Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Khoảnh Khắc Cuối Cùng

Sáng sớm, Florence chìm trong sương mỏng, ánh nắng len qua mái ngói đỏ, hắt xuống dòng Arno lững lờ như vẽ một tấm gương lung linh. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng chim hót xa và những cánh lá vàng nhẹ rơi trên những con đường lát đá cổ. Jay và Jungwon ngồi trên ban công khách sạn, ly cà phê còn bốc khói, đôi tay lồng vào nhau nhưng ánh mắt đều dạt dào nỗi buồn không lời.

Jungwon nhìn Jay, đôi mắt chất chứa câu hỏi chưa kịp thốt ra. Jay cúi xuống, nhấc lại phong bì trắng từ hôm qua, đặt trước mặt cậu, đôi mắt khẽ nhòa.

"Em hãy giữ ký ức đẹp này... những ngày ở Florence, những phút giây bên nhau... vì khi anh rời đi, sẽ không còn những khoảnh khắc như thế nữa." Jay nói, giọng trầm nhưng dịu dàng, từng âm tiết như tan ra trong không khí se lạnh.

Jungwon muốn phản ứng, muốn hỏi tại sao, nhưng cậu biết không lời nào có thể thay đổi được điều này. Cậu chỉ đặt tay lên bàn tay Jay, cảm nhận hơi ấm cuối cùng trước khi chia ly, lòng quặn thắt.

Buổi trưa, họ đi dạo quanh Ponte Vecchio lần cuối. Dòng Arno lặng lẽ chảy, ánh sáng phản chiếu trên mặt nước như cố giữ lại hình ảnh hai người. Những chiếc thuyền nhỏ trôi lững lờ, gợi nhắc cậu về những buổi chiều ở Como - nơi mà ký ức đẹp từng bắt đầu. Jay nắm tay Jungwon, siết nhẹ, nhưng khoảng cách tinh thần vẫn tồn tại, như tấm màn mỏng mà bất cứ ai cũng không thể xuyên qua.

"Anh... sao phải đi?" Jungwon hỏi, giọng run rẩy nhưng cố bình tĩnh.
Jay mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không chạm mắt: "Đôi khi yêu không phải là ở bên nhau, mà là để người ta sống đúng với con đường riêng. Anh không muốn em chịu đau cùng anh... nhưng không thể tránh được."

Jungwon im lặng, cảm giác tim mình như bị bóp nghẹt. Cậu hiểu đây là sự thật mà họ phải đối diện: yêu thương đến đâu cũng có những giới hạn, và không phải lúc nào tình cảm cũng có thể thắng mọi hoàn cảnh.

Buổi chiều, ánh nắng nhuộm vàng các con phố, Jay dẫn Jungwon đến một góc nhỏ, nơi họ từng ngồi lần đầu trong Florence. Không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lá khẽ xào xạc và vài tiếng chân người qua lại. Jay ôm Jungwon thật chặt, hít sâu mùi hương tóc cậu, như muốn khắc sâu khoảnh khắc này vào tim.

"Em... nhớ tất cả nhé. Nhớ những nụ cười, những buổi chiều yên lặng, cả những giận hờn và những lần trêu đùa." Jay thì thầm, giọng khàn đặc.
Jungwon chỉ gật đầu, nước mắt chảy ra nhưng cố nén tiếng nấc. Cậu biết, mọi lời nói bây giờ đều là dấu chấm cuối cùng, nhưng vẫn muốn giữ trọn khoảnh khắc, dù nó đau đến nhói lòng.

Trên sân ga Florence, tiếng còi tàu vang vọng, gió thổi mạnh, cuốn theo những chiếc lá vàng rơi lác đác. Jay ôm Jungwon, siết thật chặt lần cuối.
"Em hãy nhớ... anh luôn yêu em, theo cách riêng của anh. Dù không thể ở bên em, nhưng tình yêu này sẽ không bao giờ phai."
Jungwon đáp, giọng nghẹn: "Em cũng yêu anh... luôn luôn."

Tàu chuyển bánh. Jay bước lên, quay lại nhìn Jungwon lần cuối. Cả hai đều biết đây là lời chia ly không thể thay đổi, nhưng trong trái tim họ vẫn lưu giữ những ngày tháng Florence - những khoảnh khắc lãng mạn, dịu dàng, xen nỗi đau man mác, như một bức tranh cuối cùng khắc sâu trong ký ức.

Florence dần xa phía sau, nhưng ký ức về Jay vẫn còn nguyên trong tâm trí Jungwon: ánh sáng chiều trên Ponte Vecchio, mùi cà phê trong quán nhỏ, tiếng nước Arno lặng lẽ trôi... Tất cả đều trở thành những dấu ấn không thể xóa, vừa đẹp, vừa đau, nhưng sẽ sống mãi trong cậu.

Dòng Arno vẫn chảy, ánh sáng vẫn lung linh, nhưng hai trái tim giờ đã rời nhau. Florence trở thành nơi lưu giữ ký ức đẹp nhất, nơi tình yêu từng nở rộ và giờ chỉ còn lại man mác đau - nhưng mãi mãi là một phần của họ.

.

Tiếng Vĩ Cầm Ngủ Quên Trên Bệ Cửa - ny

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com