Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Những bức thư chưa gửi

Sáng hôm sau, Florence chìm trong ánh nắng dịu nhẹ, trải dài trên những mái ngói đỏ và dòng Arno lững lờ. Jay thức dậy sớm hơn mọi khi, rời khỏi phòng mà không nói một lời. Jungwon ngồi bên cửa sổ, nhìn những tia nắng hắt lên sàn gỗ, cảm giác trống trải dần lan tỏa.

Một lát sau, Jay trở về với tay cầm một phong bì dày. Anh đặt nó trước mặt Jungwon, không nói gì. Ánh mắt anh lơ đãng, dường như đang cân nhắc một quyết định quan trọng.
"Đây... là những gì anh chưa bao giờ gửi đi." Jay nói, giọng khẽ run.
Jungwon nhíu mày, tim đập nhanh. "Anh... có thể nói với em được không?"
Jay im lặng một lúc, rồi hít sâu: "Chỉ đọc đi... sau khi chúng ta rời Florence, em sẽ hiểu tại sao anh phải giữ bí mật này suốt bao năm."

Jungwon mở phong bì. Bên trong là hàng chục bức thư, mỗi lá đều viết cẩn thận, lời lẽ mềm mại nhưng tràn đầy nỗi buồn và hối tiếc. Cậu nhận ra: đây không chỉ là những dòng tâm sự, mà là những lời mà Jay chưa từng nói với ai. Một phần trong quá khứ của anh, những lựa chọn và sự hy sinh, tất cả đều được ghi lại.

Cậu lật từng bức thư, thấy nhịp tim mình chậm lại. Có những lời anh viết dành cho Jungwon, nhưng chưa từng thốt ra, những lời cầu xin, những lời bảo vệ, và cả những nỗi sợ. Một vài bức thư đề cập đến việc Jay phải rời khỏi một nơi, phải che giấu, để không làm tổn thương những người xung quanh, bao gồm cả Jungwon.

Buổi chiều, họ đi dạo qua các con hẻm cổ Florence, Jungwon im lặng, nắm chặt tay Jay. Không gian xung quanh vẫn thơ mộng, nhưng trong lòng cậu, một nỗi đau nhẹ nhàng len lỏi: anh yêu cậu, nhưng vẫn có những điều không thể chia sẻ, khiến khoảng cách giữa hai người lớn dần.

Jay biết cậu đã đọc bức thư. Anh dừng lại, nhìn sâu vào mắt Jungwon:
"Em hiểu chứ? Anh không muốn làm tổn thương em... nhưng cũng không thể nói tất cả ngay lúc này. Có những việc... chỉ anh phải trải qua một mình."
Jungwon im lặng, cảm nhận cả sự yêu thương lẫn nỗi buồn trong lời nói ấy. Cậu biết, đây là bước ngoặt: Florence không chỉ là cảnh đẹp, mà còn là nơi những bí mật bắt đầu hé lộ, đưa họ đến những giây phút lãng mạn xen man mác đau, mà chẳng ai có thể tránh khỏi.

Khi trở về khách sạn, Jungwon đặt phong bì trở lại trên bàn, ánh mắt rưng rưng. Florence vẫn đẹp, ánh sáng lung linh trên dòng Arno vẫn dịu dàng, nhưng cậu biết rằng những bức thư này sẽ là dấu chấm cho một thời gian bình yên đã qua. Và Jay... Jay đang dần mở ra khoảng cách mà cậu không thể bước vào ngay lúc này.

.

Tiếng Vĩ Cầm Ngủ Quên Trên Bệ Cửa - ny

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com