121
“Jun, cậu đến đây…”
“Park tổng có gì dặn dò ạ?”
“Đi làm cho tôi chút việc.”
……
Yang Jungwon vặn mãi mà cái cửa vẫn không nhúc nhích, cậu thở phì một hơi, không biết Park Jongseong rốt cuộc muốn làm cái gì nữa.
Yang Jungwon bóp trán, có hơi hối hận vì đã tìm đến Park Jongseong.
Không ra được, Yang Jungwon quan sát phòng làm việc của Park Jongseong, nhìn thấy một bức ảnh anh chụp cùng Park phu nhân, anh ở trong ảnh vẫn còn đôi chút ngây ngô, ôm lấy bả vai Park phu nhân, hai mẹ con cười trông rất đẹp.
Yang Jungwon đặt bức ảnh xuống, giờ tâm trạng cậu đang rất phức tạp, cậu làm sao mà không hiểu, anh không cho cậu biết thực ra là vì muốn bảo vệ cậu.
Nhưng mà… cậu thật không quen được người khác bảo vệ, trong cái xã hội đầy sóng gió quỷ quyệt này, cậu đã sớm quen với việc giương những gai nhọn của mình lên, dùng mưu tính kế để đạt được mục đích của mình. Lúc cậu đấu đá đến đầu rơi máu chả hay hấp hối thì không có ai chìa tay ra giúp đỡ cậu, nhưng khi cậu đã học được cách tự bảo vệ mình lại có người che chở cho cậu.
Yang Jungwon thở dài, Park Jongseong quả đúng là sự kinh ngạc ngoài ý muốn nhất trong cuộc sống của cậu, đột nhiên xuất hiện mà không gặp bất cứ trở ngại gì.
Vốn dĩ chỉ là muốn lợi dụng một chút để báo thù Yang Somin, nhưng bây giờ nhìn lại dường như làm thế nào cũng không tách ra được.
Đột nhiên có chuông điện thoại vang lên, không phải điện thoại của Yang Jungwon, cậu quay đầu lại nhìn, là điện thoại của Park Jongseong ở trên bàn đang reo.
Cậu do dự một lát rồi bước đến, cầm điện thoại lên, là điện thoại của Park phu nhân.
Cậu vốn không có ý định nghe điện thoại, cầm di động đi gõ cửa định để Park Jongseong vào nghe.
Nhưng Park Jongseong không mở cửa mà điện thoại vẫn cứ reo mãi.
Thói quen của Park phu nhân là, con trai không nghe điện không sao, gọi đến khi nào nó nghe thì thôi.
Điện thoại vẫn cứ reo mãi, Yang Jungwon nghĩ ngợi mãi, đừng có là chuyện gì gấp gáp là được, cậu do dự một lúc rồi nhấc máy.
Cậu chưa kịp nói gì thì Park phu nhân đã làm cho một tràng: “Con trai, con đang làm gì thế hả, sao lâu thế không nghe điện thoại, lề mà lề mề, thảo nào đến giờ vẫn chưa bắt được con nhà người ta, mẹ đã đến tuổi này rồi, suốt ngày phải lo cho con thôi….”
Yang Jungwon không nhịn được nói: “Bác gái…bác…”
Giọng nói ở đầu bên kia đột nhiên im bặt, một lúc sau Park phu nhân mới hỏi: “Khụ khụ, cái đó…cái đó, hai đứa đang ở cùng nhau à? Jongseong đâu? Có phải bác không nên gọi vào lúc này hay không? Bác cúp máy trước nhé, hai đứa tiếp tục…bận đi nhé.”
Cách một cái điện thoại mà mặt Yang Jungwon không kiềm chế được mà đỏ lên, câu “tiếp tục bận” của Park phu nhân nghe sao mà đen tối quá, không phải là bà lại cho rằng bọn họ đang lăn lộn trên giường với nhau đấy chứ?
Yang Jungwon vội vã giải thích: “Cháu đang ở trong văn phòng của anh ấy, anh ấy đi ra ngoài rồi, cháu thấy điện thoại cứ reo mãi nên cháu mới nghe.”
