Chương 33
Tống Tinh cũng sợ hết hồn, không dám tin nhìn về phía Trinh Nguyên bên cạnh, anh không ngờ đối phương sẽ đột ngột đá ra, nhìn vẻ mặt bị đau của Trình Bằng, có thể thấy cú đá này của Trinh Nguyên không hề nể nang.
Trong lúc nhất thời đầu óc Tống Tinh quay nhanh, vừa đề phòng Trình Bằng đánh lại, vừa nghĩ đánh nhau ở nơi công cộng, nếu làm lớn chuyện thì phải làm thế nào để kết thúc.
Trước khi anh nghĩ ra phương án giải quyết, Trình Bằng đã giận đến mức lao về phía Trinh Nguyên.
Tống Tinh duỗi tay muốn ngăn lại, ai ngờ động tác của Trinh Nguyên còn nhanh hơn anh, Trinh Nguyên chẳng những không có ý định tránh né Trình Bằng, ngược lại đối mặt trực tiếp với hắn. Khi Trình Bằng kề sát, Trinh Nguyên nhanh chóng chuồn ra sau lưng đối phương, một tay túm chặt tóc Trình Bằng, tay kia kẹp cổ hắn từ phía sau bằng cùi chỏ, hai ba động tác đã khống chế người ngay tại chỗ.
Nhưng Trinh Nguyên chưa dừng lại ở đó, nhân lúc Trình Bằng vẫn chưa hoàn hồn lại, cậu tiếp tục lùi chân, cơ thể gầy yếu túm lấy chàng trai to lớn hơn mình một vòng, đi ra ngoài một cách dễ dàng. Kéo người từ trong nhà ga dòng người qua lại lên đến cầu vượt bên ngoài, cuối cùng ấn lên lan can.
Trinh Nguyên đẩy đầu hắn, cúi người nhìn Trình Bằng hỏi: "Lặp lại lời mày vừa nói lúc nãy?"
Dòng xe cộ lao vun vút như bay dưới cầu vượt, Trình Bằng không biết mình đang ở tư thế nào, chỉ cảm thấy tiếng gió bên tai vù vù, từ bả vai đến ngực lơ lửng trong không trung, như thể khẽ nhảy một cái sẽ rơi thẳng xuống cầu, chìm vào dòng xe cộ lao vùn vụt, bị nghiền thành từng mảnh.
Mặt mũi Trình Bằng đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn mạnh miệng: "Lương, Trinh Nguyên... đjt mẹ mày dám... mày thật, thật sự không sợ..."
Khi Tống Tinh vội vàng đuổi theo ra, anh nhìn thấy Trinh Nguyên bình tĩnh nói với Trình Bằng: "Tao sợ gì? Mày cũng không phải không biết, tao đã từng có tiền án, thêm một cái nữa có là gì?"
Tống Tinh giật mình.
Tiền án?
Nhận thấy bàn tay Trinh Nguyên túm lấy mình thực sự đang từ từ buông ra, Trình Bằng lập tức tái mét mặt, trong lòng biết đối phương không nói đùa, đâu còn quan tâm liều chết nữa, ngay lập tức xin tha.
"Tao... xin, xin lỗi, Trinh Nguyên... là tao không đúng, tao... tao chỉ nói vậy thôi, tao sẽ không... sẽ không phá máy gắp thú của mày đâu..."
Trinh Nguyên: "Còn gì nữa không?"
Trình Bằng: "Những, những chuyện hồi cấp ba... chúng, chúng ta xóa bỏ hết... tao... tao cũng sẽ không tìm mày gây rối nữa... được chưa..."
Trinh Nguyên nhíu mày, "Tao kêu mày nói cái này hả?"
Trình Bằng hít thở dồn dập, lại không dám giãy giụa, sợ đến nỗi sắp trợn trắng mắt: "Ba... ba trăm đạp vào máy, tao cũng bồi thường cho mày, trong túi tao có tiền, mày, mày lấy đi..."
Trinh Nguyên không nói gì, chỉ lại đẩy người về phía trước.
Trình Bằng kêu to, tay vung loạn trên người Trinh Nguyên như sắp chết: "Đồng... Đồng hồ tao, tao thật sự không có nhiều tiền mặt như vậy..." Cho dù có thì hắn cũng không đền nổi, "Tao không có thật... không có thật..." Một chàng trai cao to lại sợ đến mức sắp khóc.
Tống Tinh nhìn kỹ, hơn nửa người Trình Bằng đều nằm trong lan can, nhưng góc độ quay đầu khiến hắn tưởng mình sắp rơi khỏi cầu vượt. Trên thực tế chân của hắn bị Trinh Nguyên giẫm lên, , dây lưng quần cũng nằm trong tay Trinh Nguyên, cực kỳ an toàn.
