Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

28

Giọng nói của Yang Jungwon có chút mềm mại du dương, đầy quyến rũ và mê hoặc khiến cho bất cứ người nào nghe qua đều không thể quên.

Cho dù lỗ tai của anh trở nên tê dại, nhưng trong lòng anh lại vô cùng rõ ràng, ý đồ của Yang Jungwon không hề dễ nghe như giọng nói của cậu.

Yang Jungwon, cậu ta thật sự muốn giết chết anh.

Vì anh đã nhìn thấy cậu động thủ với Yang Minhyun...

Có nhiều lúc anh nghĩ hình như trái tim của người này chỉ có một màu đen, không có cách nào làm nó hồi phục lại được màu đỏ ban đầu.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Park Jongseong lại muốn nắm chặt người này, giấu cậu ở một nơi chỉ mình anh biết.

Park Jongseong cười nhẹ, “Vậy phải xem, em giết như thế nào? Nếu như là ở trên giường... Thì sẵn lòng thôi.”

Yang Jungwon từ từ đưa tay khoác lên cổ Park Jongseong, “Bảo đảm anh chết dưới chân mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.”

Khi nói những lời này ngoài mặt vẫn tươi cười, nhưng trong đó ẩn chứa bao nhiêu sát khí, ai cũng không rõ ràng bằng cậu.

Yang Jungwon thật sự, thật sự, muốn giết người diệt khẩu ngay tại chỗ này.

Anh ta có chết thì sự uy hiếp của cậu mới được loại bỏ.

Nhưng mà, trên thực tế, cậu không có năng lực đó.

Park Jongseong đưa tay ôm lấy eo Yang Jungwon, “Tôi trao cơ thể tôi cho em, em có muốn thử không?”

Yang Jungwon nhướng mày: “Được thôi!”

Nhưng giây kế tiếp, cậu lại nói: “Chẳng qua... Tối nay không được.”

Park Jongseong xiết chặt vòng eo nhỏ nhắn của Yang Jungwon: “Sao? Lại muốn đi làm chuyện xấu à?”

Yang Jungwon nhướng mày: “Chuyện riêng? Tốt nhất anh đừng có quản, coi như có biết thì cũng làm bộ như không biết cho tôi, nếu không... Biết quá nhiều, tôi không biết sau này tôi làm ra chuyện gì với anh đâu?”

Nếu như Park Jongseong biết quá nhiều chuyện của cậu, sớm hay muộn cậu cũng có một kế hoạch hoàn mỹ để dồn anh ta vào chỗ chết.

Cậu sẽ không bao giờ để lộ quá nhiều nhược điểm trước mặt một người không đáng tin cậy, Park Jongseong, người đàn ông này, cậu không tin cũng không có ý định tin tưởng.

Park Jongseong nhìn vào đôi mắt của Yang Jungwon, cậu có đôi mắt của loài hồ ly, chuyên dùng để quyến rũ người khác, nhưng trong ánh mắt đó lúc này lại không hề che giấu sự độc ác và tàn nhẫn.

Cậu... Chính là một người không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích không những thế cậu... Còn tràn đầy tính khiêu chiến, làm trỗi dậy ý muốn chinh phục của anh.

Giết người phóng hỏa?

Bản thân anh cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, không lẽ lại đi bắt người khác tuân thủ luân lí đạo đức?

Park Jongseong nắm lấy cằm Yang Jungwon, bắt cậu nhìn thẳng vào mắt anh: “Ồ... Tuyệt tình thật đấy, hai chúng ta, dầu gì cũng là người có cùng chung một bí mật?”

Yang Jungwon cười lạnh, cùng chung một bí mật? À... Bí mật đã uy hiếp cậu!

Park Jongseong nói: “Lên xe, đi chỗ nào, tôi đưa em đi, đã hơn nửa đêm rồi, em định căng hải tới sáng hả?”

Yang Jungwon: “Không, tôi sợ nếu tôi lên xe anh, mấy ngày nữa, ở một chỗ nào đó sẽ phát hiện ra một thi thể của nam giới đang nằm lăn lóc ở đó.”

Cậu sợ cậu không thể không chế được mình, mà ra tay xử Park Jongseong.

Park Jongseong khẽ nhướn đuôi mày, ngả ngớn nói: “Nói cứ như em là yêu tinh thực thụ ấy, em có thể ăn được tôi sao?”

Yang Jungwon nhếch khóe môi, chậm rãi nói: “Đúng thế, tôi chính là hồ ly tinh, chuyên môn đi... Ăn thịt đàn ông, nhất là... Loại người như anh.”

“Như thế thì càng phải lên xe, tôi thích bị hồ ly tinh ăn thịt.”