Giọng của Park phu nhân ở đầu bên kia bỗng cao vút, có phần kinh ngạc: “Ố, cháu đến tìm nó à…”
‘Cạch’ một tiếng, cửa phòng được mở ra, Yang Jungwon ngẩng đầu nhìn Park Jongseong vội vã nói: “Vừa hay anh nghe điện thoại của mẹ anh đi này.”
Park Jongseong nghe thế vội vã nghe điện thoại: “Mẹ, chuyện gì thế?”
Trong lòng có chút bất an, mẹ đừng nói chuyện giật gân gì nữa đấy nhé.
Park phu nhân nhỏ giọng: “Mẹ vốn còn đang buồn đây, có Jungwon ở đó là tốt rồi, đừng để thằng bé đi, hết giờ làm thì con với thằng bé đến DNC một chuyến…”
Park Jongseong vừa nghe liền cảm thấy có gì đó lạ lạ, anh hiểu rõ mẹ mình như lòng bàn tay, bà đã cố ý nói nhỏ chắc chắc là không muốn để cho người khác nghe thấy, hiển nhiên là đang đề phòng ai đó, “Mẹ đang làm gì thế? Đang ở cùng với ai?”
Park phu nhân lí nhí: “Yên tâm đi, mẹ không hại thằng bé đâu, mẹ đang đi dạo phố.”
“Mẹ, mẹ nói rõ với con trước đã, mẹ đang đi dạo phố với ai? Buổi trưa mẹ muốn mời con ăn cơm à?”
“Không phải mẹ, là người khác mời.”
Park Jongseong nghe thấy đầu dây bên kia có người đang gọi Park phu nhân.
“Park phu nhân, có gọi được không vậy, Jongseong có thể đến không?”
“Gọi được rồi, đợi hết giờ làm nó sẽ đến, con trai tôi mà, đương nhiên là nghe lời tôi rồi…”
Park Jongseong cau mày: “Mẹ, mẹ lại gặp rắc rối gì rồi?”
‘Tút, tút, tút..." điện thoại truyền đến những tín hiệu máy bận.
Yang Jungwon thấy Park Jongseong cầm điện thoại cau mày, sắc mặt không tốt, hỏi: “Sao thế?”
“Mẹ tôi bên đó có khả năng đã xảy ra chút chuyện.”
“Có cần qua ngay bây giờ không?”
Park Jongseong giơ tay lên xem đồng hồ: “Còn nửa tiếng nữa hết giờ làm, em đừng vội đi, đợi tôi một lát, tan làm chúng ta đến DNC một chuyến.”
“Ăn cơm à?”
“Hy vọng chỉ là ăn cơm.”
“Chắc chắn không có chuyện gì chứ?”
Park Jongseong nở một nụ cười kì quái: “Chậc, đúng là không ngờ em lại lo lắng cho mẹ già nhà tôi đến thế, hai người lén lút kết thành tình nghĩa cách mạng thắm thiết như thế từ lúc nào đấy?”
Yang Jungwon trợn mắt nhìn anh: “Đó là mẹ anh đấy, đâu phải là mẹ tôi đâu, nếu ngay cả đứa con trai ruột như anh còn chẳng lo, thì tôi phải lo lắng gì nhỉ.”
Park Jongseong ôm lấy Yang Jungwon, “Yên tâm đi, ở Seoul này không có ai dám động đến mẹ tôi đâu, em ngồi đây nghỉ ngơi một lát đã, đúng rồi, tôi bảo người nhận cho em mấy hợp đồng đại diện quảng cáo, vừa vặn ở đây có tư liệu, em xem trước đi.”
Park Jongseong lật một tập văn kiện ở trên bàn ra đưa cho Yang Jungwon, cậu mở ra xem, là một quảng cáo đại diện thương hiệu cho một nhãn hiệu nước hoa của một hãng quốc tế xa xỉ, hơn nữa còn là đại diện của cả khu vực Châu Á.
Với độ nổi tiếng và địa vị của cậu hiện giờ trong giới giải trí, căn bản là không thể nhận được những hợp đồng đại diện quảng cáo cao cấp thế này, Park Jongseong không biết đã dùng thủ đoạn gì, trả giá bao nhiêu để lấy được những thứ này.
