Chương 18: Toàn thế giới của nó
Tất cả âm thanh bên tai trong nháy mắt mai danh ẩn tích, hình như mọi âm thanh đều yên lặng.
Tống Tinh cứng ngắc đứng ở đó, chỉ cách một cách cửa, nó cũng không dám tiến lên phía trước một bước.
Phiền hắn...
Đời này cũng không muốn nhìn thấy hắn...?
"Hắn" mà Trinh Nguyên nói, là chỉ mình ư?
Lạnh lẽo đâm vào xương ăn mòn toàn thân từng chút một, trong đầu Tống Tinh không ngừng chiếu lại đôi câu vài lời nghe được từ trong miệng người khác trong những năm qua.
"Mẹ của nó không sạch sẽ, trên người nó chắc chắn cũng có bệnh..."
"Nó không có chân, có phải nó là quái vật không?"
"Căn bản không ai muốn chơi chung với mày, Trinh Nguyên thương hại mày, cậu ấy mới không thích mày..."
. . .
Trong lỗ tai nổ vang từng đợt, tay buông thõng hai bên không bị khống chế bắt đầu run lẩy bẩy.
Có phải Trinh Nguyên nhìn thấy nó đánh Trần Nhất Huy, lại nghe nói là nó đẩy Chu Dương xuống nước, cảm thấy nó chính là đứa trẻ xấu không có thuốc chữa? Có phải đã chán ghét nó rồi không? Có phải thật sự... cũng không muốn nhìn thấy nó nữa không?
Nhưng rõ ràng trước kia, Trinh Nguyên cũng từng cười với nó, cũng quan tâm tới nó.
Còn thơm mặt nó, nói thích nó.
Nó liều mạng nắm lấy ấm áp Trinh Nguyên cho, mới kéo dài hơi tàn sống sót trong vài năm như ác mộng kia.
Là nó của hiện tại làm cho người khác rất buồn nôn, sợ hãi, cho nên khiến Trinh Nguyên chán ghét sao?
Mấy ngày trước, ông nội Phác vì chuyện của nó và Chu Dương, đặc biệt trở về tự mình dạy dỗ nó.
Ông nội Phác giải quyết chuyện này cho nó, cũng cấm túc ba ngày, bảo nó nghĩ kỹ lại lỗi lầm của mình.
Tống Tinh rất rõ ràng mình sai ở đâu.
"Cháu không nên để Chu Dương có cơ hội nói nữa."
Hoặc là nói, nó quá bốc đồng, tại sao có thể tự mình ra tay, nếu như bị Trinh Nguyên biết được phải làm sao?
Tống Tinh hiểu rõ mà nhớ kỹ, ánh mắt phức tạp không dám tin đó của ông nội Phác, khi nó không có biểu cảm gì nói câu này ra.
Ánh mắt đó nó rất quen thuộc.
Như thể nó không phải người, mà là quái vật âm hiểm dơ bẩn, chỉ có thể sống ở cống thoát nước, suốt đời cũng không xứng nhận được ánh mặt trời chiếu sáng.
Nhưng nó thật sự nghĩ vậy. Nó chưa bao giờ cảm thấy mình làm sai.
Chu Dương nên đi chết, mỗi lần nó nhớ lại ánh mắt bẩn thỉu của Chu Dương và bàn tay duỗi về phía Trinh Nguyên, kích động u ám trong cơ thể cũng sắp xé rách nó.
Nó vẫn luôn biết mình không bình thường.
Nó không có cảm xúc đồng tình, thương tiếc, nó không hiểu nhân vật trong tivi chẳng biết tại sao ôm nhau khóc rống, nó cũng không hiểu tại sao Trinh Nguyên sẽ chăm sóc một con chim bị thương.
Thế giới của nó trắng đen rõ ràng, đen để lại cho mình, trắng chứa Trinh Nguyên.