Trinh Nguyên lại muốn đòi công lý cho đồng hồ của mình, Tống Tinh cảm thấy vô cùng ấm áp. Nhưng vài người qua đường ở hai bên đã hứng thú chú ý đến cuộc xung đột này, còn có cô gái đi cùng chàng trai kia đã khóc đến nỗi rất gây sự chú ý cho người khác, không khỏi mở rộng tình thế, Tống Tinh quyết định lên tiếng.
"Thôi bỏ đi..."
Có lẽ âm thanh anh nói chuyện hơi nhỏ, Trinh Nguyên không nhúc nhích.
Tống Tinh đành phải tiến lên, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Trinh Nguyên.
Trinh Nguyên vẫn không nhúc nhích.
Tống Tinh thở dài.
"Trinh Nguyên..." Lần đầu tiên anh gọi tên đối phương, "Tôi tự sửa đồng hồ, đừng lãng phí sức lực so đo với loại người này." Nói đoạn, bàn tay từ cánh tay chậm rãi dời đến bàn tay Trinh Nguyên, tách từng ngón tay cậu ra.
Không ngờ lần này không gặp phải sự kháng cự, Trinh Nguyên thuận theo buông tay, Tống Tinh giải cứu cho chàng trai muốn ăn đòn kia.
Trình Bằng thoát lực ngã ngồi xuống đất, vừa nghỉ hai hơi đã lảo đảo nghiêng ngả bò lên muốn chạy.
"Khoan đã." Tống Tinh bỗng nhiên nói.
Chắn trước mặt Trình Bằng, Tống Tinh thò một tay vào túi áo của hắn, tìm được ba tờ tiền giấy đỏ ở bên trong.
"Cút đi." Tống Tinh nói.
Trình Bằng khiếp sợ nhìn Tống Tinh, lại nhìn Trinh Nguyên, đột nhiên cảm thấy mình giống như bị côn đồ và bọn cướp bắt nạt, trong lòng tràn đầy ấm ức, không cam lòng khập khiễng rời khỏi nơi đây cùng bạn gái.
Lấy được ba trăm từ hắn, Tống Tinh chú ý thấy ánh mắt Trinh Nguyên không rời khỏi tiền mặt, trong lòng anh buồn cười, nắm chặt tờ tiền trong tay sau đó vẫn đưa đến trước mặt đối phương.
Trinh Nguyên lại không nhận ngay lập tức mà liếc mắt nhìn sang bên cạnh.
Lúc này Tống Tinh mới phát hiện anh vừa nắm tay người ta vẫn chưa buông ra, thậm chí vì dùng sức nên khiến mười ngón của hai người quấn vào nhau, nắm ra mấy dấu đỏ.
Tống Tinh hơi đỏ mặt, vội vàng rút tay về.
"Xin lỗi..."
Trinh Nguyên không nói gì, ánh mắt liếc nhìn xung quanh một vòng, sau đó lại trở về Tống Tinh... trên tờ tiền trong tay.
Tống Tinh ho nhẹ hai tiếng, hiểu ý nói: "Đồng hồ của tôi không mua trong nước, sau tết có thể tự đi sửa, người quen biết, có thể giải quyết." Cho nên tiền này anh không cần, mà máy cũ của Trinh Nguyên bị va đập, nói không chừng thật sự phải tìm người đến bảo trì lại mới yên tâm.
Trinh Nguyên nghiên cứu một lúc, dường như xác nhận Tống Tinh không nói dối, cuối cùng cậu đưa tay ra.
Nhận tiền bỏ vào túi, Trinh Nguyên chợt biến sắc, sờ soạng trong quần áo một lúc nhưng không có kết quả, cậu lại cúi đầu tìm kiếm xung quanh mặt đất.
Tống Tinh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ sốt sắng như vậy của Trinh Nguyên, vội hỏi: "Mất cái gì?"
Trinh Nguyên nói: "Chìa khóa của tôi... chìa khóa của tôi đâu?"
"Chìa khóa nhà?" Tống Tinh tìm cùng cậu: "Trông thế nào? Có treo vật gì bắt mắt vào đó không?"
Trinh Nguyên nói: "Treo, treo một con..."
Cậu vẫn chưa nói xong thì Tống Tinh đã nhìn thấy, ngay ở chỗ góc lan can, chắc là vừa nãy giằng co với chàng trai kia rồi rơi xuống.
Tống Tinh nhặt nó lên: "Có phải cái này..."
Vừa định mở miệng hỏi, Trinh Nguyên đã giật lấy món đồ và kiểm tra cẩn thận.
Tống Tinh chú ý đến vẻ mặt của Trinh Nguyên, có vẻ cậu không quan tâm những chiếc chìa khóa kia, cậu chỉ quan tâm cái móc chìa khóa, một cái móc chìa khóa robot nhỏ hơi cũ kỹ.
