107
Park Jongseong vặn mở cái nắp bình giữ ấm, đổ một ly nước ra đưa cho cậu.
Yang Jungwon cầm lấy uống, cười nói: “Tôi nghĩ cái gì nhiều? Nghĩ rằng cô sang đây để quyến rũ anh ấy? Hay là cảm thấy cô có thể quyến rũ được anh ấy?”
Park Jongseong không kiên nhẫn: “Sao em lảm nhảm nhiều như thế làm gì, nói nhiều lời thoại thế rồi mà không khát à, không ăn sáng cũng không đói à?”
Changmin cắn môi, mắt hơi đỏ lên: “Anh Jungwon không phải ai cũng như anh nghĩ đâu, là em đã không suy nghĩ kĩ càng, xin lỗi… sau này em sẽ không thế nữa.”
Changmin quay đầu chạy mất, Yang Jungwon chép miệng nói: “Chạy mất rồi, có đau lòng không?”
Park Jongseong chống cằm nhìn cậu: “Tôi chuốc rượu cho chú của em đến mức nôn ra kìa, em có đau lòng không?”
Yang Jungwon nghĩ đến gương mặt trắng bệch của Yoon Jeonghan, nhịn không được bĩu môi: “Xí…”
Cậu mở túi giấy mà Park Jongseong vừa quăng cho cậu, thấy trong đó là bánh bao chiên: “Mua riêng cho tôi đấy à?”
“Em đừng có ảo tưởng, tôi ăn còn thừa lại đấy.”
Timon trợn mắt, tôi có thấy anh ăn miếng nào đâu?
Changmin chạy về, bị người khác nhìn thấy đôi mắt ầng ậng nước, có người hỏi: “Cô làm sao mà khóc thế?”
Changmin lắc đầu: “Em không sao.”
Daehyun - người có quan hệ tốt nhất với Changmin trong đoàn làm phim: “Bị Yang Jungwon bắt nạt à, tôi đã nói với cô rồi mà, đừng có qua đó, cậu ta có bao giờ để chúng ta vào mắt đâu.”
Changmin lắc đầu: “Tôi sang đó là bởi vì anh trai tôi, tôi cảm thấy anh Jungwon cũng không phải loại người như vậy, chỉ là tính cách của anh ấy khó gần mà thôi, nhưng mà…anh ấy chắc không phải là người xấu đâu, nhưng tôi không ngờ anh ấy không hỏi gì đã mở miệng bảo tôi quyến rũ bạn trai anh ấy…”
Đám người còn lại cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Làm sao mà không xấu cho được, cô không biết đấy thôi, tôi nghe nói chuyện của Hye-in tám mươi phần trăm là do cậu ta làm đấy, cậu ta xuống tay ác độc lắm.”
“Đúng là thế mà, còn nói cô quyến rũ bạn trai cậu ta, có quỷ mới biết cậu ta làm thế nào để có được người bạn trai này, tin tức trên mạng đọc chưa, ngay cả bạn trai của chị gái của cô mình cậu ta cũng lên giường rồi đấy, cái thứ lẳng lơ này, cái gì mà chẳng làm được.”
“Đã sớm ngứa mắt cậu ta rồi, đáng tiếc, người ta có đạo diễn che chở, ngay cả thầy Yoon cũng coi trọng cậu ta.”
Daehyun ngoắc ngoắc ngón tay bảo đám diễn viên tụ lại: “Cảnh sau là cảnh diễn tập thể, tôi thấy thời tiết giờ càng lúc càng nóng, không bằng chúng ta….”
Changmin nghe xong, vẻ mặt đầy khó xử: “Thôi đừng mà, như thế không hay đâu, nhiệt độ buổi trưa bây giờ cao lắm, sẽ bị trúng nắng đấy.”
“Cái này thì có gì mà không hay, chỉ là một trừng phạt nho nhỏ dành cho cậu ta mà thôi, khiến cho cậu ta bớt kiêu căng ngạo mạn đi, cậu ta bắt nạt cô như thế cơ mà, nghe lời tôi đi, hơn nữa, không phải là còn có chúng tôi cùng làm với cô sao?”
Taeyeon ngồi cách đó không xa cầm kịch bản, cô ta nghe được câu này của bọn họ thì nhăn mày, quay sang nhìn Yang Jungwon.
Yang Jungwon nghỉ ngơi một lúc, đạo diễn bảo cậu ra quay cảnh tiếp theo, Park Jongseong nói: “Hôm nay nhiệt độ cao thế này, em lại mặc đồ dày như thế, cố quay mau lên mà nghỉ.”
Yang Jungwon cười cười: “Biết rồi, quan tâm tôi thế.”
“Hứ, ai quan tâm em.”
Yang Jungwon giơ tay chọc chọc mặt Park Jongseong, cúi đầu thì thầm bên tai anh: “Thấy anh quan tâm đến tôi như thế, tối hôm nay, bổn cung… cho phép ngươi thị tẩm.”
