chuyện cùng nhau nhưng khi họ thấy anh thì Sunghoon và Sunoo lần lượt rời đi. Anh nghĩ chắc là tại anh nên họ mới như vậy, nghĩ như thế anh liền rời đi thì bị cậu níu lại. Cậu hỏi anh:
"Cậu thấy tớ như thế nào?"
Thế nào là thế nào? Trong đầu Park Jongseong đặt ra một vạn câu hỏi, cậu là đang hỏi về cái gì? Tự nhiên lại hỏi như vậy? Có phải thằng Sunghoon kia lại nói gì không hay hoặc tệ nhất là nó đã kể gì mà anh không muốn kể cho cậu nghe.
"Sao cậu lại hỏi vậy?"
"Tớ muốn biết cậu nghĩ như thế nào về tớ thôi"
"Hai người kia đã nói gì không hay với cậu đúng không? Để tớ đi giáo huấn lại thằng Sunghoon"
"Không phải. Là tớ! Tự nhiên muốn biết trong lòng cậu tớ là một người như thế nào"
Thấy Park Jongseong cứ đứng ngây ra đó nhìn cậu như sinh vật lạ, cậu tự thấy bản thân hôm nay cũng có chút kì quái, nếu là bình thường cậu sẽ chẳng bao giờ hỏi ai những câu như thế này.
"Thôi bỏ đi!"
Jungwon buồn bã bỏ đi, Jongseong không hiểu gì nhưng vẫn đi theo cậu, anh cảm thấy dường như hôm nay mình đã bỏ lỡ một tình tiết rất quan trọng khiến anh hiện giờ không thể bắt kịp tâm tư của bạn nhỏ phía trước. Cậu thấy anh đi theo thì cố tình đi nhanh hơn nhưng anh cũng theo đó mà tăng tốc độ, Jungwon không nhịn được mà bỏ chạy, anh cũng đuổi theo. Cả hai cứ thế người chạy người đuổi ra đến sân vận động.
"Sao cậu cứ theo tớ vậy?"
"Cậu không nói không rằng tự nhiên buồn bã bỏ đi, lỡ cậu nghĩ quẩn tớ biết làm sao?"
"Lúc cần thì không thấy, lúc không cần thì cậu cứ đuổi theo, bộ cậu máu M hả Park Jongseong? Đừng tưởng tớ thích cậu là tớ không nỡ đánh cậu!"
"Vậy cậu đánh đi!"
Jungwon tức giận lấy quả bóng nằm sẵn dưới chân ném vào người anh nhưng anh dễ dàng bắt được, còn tiện tay ném ngược lại cậu. Jungwon không nghĩ anh sẽ làm vậy, nhất thời không kịp phòng thủ kèm theo tâm trạng đang không thoải mái nên lực của Jongseong có hơi mạnh, quả bóng vô tình đáp thẳng vào mặt cậu đau điếng.
Park Jongseong bất ngờ chạy lại đỡ cậu.
"Có sao không? Tại sao không đỡ?"
"Còn cậu tại sao không giữ luôn đi mà ném lại tớ? Cậu ghét tớ rồi chứ gì?"
"Không có mà"
Jungwon không nghe, cậu khóc.
"Đừng khóc nữa! Xấu lắm! Tớ thấy cậu dễ thương, vui vẻ, lúc nào cũng mang đến năng lượng tích cực cho mọi người, tớ rất thích dáng vẻ đó của cậu cho nên đừng như hôm nay nữa! Tớ trả lời vậy được chưa?"
"Ai mà thèm nghe mấy lời không tự nguyện đó của cậu chứ!"
"Yang Jungwon! Nhìn vào mắt tớ xem! Lời tớ nói là thật lòng"
Nghe tới đây, Yang Jungwon vui vẻ quẹt hai hàng nước mắt, cười xinh nhìn anh.
"Sẽ không có lần sau đâu nhé!"
"Ừm nhất định"
Còn một điểm mà Jongseong không nói là cậu rất dễ khóc nhưng mà cũng rất dễ dỗ như một đứa con nít khóc vì không có kẹo cho tới khi được đưa viên kẹo ngọt vậy. Vừa mít ướt vừa trẻ con, Jongseong sợ nói ra cậu sẽ khóc tiếp nên đã không nói. Nhờ vậy mới thấy được con mèo nhỏ này cười cũng rất xinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com