... Robot?
Tống Tinh nhìn kỹ lại, chỉ thấy con robot có thể hoạt động tay chân, tuy lớp sơn bên ngoài đã bong tróc từng mảng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được tay nghề ban đầu, chắc hẳn rất tinh xảo.
Không biết vì sao, con robot này Tống Tinh càng nhìn càng quen, phía sau còn có chữ SMDS gì đó...
Tống Tinh suy nghĩ một lát, lập tức hiểu ra.
"Thì ra cậu cũng có cái này." Tống Tinh nói.
Trinh Nguyên hơi ngẩn người, ngẩng đầu hỏi: "Cậu biết cái này?"
Tống Tinh gật đầu: "Tất nhiên."
Trinh Nguyên nhìn thẳng vào anh.
Tống Tinh nói: "Thế giới bí ẩn đúng không? Trước kia hội viên đặt mua tạp chí khoa học này ba năm trở lên có thể được tặng một vật lưu niệm như thế này? Sáu con robot một bộ đầy đủ, tôi cũng có."
Trinh Nguyên vẫn nhìn anh, nghiêm túc hỏi: "Vậy con robot của cậu đâu?"
"Hả?" Câu này lại hỏi khó Tống Tinh, món đồ chơi từ hơn mười năm trước, anh tập trung suy nghĩ một lát vẫn không có manh mối, "Không biết để đâu rồi."
Trinh Nguyên nghe xong cụp mắt không nói gì nữa.
Như là ảo giác, Tống Tinh tựa như nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt cậu.
Anh còn muốn nói thêm, nhưng Trinh Nguyên đã xoay người, đi thẳng về phía trước dọc theo cầu vượt.
Tống Tinh yên lặng nhìn bóng lưng cậu, cảm giác hình như mình đã nói sai.
Kết quả Trinh Nguyên đi vài bước lại dừng, quay đầu nhìn Tống Tinh đầy khó hiểu. Vẻ mặt đã khôi phục sự thản nhiên, cảnh tượng trước đó như được lặp lại, cậu hỏi: "Cậu không đói à?"
Lúc này Tống Tinh mới nhớ ra, trước khi gặp nam sinh đáng đánh kia hình như Trinh Nguyên cố ý mời mình ăn cơm? !
Tống Tinh giúp Trinh Nguyên một tay, lại vì cậu mà tổn thất một cái đồng hồ, mời một bữa cơm thật ra không tính là gì. Nhưng đặt trên người kẻ tham tiền, đó là sự hào phóng ngàn năm một thuở, nhất là lúc trước cậu đã từng mời Tống Tinh một lần.
Tống Tinh mím môi mới nhịn được cười, chậm rãi đi đến bên cạnh đối phương, nói: "Đói lắm."
Trinh Nguyên vỗ vỗ túi quần ba trăm tệ của mình: "Cậu không ăn gì?"
Tống Tinh không ăn rất nhiều món, anh không ăn những món nặng mùi, không ăn những món kỳ lạ, thức ăn quá rác quá đen anh cũng không ăn. Nhưng mở miệng lại nói: "Tôi ăn được tất."
Ba trăm tệ, mặc dù không ăn được một bữa thịnh soạn, nhưng cũng đủ cho hai thanh niên tìm một nhà hàng tử tế để ăn.
Trinh Nguyên lại hỏi: "Có ăn hải sản không?"
Thành phố A là thành phố đất liền, hải sản vào mùa này thật ra không hề rẻ, nhưng Tống Tinh vẫn gật đầu theo, hạ giá thì hạ giá vậy, không sao cả.
Đang nghĩ xem gần đây có nhà hàng hải sản hoặc là quầy hàng nào ăn được, Trinh Nguyên bên cạnh đã xoay người, bước vào một cửa hàng tiện lợi ở gần đó.
Muốn mua gì trước?
Tống Tinh không hiểu, nhưng vẫn đi theo.
Trinh Nguyên vào cửa hàng tiện lợi, sau khi dạo một vòng ở bên trong, cậu dừng lại trước một kệ hàng, so sánh một lúc rồi cầm đồ đi ra tính tiền. Lấy ba tờ tiền giấy đỏ ra, rút một tờ trong đó đưa cho ông chủ.
Tống Tinh nhìn Trinh Nguyên, ánh mắt lại từ từ rơi xuống tay cậu.
Hai hộp mì ăn liền.
Lại tập trung nhìn vào...
Hải sản.
Ông chủ nói: "Ba tệ rưỡi một hộp, hai hộp trả lại cho cậu chín ba tệ, muốn thêm hai cái lạp xưởng hun khói không?"
Trinh Nguyên: "Không cần."
Tống Tinh: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com