100
Bộp, Yang Jungwon đập lên bàn, cậu lạnh lùng đảo mắt nhìn bà Choi: "Nhìn lầm thì sao, nói các người đấy thì sao? Dựa vào thế lực ức hiếp người khác đấy thì sao? Bác gái của tôi là thái hậu nương nương của Park thị, các người là cái quái gì, cho bà mượn trang sức, đó là coi trọng bà, con mẹ nó, đừng có không biết xấu hổ như vậy."
Park phu nhân đứng cạnh trợn tròn mắt nhìn Yang Jungwon, dần dần dựa gần vào cậu.
Bà Choi cả giận mặt đỏ tía tai: "Cậu cậu cậu..........."
Yang Jungwon vênh váo: "Tôi làm sao, đừng có mà ở đây làm bẩn mắt tôi nữa, cút mau đi..... Không cút thì mai tôi sẽ khiến nhà họ Choi các người táng gia bại sản đấy có tin không?"
"Tôi vốn tưởng Park phu nhân bà là người thấu tình đạt lí, hóa ra tôi nhìn lầm rồi, chúng ta đi."
Bà Choi kéo theo đồng bọn của bà ta giận đùng đùng rời khỏi đó.
Park phu nhân ngẩn người nhìn Yang Jungwon: "Chúng ta......."
Yang Jungwon đứng dậy, đeo kính lên: "Bác gái, bác ở đây đợi, trông đồ giúp con, con đi một lát rồi quay lại ngay."
Park phu nhân tưởng cậu muốn đi, bà hỏi: "Cậu đi đâu thế?"
Yang Jungwon cười: "Lấy vòng thật của bác về, bác tưởng con sẽ thật sự để bác chịu thiệt như vậy chắc."
Yang Jungwon đi rất nhanh, Park phu nhân muốn gọi cậu lại cũng không gọi được, nhìn theo bóng lưng cậu, nói: "Tôi... thật ra tôi không lấy lại được cũng không sao mà."
Dưới hầm để xe của trung tâm thương mại, bà Choi nghi hoặc nói: "Chắc không cầm nhầm chứ, hai bộ trang sức đó bên ngoài nhìn vào cũng khá giống nhau, chắc không cầm cái thật đưa cho bà ta chứ."
"Chắc không thể thế đâu........."
"Nhưng tôi thấy tiểu tiện nhân đấy nói giống thật lắm, nếu là giả, Park phu nhân có chịu thiệt được không?"
Mấy người đó đang túm tụm lại nói xem không biết là đã đưa cái thật hay cái giả cho Park phu nhân thì nghe thấy một âm thanh vang lên: "Chậc chậc chậc, xem tôi nghe thấy cái gì này?"
Mấy người đó ngoảnh lại thấy Yang Jungwon như thấy quỷ: "Cậu.............."
Yang Jungwon nhét điện thoại vào túi, đi tới: "Ngay đến mẹ của Park Jongseong các bà cũng dám ức hiếp, các bà chán sống rồi hả?"
Lúc này bà Choi mới hiểu ra: "Khốn nạn, ban nãy mày lừa tao?"
Yang Jungwon nhếch mày: "Không thì sao nghe được lời nói thật của bà?"
Trong tình huống ban nãy, nếu có ép hỏi cũng không lấy lại bộ trang sức được, nên cậu đành phải dùng chút thủ đoạn này thôi.
Bà Choi thẹn quá hóa giận, liếc mắt ra lệnh cho mấy người kia: "Cho nó nếm mùi đi."
Trước khi mấy bà già kia kịp lao tới, Yang Jungwon bất thình lình đã tóm được tóc bà Choi, đạp một phát vào chân của bà ta, nháy mắt đã ấn bà ta xuống đất: "Con mẹ nó, các người dừng lại hết cho tôi."
Yang Jungwon cưỡi lên người bà Choi, cậu cười ngọt ngào: "Vội gì chứ? Tôi còn chưa nói hết mà."
Yang Jungwon lấy từ trong túi ra một cái bình gì đó, lắc lắc trước mặt bà Choi: "Bà có biết tôi đang cầm cái gì đây không?"
Choi phu nhân bị nắm tóc, da đầu đau rát: "Khốn nạn, buông tao ra."
Yang Jungwon chầm rãi nói: "Axit đấy."
Chỉ hai từ thôi cũng khiến bà Choi im bặt, những người khác cũng không dám ho he gì nữa.
"Mày muốn làm gì, mày đừng có làm bậy..........."
Yang Jungwon từ từ mở nắp: "Bà nói xem, bộ mặt già nua như con lừa đá này của bà, nếu bị tôi tạt axit lên cũng coi như tôi phẫu thuật thẩm mỹ giúp bà luôn đấy nhỉ, khỏi cần cảm ơn tôi, tôi chỉ thích làm việc tốt thôi."
Choi phu nhân sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệch: "Không, đừng, đừng mà........"
Yang Jungwon chầm chậm nói: "Tôi đếm đến ba, nếu không lấy bộ trang sức thật ra đây, tôi sẽ tạt cái này lên mặt bà, để tôi xem bà muốn bộ nữ trang đó hay khuôn mặt này đây?"
