Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Jungwon cầm đơn xin nghỉ việc đứng trước văn phòng của Park Jongseong, em không biết hắn có ở bên trong hay không và nếu hắn có ở đó thì em nên cư xử như thế nào cho thật ngầu. Cùng lúc ấy, Seo Jinny đi ngang qua thấy em cứ đi qua đi lại trước cửa phòng hắn thì tiến đến hỏi:

"Giờ này cậu Yang không có việc gì để làm à?"

Jungwon thấy cô ta thì nhanh chóng giấu đơn xin nghỉ việc ra đằng sau, Jinny thấy cử chỉ kì lạ của em thì khẽ nhíu mày rồi lại thôi không muốn kiếm chuyện.

"Nếu không có việc gì thì tôi mong cậu Yang tập trung làm việc đi nhé, tôi không muốn phải nhận xét không hay gì về cậu với Park tổng đâu. Vậy phiền cậu tránh sang một bên để tôi vào trong"

Nói rồi cô ta đẩy em sang một bên để đi vào. Jungwon chưa bao giờ chịu thất thế như vậy trước mặt người khác, em cảm thấy lòng tự trọng của mình đang bị hạ thấp. Nghĩ lại thì cũng chỉ mới có chút chuyện mà đã bỏ cuộc sớm như vậy thì thật không giống với Yang Jungwon xí nào, em xé đơn xin nghỉ việc rồi quay lại tiếp tục làm việc.

Hôm nay Jungwon được về nhà sớm, em dự định sẽ đi xe buýt về vì xe của em đã đưa cho Sunoo dùng mất rồi. Từ ngày cậu chuyển sang nhà em thì không thèm về nhà chung của mình và Sunghoon để lấy bất cứ thứ gì vì ở nhà em đều có tất cả, hai người cũng có dáng người giống nhau nên mặc chung quần áo của nhau luôn và mọi thứ đều hoàn toàn miễn phí.

Jungwon cứ thế đi bộ đến trạm xe buýt, đang đi thì trời đổ mưa to, em vội đi tìm cửa hàng tiện lợi gần đó để mua một chiếc ô che tạm thì bắt gặp hai thân ảnh quen thuộc.

Bóng dáng một nam một nữ che dù cho nhau bước vào cửa hàng tiện lợi rồi mua đồ ăn tại chỗ, cả hai còn cười nói rất vui vẻ.

Em còn nhớ những ngày đầu đi làm Jongseong cũng đưa em đến đây ăn, chỉ khác là hôm đó không có mưa, trời lại còn rất đẹp, cả hai thậm chí còn ngồi ở bên ngoài dùng bữa mặc kệ cái lạnh tê tái giữa đêm của Seoul. Em còn nghĩ em là nhân viên đặc biệt nhất được hắn ưu ái mời ăn nhưng có vẻ đây chỉ là do em ảo tưởng mà thôi. Chàng trai ngồi đó vẫn là hắn, vẫn là cánh tay đưa lên lau miệng cho đối phương nhưng người đó lại không phải là em mà là Seo Jinny.

Chẳng hiểu sao em lại thấy buồn, rõ ràng là em từ chối hắn trước, cũng là em không muốn hắn vì mình mà đau khổ và muốn hắn tìm người xứng đáng hơn em nhưng khi nhìn thấy hắn vui vẻ bên người khác em lại thấy thật khó chịu, nhất là khi em nhận ra hắn đối với em không phải là duy nhất, sự ôn nhu ấy không chỉ dành riêng cho mình em mà có lẽ con người Park Jongseong vốn là như vậy, luôn luôn ấm áp và dịu dàng với mọi người, chỉ có em là lỡ vụt mất những thứ nhẹ nhàng ấy để rồi phải nhìn khoảng cách giữa em và hắn ngày càng xa.

