53
Yang Jungwon khinh bỉ, thuận miệng nói: “Ờ, cảm ơn.”
“Chỉ vậy thôi?”
Bộp, Yang Jungwon bật đèn trên đầu giường lên.
Ánh đèn mờ ảo ấm áp, nhưng ánh mắt Yang Jungwon lại chói dị thường, cậu nói: “Vậy anh muốn thế nào? Lên giường?”
Đầu lưỡi Yang Jungwon đều bị cắn rách hết cả, lúc mới tỉnh dậy, cậu chỉ cảm thấy đau mỗi đầu.
Giờ đầu óc thanh tỉnh rồi, vết thương ở đầu lưỡi lại bắt đầu ẩn ẩn đau, đặc biệt là lúc nói chuyện, răng sẽ cạ vào vết thương, càng khiến cậu đau tợn.
Park Jongseong tức không nói nổi: “Em... Yang Jungwon, em có biết cái gì gọi là biết ơn không thế hả?”
Anh là một người đàn ông bình thường, anh quả thật cũng muốn ngủ với Yang Jungwon, nhưng khi những lời này nói ra từ miệng cậu dễ dàng như vậy, anh lại không thể nào nói nổi, anh chỉ cảm thấy, đây là sỉ nhục lớn nhất đối với một người đàn ông.
Yang Jungwon châm chọc: “Ồ, Park thiếu của chúng ta còn muốn chơi trò tình yêu thuần khiết với tôi à, muốn chơi trò này thì đừng có tới tìm tôi, tôi chẳng phải làm người trong sáng gì đâu, hơn nữa, tôi vốn là đứa vong ơn bội nghĩa nhất đấy, cũng chẳng biết cái gì gọi là biết ơn cả.”
Dĩ nhiên là cậu biết ơn cứu mạng của Park Jongseong, nhưng không có nghĩa là cậu phải tha thứ cho tất cả những gì anh đã làm trước đây.
Park Jongseong đầy một bụng tức, anh muốn bùng nổ, nhưng nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của Yang Jungwon, mắt còn đọng tơ máu, khóe miệng nhếch lên một tia trào phúng, tất cả cơn tức giận đều nghẹn lại, không thể lên cơn điên được nữa.
Park Jongseong gật đầu: “Được được, em không trong sáng, nhưng con mẹ nó, tôi trong sáng được chưa? Đi ngủ.”
Anh xoay người nằm xuống kéo chăn lên, quay lưng lại với cậu, tỏ ra không thèm để ý tới cậu nữa.
Yang Jungwon liếc mắt nhìn đồng hồ, mới hơn bốn giờ sáng.
Yang Jungwon nằm xuống, cậu không ngủ được, trong đầu chỉ hiện lại hình ảnh nguy hiểm nhất ngày hôm qua.
Phải, theo lí mà nói, cậu nên cảm ơn Park Jongseong.
Nhưng cậu không thể nói ra miệng được, không phải cậu già mồm, chỉ là trong lòng cậu vẫn hận người đàn ông này, những khuất nhục ngày hôm đó, cậu không thể quên được.
Yang Jungwon và Park Jongseong quay lưng lại với nhau, giống như ngày hôm đó ở nhà Park Jongseong, người ở đầu này, người ở bên kia, phía giữa còn cả một khoảng cách rộng.
Yang Jungwon nhắm mắt, cậu nghĩ tới Hye-in, nên trả thù cô ta thế nào thì được đây?
Không chỉnh cô ta, chẳng phải uống phí mất công sức của cậu rồi sao.
Yang Jungwon tính toán trong đầu, nghĩ mọi cách, món thù này nếu cậu không trả, thật đúng là có lỗi với biệt danh của cậu.
Bỗng bên hông nặng trịch, cánh tay dài của Park Jongseong lại đè lên cậu rồi.
Yang Jungwon, mẹ nó!
“Chẳng phải anh trong sáng lắm sao, có giỏi thì đừng có dính vào tôi.”
Park Jongseong hầm hừ: “Còn trong sáng hơn cả chùm chăn nói chuyện đấy? Ngủ đi.”
Yang Jungwon cười lạnh, cậu bỗng xoay người, thọc thẳng tay xuống phía dưới của Park Jongseong.
Park Jongseong hít một hơi lạnh, trong màn đêm, hơi thở của anh dần trở nên nặng nề.
Yang Jungwon chậm rãi nói: “Có giỏi thì anh tiếp tục trong sáng nữa đi.”
Park Jongseong nghiến răng, gân xanh nổi đầy trán: “Ông đây...”
Người con trai trong lòng anh là hồ ly tinh, quan trọng là, anh đã nhớ nhung cậu không biết bao nhiêu ngày rồi.
Nhưng hiện tại, anh như một người quyết tâm giảm béo, đã ăn theo chế độ nhiều ngày, bỗng có người cầm thịt kho tàu thơm phức tới đặt trước mặt, vậy anh ăn hay không ăn đây?
Ăn thì bao công lao đổ sông đổ biển, sẽ bị người ta coi thường, nhưng nếu không ăn... Lại quá có lỗi với bản thân.