Bà Choi bị sợ tới nỗi cả người run lên bần bật: "Cậu...... Cậu làm thế là phạm pháp, nhà tôi...... người nhà tôi sẽ không tha cho cậu đâu......."
Yang Jungwon cười ha ha: "Nhà bà thì tính cái gì? Sau lưng tôi còn có Park gia, chắc bà không biết đâu nhỉ, tôi là con dâu cưng trong lòng Park phu nhân đấy, bà nói xem..........Park Jongseong liệu có để tôi xảy ra chuyện gì không? Tôi cũng chẳng muốn phí lời với bà nữa, 1...........2......... Ôi, được đấy, không ngờ bà cũng cứng phết, nếu đã vậy cũng chẳng cần đếm tới 3 nữa, cứ tạt đi vậy, dù sao tạt xong cũng chẳng bõ công."
Yang Jungwon nói xong cổ tay chuyển xuống dưới, thấy thứ chất lỏng trong đó sắp bị đổ ra, bà Choi sợ tới nỗi không chịu nổi nữa, liên mồm nói: "Đừng tạt, đừng, đừng, tôi nói, tôi nói.......... Sợi dây thật, ở...... ở trong túi của tôi........"
Bà Choi biết Park phu nhân là người hiền lành tốt tính, lại hơi ngốc, mà bà ta quả thật rất thích bộ phỉ thúy này, nhưng chồng bà ta tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ ra số tiền lên đến bảy chữ số để mua cho bà ta bộ trang sức đó, thế nên bà ta bèn nghĩ kế lừa Park phu nhân. Bà ta cũng nghĩ dù sao Park phu nhân cũng chẳng thiếu chút tiền bọ này, huống hồ người khác cũng không biết bộ nữ trang khi ấy bà cho bà ta mượn là thật hay giả, chỉ cần bà ta khăng khăng không nhận thì cảnh sát cũng chẳng tra ra được.
Bà Choi vốn tưởng nếu cứ làm vậy thì có thể qua mặt được Park phu nhân, cùng lắm không được thì nói là cầm nhầm thôi.
Ai ngờ đang tiến triển thuận lợi, giữa đường lại lòi ra một Yang Jungwon, vừa tới đã tính kế đánh lừa cảnh giác của bà ta, sau đó còn mang cả axit tới đây nữa chứ.
Yang Jungwon liếc đám người đang đứng một bên không dám lại gần, cậu nói với một người trong số đó: "Bà, lấy ra đây cho tôi."
Người đó run rẩy cầm chiếc túi của bà Choi lên, lấy ra một chiếc túi nhung đen, nặng trịch, trong đó là bộ đồ trang sức bằng phỉ thúy của Park phu nhân.
Yang Jungwon bảo họ lấy ra đưa cho cậu, cậu cầm lên xem chắc chắn là thật mới nhét vào lại.
Yang Jungwon vỗ lên mặt bà Choi: "Sớm lấy ra không phải là được rồi sao, bà dám dở trò trước mặt tôi, tôi sẽ chỉnh chết bà."
Hôm nay bà Choi gặp phải họa rồi, bà ta thầm ghi hận trong lòng, nhưng lọ axit kia còn treo trên đầu kia kìa, bà ta không dám: "Tôi đã đưa bộ trang sức thật cho cậu rồi, cậu,......... cậu.......... thả tôi ra đi.........."
Yang Jungwon gật đầu: "Đi, đúng rồi, không thể cứ ở đây mãi được."
Bà Choi mừng thầm: "Cậu buông......... buông tôi ra đi."
Yang Jungwon tóm bà Choi dậy: "Chậc, sao bà lại có thể ngây thơ như mẹ của Park Jongseong như vậy nhỉ? Ờ, bà để bà chủ nhỏ nhà người ta chịu ấm ức lớn như vậy mà nghĩ trả lại đồ thật là xong rồi sao? Bà mơ cũng đẹp quá đấy."
Bà Choi nghe xong liền cuống cả lên: "Cậu muốn làm gì?"
Yang Jungwon đẩy bà ta ra ngoài: "Làm gì? Phải xin lỗi chứ."
Yang Jungwon nói với mấy người xung quanh: "Mấy bà, đi phía trước thì ngoan ngoãn cho tôi, đừng có dở trò trước mặt tôi, tôi mà trượt tay tạt một cái thì lúc đấy kẻ đen đủi chẳng phải tôi đâu."
Ai dám lấy mặt mình ra mà đùa được chứ, mấy người đó đành ngoan ngoãn đi phía trước, không ai dám làm bậy cả.
Park phu nhân đợi ở trong quán cafe cũng sốt cả ruột, bà đã muốn chạy ra mấy lần, nhưng đều bị Timon ngăn lại.
"Bác yên tâm đi, anh cháu giỏi lắm."
"Nhưng bên họ đông người lắm........."
Timon toát ra vẻ mặt sùng bái nói: "Không sao, có nhiều nữa thì trước mặt anh cháu cũng chỉ là cặn bã mà thôi."
Đang nói dở, Timon thấy Yang Jungwon đang đẩy cả đám Choi phu nhân thành một hàng tiến vào, cậu vui vẻ nói: "Bác nhìn kìa, cháu nói mà, không sao đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com