Yang Jungwon vừa nghe là biết Park Jongseong tính dây dưa đến cùng với cậu, cậu gật đầu, bóp chặt cổ Park Jongseong, cười nói: “Muốn chết lắm đúng không?”

Vẻ mặt Park Jongseong vẫn rất thong dong không chút sợ hãi: “Em dám không?”

Giây tiếp theo đã thấy Yang Jungwon leo lên xe.

“Anh đã cam tâm tình nguyện, vậy tôi sẽ thành toàn cho anh.”

Park Jongseong thấy Yang Jungwon không có thắt dây an toàn, cũng không nhắc nhở, “Đi chỗ nào?”

Bây giờ đã là nửa đêm, nhưng tinh thần Park Jongseong vẫn khá là tỉnh táo.

Yang Jungwon liếc anh một cái: “Nếu là đi giết người, đương nhiên là chỗ cũ.”

Park Jongseong khởi động xe, mười mấy phút đồng hồ sau, xe đã dừng ở giữa quảng trường trung tâm.

Yang Jungwon từ xa đã nhìn thấy một bóng người màu đen đang ngồi chờ ở đó, đã hơn nửa đêm nên chỗ này chẳng còn bóng ai qua lại.

Yang Jungwon nhảy xuống xe: “Ở đây chờ tôi.”

Park Jongseong kéo tay của cậu, siết chặt lòng bàn tay cậu: “Anh là người từng chứng kiến em giết người, sao giờ lại không thể nhìn?”

Yang Jungwon trở tay bắt lấy cổ tay Park Jongseong, quay ra cười quyến rũ với anh: “Đúng vậy, đã là chuyện xấu, không thể cho người khác biết, Park thiếu gia anh nên cánh xa tôi một chút, nếu không... Biết quá nhiều, nói không chừng, tối nay sẽ giết anh diệt khẩu.”

Yang Jungwon nửa thật nửa giả nói.

Park Jongseong: “Tôi nhất định phải đi cùng?”

Yang Jungwon đưa tay khoác lên bả vai anh: “Vậy anh cứ thử xem...”

Trong buồng lái tối đen ánh mắt của hai người va chạm nhau.

Yang Jungwon rút ra tay mình ra, đẩy cửa xe đi xuống, Park Jongseong ngồi trong xe, nhìn theo bóng lưng của Yang Jungwon.

Anh nheo mắt lại, người này... Mẹ nó, yêu nghiệt đến đáng sợ.

Park Jongseong không đi cùng, anh không thể ép Yang Jungwon quá, nếu không, sẽ mất cả chì lẫn chài.

Anh phải từ từ, mới có thể chộp cậu vào trong tay.

Yang Jungwon đội mũ và bịt khẩu trang lại rồi đi tới trước mặt Kang Jihyun.

Kang Jihyun nhìn thấy Yang Jungwon: “Cậu đến rồi à.”

Yang Jungwon gật đầu, lấy gói đồ từ trong túi ra, đưa cho Kang Jihyun.

Kang Jihyun nhận lấy: “Đây là cái gì?”

Yang Jungwon: “Thuốc, thuốc làm cho người ta chết.”

Trong đêm tối, câu nói của Yang Jungwon nghe vô cùng đáng sợ, đánh mạnh vào thần kinh người ngồi đối diện.

Tay Kang Jihyun khẽ run lên: “Cái này...”

Yang Jungwon lạnh lùng: “Gần đây, Yang Junghoon gặp khá là nhiều phiền phức, đây chính là cơ hội hiếm có để cô thu thập ông ta, cố gắng tận dụng nó, loại thuốc này không màu không mùi, là độc dược mãn tính... Mỗi ngày dùng một ít, ngay cả bác sĩ cũng không kiểm tra ra được, dùng hay không, tùy cô.”

Kang Jihyun đấu tranh nội tâm một lúc mới nắm chặt lấy bao đồ đó.

“Ok, tôi biết rồi.”

Yang Jungwon: “Chúc cô thuận lợi.”

Kang Jihyun: “Cậu... Cũng vậy!”

...

Kang Jihyun rời đi, Yang Jungwon cũng xoay người đi, mỗi người một hướng.

Yang Jungwon trở lại xe: “Đi thôi.”

Park Jongseong hỏi: “Đi chỗ nào?”

Yang Jungwon cười tà ác: “Em trai yêu quý của tôi nằm viện cũng mấy ngày rồi, đến bây giờ, tôi còn chưa có đi xem nó lần nào, là một người anh, tôi cảm thấy... Có chút thất trách!”

Yang Jungwon liếc Park Jongseong một cái: “Nếu hôm nay, Park thiếu gia đã có hứng thú như vậy, tôi sẽ để cho anh có thêm mấy bí mật chung nữa!”

Không giết được Park Jongseong thì thôi nhưng không thể cứ để anh ta uy hiếp mãi thế được.

