Chap 3: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Đèn pha ô tô của Heeseung rạch ngang màn đêm, soi sáng con hẻm tối tăm, ẩm ướt. Anh đang trên đường về nhà sau một buổi gặp gỡ đối tác đầy căng thẳng, tâm trí vẫn còn vẩn vơ những suy nghĩ về công việc và sự trống rỗng trong căn hộ.
Bất chợt, một cảnh tượng đập vào mắt anh khiến anh phải phanh gấp. Ba gã côn đồ to lớn đang vây quanh một chàng trai trẻ, dồn cậu vào tường. Chàng trai đó, với mái tóc nâu hạt dẻ rối bời và chiếc áo sơ mi đã xộc xệch, không hề khóc lóc hay van xin. Cậu chỉ nghiến răng chịu đựng, ánh mắt kiên cường pha lẫn sự bất lực.
Heeseung, vốn mang trong mình khí chất lạnh lùng và mạnh mẽ, không chút do dự.
Anh tắt máy, mở cửa xe, bước xuống. Tiếng bước chân trầm ổn của anh vang lên giữa con hẻm tĩnh lặng, thu hút sự chú ý của lũ côn đồ. Ánh mắt Heeseung quét qua bọn chúng, rồi dừng lại ở cậu trai. Cậu trai trẻ đang thở dốc, hai tay ôm chặt lấy cánh tay bị nắm giữ, vẻ mặt đau đớn.
Heeseung cất giọng, tiếng nói của anh lạnh băng như sương giá giữa đêm đông, nhưng lại mang theo một quyền lực vô hình khiến người khác phải e dè "CÚT "
Lũ côn đồ ngẩng lên nhìn Heeseung.
Ánh mắt sắc như dao cau, vóc dáng cao lớn và khí chất uy nghiêm của anh khiến chúng chùn bước. Dù không biết Heeseung là ai, nhưng bản năng mách bảo chúng rằng người đàn ông này không dễ đối phó. Sau một thoáng chần chừ, chúng sợ hãi bỏ chạy, biến mất vào màn đêm.
Heeseung tiến lại gần cậu trai , người vẫn còn run rẩy vì sợ hãi và đau đớn. Anh nhìn cậu, ánh mắt không một chút cảm xúc, nhưng lại khiến cậu cảm thấy một sự an toàn lạ thường. Quần áo cậu xộc xệch, trên mặt còn vương lại vài vết bẩn, nhưng ánh mắt kiên cường của cậu đã thu hút sự chú ý của Heeseung. Anh không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, như thể đang đánh giá con người.
Jungwon vừa dọn dẹp xong những món đồ cuối cùng trong căn phòng trọ mới, cảm thấy một chút nhẹ nhõm sau hành trình dài. Căn phòng nhỏ nhưng ấm cúng, đủ để cậu bắt đầu một cuộc sống mới. Bụng đói cồn cào, cậu quyết định ra ngoài mua ít đồ ăn.
Trên đường đi, cậu thấy một người đàn ông ngồi gục trên chiếc ghế đá cũ kỹ ở công viên nhỏ ven đường. Anh ta mặc bộ đồ vest đắt tiền, nhưng giờ đây lại lấm lem bụi bẩn và nhăn nhúm, trông vô cùng thảm hại. Một chai rượu rỗng lăn lóc dưới chân anh ta. Jungwon hơi chần chừ, nhưng lòng tốt mách bảo cậu không thể làm ngơ. Cậu lại gần, nhẹ nhàng lay anh ta dậy.
"Anh gì ơi... anh không sao chứ?" Jungwon hỏi, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đủ để đánh thức người trước mặt.
Anh ta từ từ mở mắt, ánh nhìn trống rỗng, không một chút tiêu cự.
Anh ta nhìn Jungwon, rồi nhìn xung quanh, đôi mắt đầy vẻ hoang mang, lạc lõng. Giọng nói của anh ta yếu ớt, ngập ngừng " Cậu là ai? Đây là đâu? Tôi... là ai?"
Jungwon sững sờ. Anh ta không nhớ gì? Cậu nhìn người đàn ông, nhận thấy gương mặt anh ta khá tuấn tú, nhưng lại toát lên vẻ suy sụp. Lòng trắc ẩn trong Jungwon trỗi dậy. Cậu không thể bỏ mặc anh ta giữa đêm tối như thế này.
"Tôi tên là Jungwon," cậu nói, giọng điệu dịu dàng hơn. "Anh không nhớ gì sao? Tên của anh là gì?"
Người đàn ông lắc đầu, ánh mắt vẫn vô hồn.
Cố gắng lặp lại tiếng " Jong...seo...ng "
Jungwon thở dài, cậu quyết định đưa anh ta về phòng trọ của mình. Cậu tin rằng, mình có thể giúp anh ta tìm lại gia đình, tìm lại ký ức. Trong màn đêm se lạnh, Jungwon và người đàn ông lạ mặt, hai tâm hồn lạc lõng giữa thành phố xa lạ, cùng nhau bước đi, mở ra một chương mới đầy bất ngờ cho cả hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com