Với loại quan hệ giữa cậu và anh, sao anh phải hết lần này đến lần khác giúp cậu? Trong lòng Yang Jungwon bỗng cảm thấy như đang có một tảng đá đang đè lên, nặng trịch, thế nào cũng không thể vui nổi, cậu đột ngột kéo tay Park Jongseong, cúi đầu tránh ánh mắt anh, nói: “Park Jongseong... xin anh đừng đối xử với tôi tốt như thế được không.”
Cằm cậu bị anh nâng lên: “Lúc nói chuyện với tôi, chẳng lẽ không nên ngẩng lên nhìn tôi sao?”
Đôi mắt của Yang Jungwon rất đẹp, thông qua nó có thể nhìn tâm tư sâu thẳm, toan tính và cả sự lạnh lẽo của cậu, hiện giờ cậu đang giãy giụa.
Park Jongseong vốn định trêu cậu vài câu, nhưng lúc này trong lòng anh lại thấy bối rối.
Anh biết tại sao Yang Jungwon không chịu nhận ý tốt của anh, nếu đã quen với việc ỷ lại một ai đó, thì có nghĩa là sẽ đánh mất năng lực sinh tồn của bản thân, rồi một ngày người đó đi mất, kết cục chờ đợi cậu ở phía trước chỉ có thể là cái chết.
Giống như động vật trong rừng sâu, nếu như muốn sống sót thì phải học được kĩ năng sinh tồn, không học được sẽ bị dẫm đạp ở vị trí cuối cùng trong chuỗi thức ăn, làm thức ăn cho kẻ khác.
Sự xuất hiện của Park Jongseong, phá vỡ nguyên tắc sinh tồn của bản thân Yang Jungwon, đánh đổ sự cân bằng trong thế giới của cậu.
Trong ván cờ của hai người, nhìn vào thì có vẻ là Yang Jungwon đang chiếm thế thượng phong, nhưng trên thực tế, anh mới là người mạnh mẽ xâm nhập vào thế giới của cậu, xâm nhập vào cuộc sống của cậu, cưỡng ép cậu tiếp nhận anh.
Tuy rằng Yang Jungwon vẫn luôn cự tuyệt, nhưng kết quả thì…?
Kết quả là, anh thuận lợi bước vào nhà cậu, trèo lên giường cậu, để cậu trở thành nghệ sĩ của tập đoàn Park thị, có thể nói, thực tế Park Jongseong đã nắm tất cả mọi thứ của Yang Jungwon trong tay, nhưng anh vẫn không thoả mãn.
Trước đây, Park Jongseong luôn cảm thấy rằng, anh suốt ngày chịu thiệt trước mặt Yang Jungwon, nhưng mãi cho đến khi trở về Seoul, một câu nói của Park phu nhân đã khiến anh hoàn toàn tỉnh ngộ, trong cuộc chiến giữa anh và Yang Jungwon, khi anh quay đầu lại đằng sau anh vẫn là một con đường rộng mở phía trước, mà đằng sau lưng Yang Jungwon chỉ có một vách núi sừng sững hiểm trở.
Park Jongseong có tất cả mà cậu lại chẳng có gì hết, không có chỗ dựa, không có một điểm tựa nào cả, cậu chỉ có một trái tim lạnh lẽo cứng rắn của chính mình, cậu trông coi nó chặt chẽ kĩ càng, biến mình thành mình đồng da sắt, cố gắng sinh tồn trong cái xã hội cá lớn nuốt cá bé này, ngăn cản mọi sự lạnh lẽo cắt da cắt thịt của cái thế giới này.
Cậu không chịu tiếp nhận có lẽ không phải là vì cậu không muốn mà là cậu không dám.
Yang Jungwon kiên trì giữ vững điểm mấu chốt của mình, một mình bước đi trên con đường báo thù, cậu không thể để bất kì ai liên lụy vào chuyện này.
Hôm đó Park phu nhân còn nói: Nếu như không thể đi cùng với con nhà người ta đến cuối cùng thì đừng có đi trêu chọc thằng bé nữa.
Trước đây Park Jongseong cho rằng anh rất hiểu Yang Jungwon, nhưng giờ anh mới phát hiện ra anh còn không hiểu cậu bằng Park phu nhân - người mới chỉ tiếp xúc với cậu trong một thời gian ngắn.