Bởi vì Trinh Nguyên ở bên cạnh nó, giống như nguồn sáng duy nhất xua tan bóng tối rục rịch muốn nuốt chửng nó, nó mới sống cho qua ngày đến nay, giằng co qua lại giữa đen và trắng, không bỏ mặc mình triệt để chìm vào đêm tối.
Nhưng bây giờ, Trinh Nguyên cũng buồn nôn nó. Cũng không muốn nhìn thấy nó.
Toàn thân Tống Tinh giống như vớt ra từ hồ nước âm u lạnh lẽo, rõ ràng là đầu mùa thu, ngay cả răng nó cũng không khống chế nổi hơi run lập cập. Một lát sau, Tống Tinh dùng sức cắn chặt môi, nó nên lập tức quay người đi, làm như chưa từng đến, không nghe thấy gì cả.
Bước chân nó hốt hoảng rời đi, lúc đi đến đầu cầu thang, va phải một nữ sinh ở đối diện.
Nữ sinh suýt nữa ngã sấp xuống, ngẩng đầu lên, vừa định nói gì đó, vừa nhìn thấy hai mắt tĩnh mịch và sắc mặt trắng bệch của Tống Tinh, đã bị dọa trở về hết.Nhỏ vội vàng bước nhanh chạy đi.
Tống Tinh đứng tại chỗ một lát, rõ ràng đã quen với tình huống này, nó lại suýt nữa bị đau khổ tê tâm liệt phế chôn vùi giác quan.
Bất cứ người nào nhìn thấy nó cũng sẽ né ra, người giống như nó, vốn là... không xứng đáng được thích.
Một năm này Tống Tinh còn chưa đủ mười ba tuổi.
Lại mơ hồ hiểu "thích" là một hàng xa xỉ nó mãi mãi cũng không cầu được.
***
Mặc dù tố chất cơ thể Trinh Nguyên tốt, trận cảm lạnh đột nhiên xuất hiện này cũng kéo cậu sụp đổ.
Cậu không có tinh thần gì vài ngày, nói chuyện luôn có giọng mũi nặng, vì không để lây cho người khác, mỗi ngày đều đeo khẩu trang đi học.
Không ngoài dự đoán của cậu, Tống Tinh đi học rất nhanh.
Đồng thời hôm đó cũng là đại hội thể dục cha mẹ-con của trường.
Viên Dục Văn đặc biệt xin nghỉ với nhà trường, tới tham gia đại hội thể dục.
Hạng mục đầu tiên vào buổi sáng là cha mẹ-con thi chạy tiếp sức, trẻ em chạy một trăm mét truyền gậy cho cha mẹ của mình, sau đó cha mẹ chạy một trăm mét.
Bãi tập của trường học người đến người đi, náo nhiệt hỗn loạn, đài phát thanh đang phát hành khúc vận động viên sục sôi.
Trinh Nguyên là người chạy nhanh nhất trong nhóm, nhưng Viên Dục Văn không hiểu chạy bộ, cuối cùng giành được vị trí thứ ba.
Vẻ mặt Viên Dục Văn áy náy nói xin lỗi Trinh Nguyên, cô tưởng là Trinh Nguyên chạy nhanh như thế để giành phần thưởng thứ nhất. Trinh Nguyên lắc đầu, mỉm cười ôm mẹ một cái, sau đó quay đầu nhìn xung quanh, nói: "Mẹ, mẹ có thấy Tống Tinh không?"
Hai năm này thỉnh thoảng Tống Tinh sẽ đến Lương gia ăn cơm chiều, Viên Dục Văn đã nghe nói một vài tin đồn liên quan đến Tống Tinh từ trong miệng người khác, cũng rất đau lòng đứa trẻ này.
"Không có, hôm nay Tiểu Phác cũng ở đây à?"
Hôm nay là đại hội thể thao cha mẹ-con, trẻ em có cha mẹ có việc không thể đến đều nghỉ rồi.