Nếu anh đã biết một bí mật, vậy cho anh biết thêm cái nữa, để cho anh từ người chứng kiến, biến thành —— đồng lõa.

Yang Jungwon từ trước tới nay đều như vậy, tôi không sống tốt, vậy anh... Cũng đừng nghĩ tới việc trốn tránh trách nhiệm.

Park Jongseong đã hứng thú như vậy, vậy thì cùng kéo nhau xuống nước là được rồi.

Park Jongseong nhướng mày: “Được!”

Ấy thế mà trong lòng anh lại có chút kích động, giống hệt cái cảm giác kích thích khi gây ra mấy chuyện nghịch ngợm hư hỏng lúc còn đi học.

Park Jongseong lái xe đến bên ngoài bệnh viện.

Bệnh viện vào lúc nửa đêm, rất ít người, yên tĩnh đến đáng sợ, lại có chút u ám, còn chưa tiến vào đã ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trong không khí.

Yang Jungwon nhảy xuống xe, trực tiếp đi vào trong bệnh viện.

Park Jongseong lại kéo cậu: “Cậu tính cứ như vậy đi vào hay sao?”

Yang Jungwon trợn trắng mắt: “Trong mắt anh, tôi là người ngu xuẩn như vậy sao?”

Tránh thoát camera giám sát của bệnh viện, hai người tới phòng trực, y tá trực đang ngủ gật, Park Jongseong mắt tròn mắt dẹt nhìn Yang Jungwon mở khóa tủ để đồ một cách thuần thục, cậu lấy ra một chiếc blouse trắng, một bộ đồng phục y tá.

Đi tới phòng vệ sinh, Yang Jungwon: “Thay đi.”

Park Jongseong không nhúc nhích, “Tôi chưa bao giờ mặc quần áo của người khác.”

Quỷ mới biết, cái áo này là của ai, đã bao nhiêu người từng mặc qua, Park Jongseong anh chưa bao giờ dùng đồ người khác đã từng dùng.

Yang Jungwon cười lạnh: “Vậy sao?”

Giây tiếp theo đã thấy Yang Jungwon xoay người, mở vòi nước, cầm cái cốc không biết đã ở đấy bao lâu, hứng đầy nước, hất thẳng lên người của Park Jongseong.

Park Jongseong: “Cậu...”

Yang Jungwon đặt chiếc cốc xuống, giơ áo blouse lên: “Nếu hôm nay, anh đã tới nơi này, bắt buộc phải thay nó, không muốn... Cũng phải mặc.”

Đã đến nước này rồi cậu bắt buộc phải dụ dỗ được Park Jongseong.

Anh đừng có nghĩ sẽ đứng ngoài chuyện này.

Park Jongseong nhìn cái áo nhỏ nước tỏng tỏng, rồi lại liếc mắt nhìn Yang Jungwon, đột nhiên nghĩ tới, có phải anh lại bị Yang Jungwon kéo vào tròng rồi không.

Park Jongseong nhíu mày, “Em mặc cho tôi sao?”

Dưới ánh đèn, nụ cười trên mặt anh vừa quyến rũ vừa đứng đắn, mặc dù bị ướt nhưng không thấy chật vật chút nào, trên đời này luôn có một loại người như vậy, bất cứ lúc nào cũng cao quý hơn so người khác.

Nhìn bản mặt đang tươi cười trước mặt, Yang Jungwon có chút ngứa ngáy: “So với mặc quần áo, tôi có thói quen cởi quần áo hơn.”

Park Jongseong tiến mặt tới gần: “Đương nhiên là cởi quần áo tốt hơn rồi, nơi này cũng không có ai!”

Sự mập mờ rất rõ ràng, chỉ thiếu nước nói thẳng, chúng ta làm luôn ở chỗ này đi.

Yang Jungwon hất tay của Park Jongseong ra: “Được thôi, tôi mặc cho anh...”

Park Jongseong giơ cánh tay lên, Yang Jungwon khoác chiếc áo vào cho anh: “Park tổng, đi thôi!”

Mang theo khẩu trang y tế, Yang Jungwon cùng Park Jongseong đi ra ngoài.

Park Jongseong đi ở phía trước, lúc đi qua camera giám sát cũng không trốn tránh, trong bệnh viện yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người.

Hai người thuận lợi đi tới bên ngoài phòng ICU, dù đeo khẩu trang nhưng vẫn có thể nhìn rõ ý cười ở trên mặt Yang Jungwon, tà ác tới cực điểm.

Yang Jungwon kéo Park Jongseong đi vào.

Trên giường bệnh, hai mắt Yang Minhyun nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, đang cắm ống thở.

Yang Jungwon nhẹ nhàng vuốt mặt Yang Minhyun, dịu dàng nói: “Em trai yêu quý, anh trai tới thăm em đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com