Jungwon đứng ngây ra nhìn bọn họ như một kẻ thất tình, em quên luôn việc bản thân đang đứng giữa trời mưa và toàn thân thì ướt như chuột lột, có lẽ ông trời đang muốn trừng phạt em nên mới gieo rắc những hạt mưa nặng nề như tiếng lòng của em. Nếu trời không mưa liệu em có nhìn thấy hai bọn họ thân thiết với nhau trong cửa hàng tiện lợi không? Jungwon chỉ ước giá như em không nhìn thấy.

Em lê bước chân đi bộ về nhà, cả người ướt như thế này em ngại sẽ làm bẩn xe người ta.

Ít ra ông trời vẫn không bỏ rơi em mà cho một Kim Sunoo đến đón em về nhà. Sunoo thấy em bên đường mà không dám nhận người nhà vì nhìn không ra, mãi mới dám chắc mà bóp còi inh ỏi gọi em lên xe.

Về tới nhà cậu vội đẩy Jungwon vào phòng tắm, bắt em tắm nước ấm rồi mau chóng thay quần áo nếu không sẽ bị cảm lạnh. Em nghe lời Sunoo tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm, Sunoo chỉ đợi có thế rồi đến hỏi chuyện. Em mới đầu im lặng không trả lời, căn bản là không nghe thấy nhưng sau khi bị cậu hét thật to vào mặt thì đầu óc đang trên mây mới chịu quay về lại.

"Mày bị cái gì mà anh hỏi mày không trả lời vậy?"

"Em mệt, muốn nghỉ ngơi"

"Ngồi dậy ngay cho tao!" - Cậu kéo Jungwon, bắt em ngồi dậy đối diện với mình.

"Nói anh nghe sao tự nhiên đổi ý không nghỉ việc nữa?"

"Muốn làm tiếp"

"Ok cái này tao bỏ qua. Rồi mắc gì có đủ cách để mày về nhà an toàn không dính một hạt mưa nào mà mày lại chọn đi bộ vậy?"

Cái này Sunoo thật sự không hiểu nổi, lúc cậu nhìn thấy Jungwon bên đường trông em chẳng khác gì cái xác không hồn, ai đi qua cũng nhìn em chằm chằm tưởng em bị đần, mà cậu thấy cậu còn tức vì không biết chuyện gì mà khiến Jungwon của cậu bị đần như vậy.

Jungwon cúi đầu im lặng không nói gì, Sunoo thấy thế thì đưa tay chỉnh cho mặt em đối diện với mình.

"Mày trả lời không? Hay để tao moi lời trong họng mày ra"

"Anh đừng có nói mấy điều vớ vẩn nữa được không?"

"Vậy thì mày trả lời anh đi! Chuyện gì đã xảy ra với em trai bé bỏng của anh thế hả?"

Jungwon chần chừ một lúc lâu, cậu cũng im lặng mà chờ em sẵn sàng tâm sự với mình. Em hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí nói với Sunoo:

"Có lẽ anh không biết nhưng em và Jongseong đã từng là người yêu của nhau, lần trước ở quán karaoke lúc anh với anh Sunghoon đang cãi nhau bên ngoài thì bên trong Jongseong đã ngỏ lời muốn quay lại với em nhưng em từ chối"

"Tại sao đến bây giờ mày mới kể? Mày hết xem anh là bạn thân rồi đúng không?"

"Em thấy không cần thiết nhưng mà thật sự ngoại trừ anh đến bây giờ em mới kể thì em có kể cho ai nữa đâu"

"Ok bỏ qua, rồi sao tự nhiên nhắc chuyện này? Chuyện mày dầm mưa có liên quan đến Park Jongseong à?"

"..."

"Trả lời anh!"

"Em không biết nữa, hình như em yêu Jongseong mất rồi nhưng mà em thấy không đúng, ngay từ đầu em đã yêu rồi cơ nhưng mà nó lạ lắm, cảm giác lúc đó không giống với lúc anh ấy tỏ tình em"

"Lúc nào?"