Trong lòng Park Jongseong rất khó chịu, người này, càng hiểu cậu anh lại càng đau lòng cậu hơn.
Khoé môi Park Jongseong vẫn là nụ cười vô lại như cũ, anh nắm lấy cằm Yang Jungwon: “Em là người của tôi, tôi muốn đối xử tốt với em, em quản được tôi à? Ngoan, đừng nói những câu khiến tôi không vui, dù sao thì em có nói gì cũng không thể thay đổi quyết định của tôi được.”
Yang Jungwon muốn mở miệng phản bác, nhưng lại không biết nên nói gì. Cậu cầm tập tài liệu thất thần, qua một lúc lâu sau cậu ngẩng lên nhìn Park Jongseong.
Lúc anh làm việc thái độ rất nghiêm túc, đôi môi mím chặt, mày kiếm sắc bén, thật ra lúc anh không cười đúng là một người đàn ông lạnh lùng, bạc tình.
Park Jongseong không ngẩng đầu, cầm bút máy kí tên mình lên vị trí kí tên cuối văn bản: “Nhìn cái gì? Có phải đang cảm thấy tôi rất đẹp trai đúng không?”
Yang Jungwon nhướng mày: “Đúng thế!”
Park Jongseong còn tưởng cậu sẽ khinh bỉ anh không ngờ cậu lại thẳng thắn như thế, đúng là hiếm thấy.
“Chậc, sao hôm nay lại dễ tính thế?”
“Vừa nãy…anh ra ngoài làm gì vậy?” Trong đầu Yang Jungwon vẫn cứ suy nghĩ mãi chuyện này.
Park Jongseong nháy mắt với Yang Jungwon: “Em không cần phải hỏi, tôi sẽ không nói cho em biết đâu, chỉ có thể nói cách này so với cách của em tốt hơn nhiều, em không cần nhúng tay vào đâu.”
Trước khi chuyện này được giải quyết ổn thỏa, anh không định nói cho cậu biết.
Yang Jungwon nâng cằm lên nhìn anh: “Sao trước đây không phát hiện ra anh lại thông minh đến thế nhỉ?”
Park Jongseong liếc cậu một cái: “Trước đây em có cho tôi cơ hội để biểu hiện không? Xem ra sau này phải tranh thủ thêm vài cơ hội nữa để thể hiện cho em xem.”
Yang Jungwon cười cười không nói gì.
Cũng gần đến giờ rồi, Park Jongseong đứng dậy: “Đi thôi, đến DNC nào.”
Ôm Yang Jungwon ra cửa, Park Jongseong thuận tiện hỏi một câu: “Lúc nãy quên không hỏi em, em làm thế nào để lên đây thế, chẳng lẽ giờ em có thể ra vào Park thị như ở chốn không người rồi à?”
“Không phải nha, anh trai tôi đưa tôi lên.”
“Em có anh trai từ lúc nào thế?”
Yang Jungwon hất hất cằm: “Vừa nhận xong, đấy, kia kìa.”
Key đang đứng phía trước vẫy tay với anh: “Sếp hôm nay em làm việc cực khổ thế, không mời em đi ăn bữa cơm à?”
Park Jongseong cười ha ha, vỗ vai Key: “Nào, anh trai tâm sự với em chuyện cuộc sống nào!”
Đến DNC, Park Jongseong ôm eo Yang Jungwon đẩy cửa bước vào gian phòng riêng của Park phu nhân.
Phút giây cửa đẩy ra tất cả mọi người trong phòng đều quay lại nhìn.
Park Jongseong vốn dĩ đang mỉm cười nhìn thấy những người trong phòng sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Park Jongseong tháo kính ra: “Mẹ, đây là trận thế gì thế này?”
Park phu nhân lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên: “Jongseong con đến rồi à, ô… con đưa cả Jungwon đi cùng nữa à, đúng lúc lắm, mẹ đang nhớ thằng bé, Jungwon con đến đây, ngồi bên cạnh bác này.”
Park phu nhân thân thiết cười cười vẫy tay với Yang Jungwon bảo cậu ngồi xuống.
Trong lòng Yang Jungwon đầy hoài nghi, lúc trước Park phu nhân cố ý dặn Park Jongseong nhất định phải đưa cả cậu đến, giờ lại giả vờ như không biết, chuyện này là thế nào? Bữa cơm này xem ra không đơn giản chút nào.