Nhìn theo bóng lưng đi xa của Yang Jungwon, Park Jongseong nghiến răng, thị tẩm…thị tẩm, dám để anh…
Lời đã nói ra rồi như nước hắt ra ngoài, tối nay cậu cứ thử đổi ý xem?
Timon lén lút nhìn Park Jongseong, Park tổng, trong lòng ngài vui đến mức nhảy cẫng lên ấy chứ.
Park Jongseong nhìn đồng hồ, hơn 10 giờ, nhiệt độ đang tăng dần lên, anh ngồi trong bóng râm mà còn cảm thấy nóng.
Park Jongseong nhìn ra phía xa, Yang Jungwon đang đứng dưới ánh nắng chói chang, chuyên viên trang điểm đang hoá trang cho cậu, tay cậu cầm kịch bản, tranh thủ thời gian học thuộc lời thoại.
Đầu đội nắng, quần áo lại còn dày như thế, Yang Jungwon dường như không biết nóng là gì, Park Jongseong thở dài, thật ra cậu đâu cần cực khổ như thế, nhưng… hình như cậu đúng là mãi mãi không học được cách dựa vào người khác.
Park Jongseong túm lấy cái túi của Yang Jungwon, bên trong chỉ có một cái quạt điện mini, anh nói với Timon: “Đi mua thêm mấy cái quạt nữa.”
Timon ngẩn ra, “À, vâng…”
……
Taeyeon đi đến trước mặt Yang Jungwon: “Anh…”
Yang Jungwon nhướng mày: “Có việc?”
Trong mắt Taeyeon lướt qua sự giãy giụa: “Không có gì.”
Đạo diễn Philip hô các diễn viên vào vị trí, đây là một cảnh dạo ngự hoa viên, trong cảnh này có khá nhiều diễn viên tham gia, đạo diễn nói thử một lần trước đã, diễn đông người thế này khá là khó, rất khó để quay một lần là qua luôn.
Yang Jungwon nhìn Taeyeon, lúc nãy cô ta do dự muốn nói lại thôi, rốt cuộc là cô ta đang định nói cái gì? Sắp quay rồi, Yang Jungwon cũng không nghĩ nhều nữa, bỏ quyển kịch bản xuống, tìm một góc quay thích hợp đứng vào vị trí.
Vừa bắt đầu diễn được vài phút, Daehyun đã nói sai mất một câu thoại, đạo diễn liền hô cut.
Daehyun trên mặt đầy vẻ tự trách, liên tục cúi xuống xin lỗi tất cả mọi người: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi mọi người, là do tôi quá căng thẳng, nói sai lời thoại, thành thật xin lỗi.”
Cô ta nói xin lỗi cực kì chân thành, nhìn vào thì thấy cũng rất giống tự trách mình, hơn nữa đây là một cảnh quay tập thể, một lần không qua là chuyện bình thường, không có ai nói gì, đạo diễn cũng không nói gì.
Yang Jungwon đứng sau lưng hoàng hậu, cầm tay áo quạt hai cái, không biết có phải là do tối hôm qua có một lúc không đắp chăn hay không mà hôm nay Yang Jungwon cảm giác đầu mình nằng nặng, cậu chỉ mong cảnh quay này nhanh chóng kết thúc.
Đạo diễn Philip điều chỉnh lại vị trí máy quay một lần nữa, bảo mọi người bắt đầu lại.
Mấy diễn viên đóng vai tần phi đứng đằng sau không biết ai giẫm lên váy ai, mấy người cùng một lúc ngã nhào xuống đất.
Đạo diễn Philip lập tức hét lên: “Mấy người làm sao thế hả?”
“Xin lỗi, xin lỗi, váy của trang phục diễn dài quá, chúng tôi… tôi không cẩn thận nên dẫm phải, xin lỗi mọi người, xin lỗi đạo diễn, chúng tôi sẽ cẩn thận hơn.”
Chuyện này xảy ra cũng là chuyện bình thường, đạo diễn cũng không nổi giận, tiếp tục làm lại lần thứ ba.
Yang Jungwon xoa xoa mồ hôi trên trán, phơi nắng một lúc đầu càng nặng, bước chân cũng có hơi lảo đảo.
Đến lần thứ ba, làn váy của Changmin mắc vào nhánh cây bên vệ đường, rách váy, cut.
Lần thứ tư, một diễn viên khác đang đọc lời thoại thì hắt xì, cut.
Một cảnh diễn tập thể này bắt đầu quay từ lúc 10 giờ mà mãi cho đến lúc 12 giờ vẫn chưa xong, ngoại trừ Yang Jungwon, Taeyeon và diễn viên diễn vai hoàng hậu, tất cả diễn viên khác đều mắc lỗi hoặc có chuyện gì đó.
Đạo diễn tức đến phát điên, trước đây ông đã nói, ai mà NG ba lần một cảnh thì cút ngay đi, nhưng hôm nay mười mấy diễn viên mỗi người nhiều nhất chỉ NG hai lần, không có một ai NG đến lần thứ 3 cả.
Mỗi người dường như đang chia nhau số lần NG, nhiều người như thế cộng vào đúng đủ để là kéo dài thời gian.