Lúc này, Park Jongseong đang quằn quại cực độ, “ăn”, hay không “ăn” đây?
Park Jongseong nhịn hết sức cực khổ, anh bỗng cảm thấy, sao mình phải khổ thế chứ? Anh cứu Yang Jungwon, chuyện lần trước coi như huề nhau, nếu như cậu đã khiêu khích tới vậy, mà anh còn không phát uy thì có còn là đàn ông nữa không?
Huống hồ, anh là ai chứ? Dựa vào cái gì mà phải chịu ấm ức vì người con trai này?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Park Jongseong bất thình lình nghiêng người đè Yang Jungwon dưới thân, xé toạc áo cậu ra.
Yang Jungwon bật cười, cậu buông tay, trong âm thanh đó có có chút xem thường, trào phúng, tựa như đang nói: Tôi biết anh chẳng phải hạng tử tế gì mà.
Tiếng cười này khiến mọi dục vọng trong Park Jongseong tiêu tan trong phút chốc, anh buông Yang Jungwon ra, xoay người, lấy quần áo rồi đi giày vào, không thèm ngoảnh lại đi thẳng ra khỏi phòng.
Ruỳnh một tiếng, cửa phòng đóng lại, trong phòng lại chìm vào một mảng tĩnh mịch, Yang Jungwon thậm chí ngay đến hơi thở của mình cũng sắp không nghe thấy nữa.
Yang Jungwon thả lỏng cơ thể, xụi lơ trên giường, Park Jongseong ra ngoài, tâm trạng của cậu lại trở nên phức tạp, cậu biết Park Jongseong đang nhịn cậu, nhưng cậu lại khiêu khích anh hết lần này tới lần khác, nguyên nhân chỉ có một, cậu muốn xem xem rốt cuộc anh có thể nhịn cậu đến mức nào.
Muốn nắm được người đàn ông này trong tay, cậu phải phá được giới hạn cuối cùng của anh.
Một lúc lâu sau, Yang Jungwon bật cười, trong nụ cười của cậu có chút vui mừng thật sự, như thể cậu đã đoán ra được điều gì đó.
Park Jongseong sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay cậu.
Có lẽ, chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi!
Nhưng, càng trong thời điểm hiện tại, cậu càng không được lơi lỏng cảnh giác được. Cậu lúc nào cũng phải để Park Jongseong biết, cậu luôn xem thường anh, khiến anh không cam tâm vì không thể có được cậu.
“Không cam tâm” sẽ thành cố chấp, cố chấp một chuyện quá lâu ắt sẽ trở thành một loại tình cảm khác.
Yang Jungwon đau cả nửa mặt, đầu lưỡi đau, lòng bàn tay đau, ngay cả chân cậu cũng đau nữa, cậu không ngủ được, đành dậy đi tắm.
Khi tắm, Yang Jungwon phát hiện, thật ra rất nhiều vết trầy xước trên người đều đã được Park Jongseong bôi thuốc, cậu dừng lại, rồi lại mở van nước, nước nóng chảy xuống người cậu, đau rát.
Yang Jungwon vẫn thản nhiên như không, những vết thương này đối với cậu mà nói, quá là bình thường.
...
Trời sáng, Yang Jungwon thay quần áo, sắc mặt vẫn kém như cũ, như vậy là được rồi, nên tới đồn cảnh sát thôi.
Vừa mở cửa ra, cậu liền sửng sốt: “Anh...”
Park Jongseong dựa vào bức tường đối diện cửa, dưới chân là một đống tàn thuốc, anh ngẩng lên nhìn Yang Jungwon, mặt không chút biểu cảm, mắt đã đọng đầy tia máu, nhưng rõ như đang nói: Con mẹ nó, cậu thật quá nhẫn tâm.
Yang Jungwon... Cậu cứ tưởng rằng trong tình huống như vậy, Park Jongseong đã giận tới mức đó, nhất định sẽ đi ngay trong đêm, nhưng không ngờ, anh lại ở ngoài cửa cả đêm, lòng Yang Jungwon bỗng hơi thắt lại.
Park Jongseong đứng thẳng, đen mặt xông tới, Yang Jungwon tưởng anh sẽ đánh cậu, đang chuẩn bị nghĩ xem nên trả đòn thế nào, vị Park thiếu kia lại hừ lạnh một tiếng: “Tránh ra.”
Yang Jungwon ngẩn ra, bảo cậu tránh ra để anh vào sao?
Yang Jungwon vươn tay ra chặn lại: “Nhà của tôi, dựa vào cái gì mà cho anh vào.”
Park Jongseong: “Đến cả người cậu tôi còn vào rồi, vào nhà thì làm sao?”
Yang Jungwon cắn răng, cái gã này, có thể đừng tỏ ra thiếu đòn đến như thế được không?
“Mới sáng sớm ra anh muốn làm gì hả? Muốn ăn đòn phải không?”
“Làm cậu đấy.”
“Đồ lưu manh, cút đi.”
Park Jongseong gạt tay Yang Jungwon ra, lách vào cửa, nhếch mày, mặt đầy khiêu khích: “Ông đây lăn vào rồi đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com