Yang Jungwon cười cười đi đến ngồi xuống bên cạnh Park phu nhân.
Park phu nhân kéo cánh tay của Yang Jungwon, cười nói: “Hôm nay đi dạo phố với bác Lee, bà ấy khách sáo quá, nhất quyết phải cám ơn chúng ta vì đã chăm sóc cho Miyeon khi còn ở Incheon, cho nên…cùng ăn một bữa cơm thôi.”
Park Jongseong cười, nói đầy ám chỉ: “Lee phu nhân khách khí như vậy từ lúc nào thế?”
Trong phòng có bốn người, Park phu nhân, mẹ con Lee Miyeon, còn một người lạ mặt nữa.
Lee phu nhân là người có chút thanh cao, chắc là do gia thế khá hùng mạnh nên làm người rất cao ngạo, bình thường tuy đối xử với người khác rất hiền hoà nhưng bà ta hiếm khi để ai vào mắt.
Lee phu nhân cười nói: “Nói cám ơn là chuyện nên làm, chuyện này không thể để thất lễ được.”
Lee phu nhân nở một nụ cười ôn hoà liếc mắt nhìn Yang Jungwon: “Nếu cậu Yang cũng đến rồi, vừa vặn có thể cám ơn cậu luôn, lần này Miyeon về có nói với tôi mấy ngày đó nó được cậu quan tâm rất nhiều.”
Yang Jungwon thản nhiên nói: “Bà khách sáo rồi.”
Lee Miyeon vẫy tay với hai người: “Em thật không ngờ cả anh Jongseong và anh Jungwon cùng tới, em giới thiệu với mọi người một chút, đây là chị họ em Kelly, chị ấy giỏi lắm nha, là một đại tài nữ, chị ấy vừa mới giành giải á quân trong cuộc thi thiết kế thời trang quốc tế đấy, giờ chị là nhà thiết kế của hãng DY đó nha.”
Cô gái xinh đẹp bên cạnh Lee Miyeon quả có phần trí thức, đeo kính, ăn mặc thời thượng, nụ cười lễ phép nhã nhặn, nói: “Chào mọi người, tôi là Kelly.”
Lee phu nhân vỗ Lee Miyeon một cái, cười mắng: “Con nhóc này, con thì biết cái gì, chị họ của con làm sao giống cậu Yang được.”
Nói cho dễ nghe một chút, một cái kiếm cơm bằng nhan sắc, một cái kiếm cơm bằng tài năng.
Nói khó nghe thì là, cậu bán nhan sắc, còn người ta là dựa vào tài năng.
Nói tóm lại thế nào đi nữa thì người ta là người đáng để người khác kính trọng mà cậu đáng bị khinh thường.
Ngay lập tức sắc mặt của Park Jongseong và Park phu nhân trở nên không hề dễ nhìn một chút nào, vị Lee phu nhân này ngoài mặt cười dịu dàng hiền hoà thế, không ngờ được mở mồm ra lại chẳng hề hiền lành tí nào, đúng là loại người "tiếu lí tàng đao", nhất quyết phải dẫm lên đầu người khác mới thể hiện ra vẻ cao quý của mình à? Lee phu nhân hình như nhận ra mình lỡ mồm, vội vàng giải thích: “Xin lỗi nha, xem cái miệng của tôi này, tôi không có ý đó, ý của tôi là hai người bọn họ làm trong hai lĩnh vực khác nhau…”
Yang Jungwon đang định mở miệng thì Park phu nhân đã cười hì hì nói: “Ai nói là không phải đâu? Mọi quốc gia trên trái đất này có nước nào mà chả có những cuộc thi sắc đẹp, điều đó cũng có nghĩa là khuôn mặt rất quan trọng, mấy cái thứ tài hoa á, chỉ cần không phải là đứa ngốc, sau này đều có thể từ từ bồi dưỡng, nhưng mà mặt ấy mà…không phải ai sinh ra cũng có được đâu, xin lỗi nha, không phải tôi bảo cháu gái bà xấu đâu, tôi chỉ nói là Jungwon nhà tôi quá đẹp mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com