Đạo diễn tức đến nỗi tí thì đập luôn máy quay, gào lên: “Cảnh này mà không quay xong, đừng hòng ai được nghỉ, tiếp tục!”
Lớp áo trong của Yang Jungwon đã ướt đẫm, phơi dưới ánh mặt trời nóng bỏng như một lớp sắt dán lên người cậu, Yang Jungwon cảm thấy cả người như thể đang trong lồng hấp vậy.
Daehyun nháy mắt với Changmin, Changmin không biết nên làm thế nào, lắc đầu với cô ta.
Taeyeon nhìn thấy bọn họ ra hiệu cho nhau, im lặng cúi đầu xuống làm như không biết.
Park Jongseong đứng nhìn mà sốt ruột mấy lần định xông qua nhưng bị Timon cản lại.
Anh nhìn thấy Yang Jungwon bước đi bắt đầu lảo đảo, anh cuống cuồng lo lắng, trời nóng như thế này cậu sẽ bị cảm nắng mất.
Timon nói: “Đây là lần cuối cùng rồi, nếu như không được thật thì đạo diễn sẽ cho nghỉ thôi, anh Jungwon cực kì nghiêm túc trong công việc, nếu quấy rầy anh ấy làm việc, anh ấy sẽ không vui đâu.
Đôi lông mày của Park Jongseong nhăn tít lại.
Lại bắt đầu một lần nữa, mở đầu không có lời thoại, hoàng hậu chỉ mỉm cười khoé môi dường như bất động, đè giọng xuống thật thấp, nói: “Cậu làm sao thế?”
Yang Jungwon cảm giác bộ phục trang trên người nặng như núi, lúc bước đi cảnh vật trước mắt đều hoa lên, cậu lạnh nhạt nói: “Vẫn tốt.”
“Mấy người đó hôm nay thật là kì quái, như thể đã thương lượng với nhau từ trước rồi.”
“Đúng thế…”
Đến trước một vườn hoa, mọi người dừng lại, hoàng hậu nói hai câu trước.
Đến lượt thoại của Yang Jungwon cậu cảm thấy trước mắt cứ tối lại, há miệng: “Bổn cung… hôm nay…hôm …”
Đạo diễn Philip đang đau hết cả đầu, ông ta thấy một người ít khi xảy ra vấn đề như Yang Jungwon giờ cũng không nói nổi lời thoại, tức đến mức quát ầm lên: “Jungwon, cậu làm sao thế, bình thường cậu có vấn đề gì đâu, sao hôm nay đến lời thoại cũng không thuộc thế, cậu….”
Đạo diễn Philip còn chưa mắng xong, trước mắt Yang Jungwon đã tối sầm, ngã người về đằng sau, những âm thanh xung quanh dường như hoàn toàn biến mất.
Trước khi Yang Jungwon nhắm mắt lại cậu nhìn thấy bóng dáng của của Park Jongseong chạy như bay về phía cậu, cậu nghĩ: xét thấy anh chạy nhanh như thế, tối nay cho phép anh hầu hạ thật tốt.
Đạo diễn bị doạ cho giật bắn, vội vàng chạy đến hỏi: “Sao thế? Sao thế?”
Người diễn vai hoàng hậu cũng là một diễn viên có kinh nghiệm, cau mày nói: “Chắc bị trúng nắng rồi.”
Đạo diễn Philip nhất thời hối hận, chắc không phải là vì ông ép diễn viên quá ác đấy chứ? Park Jongseong lạnh lùng liếc đám người ở đây: “Cút hết ra cho tôi.”
Anh bế Yang Jungwon lên, hét lên: “Timon, mau lái xe đi.”
Timon ba chân bốn cẳng vội vã đi lái xe.
Changmin cắn môi vẻ mặt ảo não nhìn Daehyun.
Daehyun cười nói: “Cuối cùng thì cũng có thể nghỉ ngơi được rồi.”
……
Yang Jungwon chưa mở mắt đã cảm thấy có một làn gió mát mẻ đang hiu hiu thổi, rất thoải mái, cậu mở mắt ra liền nhìn thấy Park Jongseong đang ngồi bên cạnh, một tay chống cằm hình như đang ngủ, tay phải cầm một cái quạt, chầm chậm quạt cho cậu.
Trái tin Yang Jungwon khẽ run lên, trước khi cậu lên tám, lúc đó trong nhà rất nghèo, mùa hè nóng không ngủ được, mẹ cậu luôn quạt cho cậu ngủ như thế này, giữa đêm tỉnh lại vài lần, dù mẹ cậu đã ngủ rồi, nhưng tay mẹ vẫn quạt không ngừng, đôi mắt Yang Jungwon cay cay như sắp khóc.
“Em tỉnh rồi.”
Yang Jungwon đột nhiên giơ tay ôm lấy cổ của Park Jongseong kéo xuống, hôn lên môi anh, cậu không muốn để người khác nhìn thấy nước mắt của mình: “Bổn cung hôm nay có bệnh, ngươi có muốn đổi ngày thị tẩm không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com