"Có. Sáng nay con đã nhìn thấy cậu ấy." Nhưng mà vì cậu lại bị cảm, hơn nữa còn phải tìm Viên Dục Văn trong đám phụ huynh, cũng chỉ vẫy tay từ xa.
Chẳng bao lâu, Trinh Nguyên đã nhìn thấy Tống Tinh đứng dưới bóng cây.
Hình như Tống Tinh cũng đang nhìn về phía cậu, Trinh Nguyên nói một tiếng với Viên Dục Văn, sau đó chạy chậm về phía cây.
Tống Tinh nhìn thấy Trinh Nguyên tới gần, không tự chủ được hơi đứng thẳng, nó vô thức cúi đầu nhìn quần áo của mình.
Vẫn tốt, chưa bị bẩn.
Không thể có một chỗ không tốt.
Chiêu sẽ chán ghét.
Lồng ngực nó ngột ngạt đến khó chịu, thậm chí không dám nhìn thẳng vào đôi mắt cong lên đựng ý cười của Trinh Nguyên, hơi hơi rũ mi mắt xuống.
"Con, có phải cậu không lên mạng không, hay là quên mật khẩu rồi? Tôi hỏi cậu nhiều lần tại sao chưa đi học, cũng không trả lời tôi." Hai tay Trinh Nguyên chống nạnh, khiển trách hành vi tra nam không trả lời tin nhắn của nó: "Cậu thế này về sau không tán gái được đâu."
Yết hầu Tống Tinh hơi khô khốc: "Xin lỗi... tôi không online, không nhìn thấy."
Trinh Nguyên nghĩ thầm lần này nó lại liên lụy vào chuyện hư hỏng của Chu Dương, Phác lão gia tử lại coi trọng nó, chắc chắn sẽ nghiêm trị dạy dỗ. Trẻ con vốn đã bị dạy dỗ, mình không nên hung dữ với nó nữa. Cậu không so đo chuyện Tống Tinh không trả lời tin nhắn, kéo tay nó một cách tự nhiên: "Đi, chúng ta đi mua kem ăn."
Hai người vừa nắm tay, Tống Tinh lại giống như chạm vào điện, lập tức rút tay về, còn lùi lại nửa bước.
Trinh Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nó: "Sao vậy?"
Sắc mặt Tống Tinh trắng bệch, nó tránh né ánh mắt của Trinh Nguyên, giấu tay ở phía sau nắm thật chặt, thấp giọng nói: "Cậu bị cảm, không thể ăn kem."
Trinh Nguyên à một tiếng, cảm thấy nó có chút là lạ.
Viên Dục Văn đi tới, mỗi tay kéo một đứa trẻ đi ăn cơm trưa.
Hoạt động cuối cùng vào buổi chiều là do bọn trẻ con đan vòng hoa, sau đó tìm được ba mẹ của mình trong nhóm phụ huynh đã xáo trộn, đồng thời đeo vòng hoa lên cho cha mẹ. Đứa trẻ sử dụng thời gian ngắn nhất có thể nhận được một lọ kẹo mút.
Đồ được tặng dù sao cũng ăn ngon hơn đồ mua, Trinh Nguyên đặc biệt ham muốn lọ kẹo mút kia, nhưng mà cậu vụng tay, không làm được chuyện này. Thế là kéo Tống Tinh khéo tay giúp mình đan vòng hoa.
Một tiếng còi vang, bọn trẻ luống cuống tay chân bắt đầu giày vò hoa tươi trên bàn dài.
So với những đứa trẻ khác, Tống Tinh tỏ ra thong dong bình tĩnh, từng bước một làm được đâu ra đấy, là người đầu tiên hoàn thành vòng hoa.
Nó đưa vòng hoa cho Trinh Nguyên, còn mình đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Ba mẹ của nó đều không tới, cho dù đi vào đám phụ huynh cũng không có khả năng tìm được ba mẹ.