"Lúc nãy...em thấy Jongseong và Seo Jinny trong cửa hàng tiện lợi, họ trông rất vui vẻ với nhau"

"Rồi em thấy sao?"

"Em thấy khó chịu lắm, không biết nói sao nữa nhưng cảm giác như em đã đánh mất một thứ rất quan trọng vậy, giống như vừa vụt mất thì người khác liền có được, em không muốn thấy hình ảnh đó một chút nào"

"Chết dở! Thế là mày ghen rồi đó em, mày cũng yêu Park Jongseong mà sao lại từ chối anh ta?"

"Tại em thấy tình yêu em dành cho anh ấy chưa đủ lớn"

"Ngốc ạ! Quan trọng là mày cũng yêu người ta, mày chỉ cần đáp trả thôi, còn lớn hay không là do thời gian. Thay vì mày đợi tình yêu của mày lớn hơn mới chấp nhận anh ta thì sao không chấp nhận ngay từ đầu rồi vung đắp tình cảm cho nhau? Không phải yêu là xây dựng một mối quan hệ ngày càng tốt đẹp à?"

"Thì ra là vậy"

Jungwon như ngộ ra chân lý, gương mặt em trở nên hớn hở nhưng sau đó liền nhanh chóng vụt tắt.

"Nhưng mà anh ấy có vẻ không yêu em nữa, em thấy ảnh với Jinny rất thân thiết, trông họ như một đôi vậy"

"Nếu nói yêu mày mà trong thời gian ngắn như vậy đã đổi đối tượng mới thì chẳng phải là lời nói gió bay sao? Cái bọn đàn ông bây giờ chỉ toàn thích trêu hoa ghẹo bướm chứ có bao giờ ở trong một mối quan hệ đàng hoàng đâu, có khi Park Jongseong cũng như vậy

Không được. Anh mày tức quá phải đi xả cơn giận mới được"

"Anh định đi đâu đó?"

Jungwon gọi với theo nhưng cậu không trả lời mà một mạch rời đi, em đành bất lực mặc kệ cậu ta còn bản thân thì nằm trở lại giường, mệt mỏi dần chìm vào giấc ngủ.

Sunoo trở về phòng của mình tìm lại chiếc điện thoại đã chặn Sunghoon rồi gỡ chặn. Cậu viết một dòng tin nhắn dài gửi cho anh, nội dung trong đó là những câu chửi bới người bạn thân của anh là Park Jongseong và cậu còn khuyến mãi thêm cho anh hai câu chửi rồi lại tiếp tục chặn anh. Nhắn xong Sunoo mới cảm thấy thoải mái, tâm tình không còn khó chịu nữa, cậu vui vẻ đi ngủ.

Về phía Sunghoon khi được em người yêu gửi tin nhắn cho thì trong lòng vui sướng vô cùng nhưng càng đọc càng thấy sai. Rõ ràng là gửi cho anh nhưng toàn là lời mắng chửi Park Jongseong, đã thế anh còn bị chửi lây rồi còn bị em người yêu chặn lại mà không kịp trả lời.

Đúng lúc Park Jongseong trở về nhà thấy anh bạn mình mặt mày đen sì thì có ý quan tâm hỏi thăm nhưng bị Sunghoon ném cho cái ánh nhìn muốn xuyên thấu da thịt, trước khi đi còn để lại cho hắn một câu.

"Quản chuyện của mình cho tốt, bớt để người khác phải phiền lòng dùm"

Đầu của Jongseong xuất hiện đầy dấu chấm hỏi, hắn nhớ là cả ngày hôm nay chưa hề đụng chạm gì đến thằng bạn mình, khi không lại bị nó giận hắn cũng không biết lý do tại sao. Jongseong lắc đầu chán nản trở về phòng, hôm nay đã không gặp được em còn bị thằng bạn giận dỗi vô cớ, ngày gì mà xui xẻo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com