Trinh Nguyên treo vòng hoa vào trong cổ nó, sau đó dắt tay nó, cong mắt cười một tiếng: "Cậu cao hơn, cậu giúp tôi cùng nhau tìm."
Tống Tinh sững sờ chốc lát, cứ như vậy được Trinh Nguyên dắt vào đám phụ huynh.
Bọn họ qua lại tới lui giữa đám phụ huynh xếp thành ma trận vuông, chẳng mấy chốc Trinh Nguyên đã tìm được Viên Dục Văn: "Mẹ ơi!"
Viên Dục Văn mỉm cười, nửa ngồi xổm xuống: "Các con giỏi quá! Là thứ nhất đấy."
Trinh Nguyên nở nụ cười đẩy Tống Tinh về phía trước một chút, thúc giục nói: "Nhanh đeo đi, kẹo mút đang vẫy gọi về phía chúng ta."
Tống Tinh chỉ ngây ngốc không biết làm sao.
Viên Dục Văn cúi đầu xuống để nó tiện đeo vào, các phụ huynh bên cạnh đều tủm tỉm nhìn sang, nhiều người tưởng rằng Trinh Nguyên và Tống Tinh là hai anh em.
"Nhìn hai anh em này xem, dáng dấp đều đẹp trai."
"Đúng đấy, cu mập nhà tôi vẫn đang chậm chạp chọn hoa đấy, không hề gấp gáp."
...
Ngón tay Tống Tinh khẽ run đeo vòng hoa vào cổ Viên Dục Văn, Viên Dục Văn sờ lên tóc nó, nụ cười dịu dàng: "Cảm ơn Tiểu Phác."
Tống Tinh cúi đầu.
Hôm nay, nó vốn đến cáo biệt với Trinh Nguyên.
Cáo biệt cũng không nói ra được, Tống Tinh chỉ muốn lặng lẽ từ một nơi bí mật gần đó nhìn cậu vài lần, cũng không muốn để Trinh Nguyên nhìn thấy mình lại bực dọc thêm.
Những năm này Tống Tinh sống bình an vô sự ở Phác gia, một là bởi vì có lão gia tử trông nom, hai là Phác Gia Văn con trai cả của Phác Phong và vợ vẫn luôn học trong trường ưu tú ở nước ngoài.
Phác Gia Văn lớn hơn Tống Tinh một tuổi, là bảo bối trong lòng bà Phác.
Tuổi tác hai người tương đương nhau, khó tránh khỏi làm cho lòng người sinh so bì.
Mắt thấy Tống Tinh là một đứa con riêng mới hơn mười tuổi, lại xuất sắc quá mức ở mọi mặt, đã có lão gia tử thiên vị, trong lòng bà Phác sốt ruột mà bốc hỏa. Nào có coi trọng chuyện con riêng? Bà ta có thể để cho Tống Tinh – con hoang được người phụ nữ ti tiện sinh – ở lại Phác gia, khoan dung đã rất lớn rồi!
Cho nên Phác Gia Văn vừa kết thúc việc học ở nước ngoài, bà ta lập tức bảo hắn về nước, cũng mấy lần trong tối ngoài sáng đề cập qua với Phác Phong, bảo Phác Phong đưa Tống Tinh đến nơi khác đi học.
Tống Tinh không có bất kỳ năng lực đấu tranh gì, cho dù cậu quỳ xuống cầu xin ông nội Phác, thề rằng sau này không tiếp tục làm xằng làm bậy nữa, cũng vô dụng. Một cú điện thoại của Phác gia đã chuyển hồ sơ của nó từ trường học.
Trong cuộc sống ngắn ngủi của nó, nó gần như chưa bao giờ làm chủ vì vận mệnh của mình.
Nhưng nó vẫn cảm kích mẹ của nó đã sinh ra nó, nó mới có thể gặp được Trinh Nguyên.
Tống Tinh yên lặng nhìn chăm chú Trinh Nguyên ôm chặt một lọ kẹo mút chạy tới gần, trong mặt mày sạch sẽ lại xinh đẹp như vẽ của thiếu niên nhỏ tràn đầy nụ cười xán lạn.
Trinh Nguyên vỗ vỗ lọ bằng nhựa: "Hương vị của thương hiệu kẹo mút này ngon nhất, chúng ta một người một nửa."
Tống Tinh im lặng một lát, đột nhiên khẽ nói: "Tôi phải đi rồi."
Trinh Nguyên a một tiếng: "Giờ mới hơn ba giờ. Mẹ tôi nói muốn dẫn chúng ta đi ăn đồ ngọt, ăn xong lại về nhé?"
Tống Tinh dừng một lát, khó khăn nói từng chữ một: "Tôi phải chuyển trường, đến Nghi thành."
Nói xong, nó giống như không chịu nổi gánh nặng, cúi đầu xuống.
Trinh Nguyên sững sờ giây lát: "Học kỳ này?"
Tống Tinh yên lặng gật đầu.
Trinh Nguyên nghĩ thầm, thảo nào đời trước cậu không có ấn tượng học chung trường cấp hai với Tống Tinh, thì ra Tống Tinh thật sự không đi học ở trung học cơ sở Thanh Xuân. Nhưng học kỳ này cũng khai giảng rồi, vội vàng muốn chuyển trường, lại là vì chuyện kia của Chu Dương tạo thành ảnh hưởng?
Như vậy cũng tốt, cách xa Phác gia, Tống Tinh mới có tự do và không gian để trưởng thành, ở đây nó sẽ chỉ bị người của Phác gia áp chế.
Trinh Nguyên có phần luyến tiếc thằng cu vừa ngoan vừa biết nghe lời, nhưng nghĩ lại, lại cũng không phải không gặp được nữa.
Cậu vẫn còn nhớ hồi cấp ba đời trước, hai người họ một người trùm trường một người học bá, đều thích khoa khôi của lớp, còn từng ầm ĩ không thoải mái.
Trinh Nguyên giơ tay sờ sờ đầu Tống Tinh: "Không sao không sao, đừng buồn, cậu còn nhớ mật khẩu của cậu không? Chúng ta có thể lướt net, sau này ngành game online phát triển rồi, còn có thể lập đội mở phó bản hắc hạ. Nếu cậu không thích chơi máy tính, có thể viết thư cho tôi, cũng rất thời thượng."
Trinh Nguyên cảm thấy cách viết thư này rất tốt, giống như tư tưởng hồi báo, cậu có thể hiểu tâm trạng gần đây của Tống Tinh, bảo đảm chắc chắn nó có thể biến thành một thiếu niên tốt căn chính miêu hồng[1].
[1]
Tống Tinh nhìn cậu, khẽ nói: "Tôi có thể ôm cậu một cái không?"
Nói xong, nó cảm thấy mình có phần được voi đòi tiên, lại lập tức nói năng lộn xộn: "Tôi không bẩn, không đổ mồ hôi, cũng, cũng không có bệnh..."
Trinh Nguyên nhíu mày nói: "Cậu đang nói lung tung gì vậy."
Cậu để lọ xuống, sau đó duỗi tay ôm lấy Tống Tinh.
"Nhớ viết thư nhá! Còn có, phải chăm chỉ học tập ngày ngày hướng về phía trước, biết chưa?"
Sách bài tập cấp ba của cậu vĩnh viễn giữ lại vì Tống Tinh!
Tống Tinh hơi nhắm mắt lại, dùng sức ôm lại cậu, tay và tim đều đang điên cuồng run rẩy.
Lúc này, nó biết, nó ôm là toàn thế giới của nó.
—
Bưởi: trong chương trước tác giả có nói bố Tiểu Phác tên là Phác Phong, sang chương này đã biến thành Phác Hoàng nên mình sẽ theo tên ban đầu đổi thành Phác Phong hết
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com