Chương 2: Khoảng Trống
Sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt len lỏi qua ô cửa sổ, nhưng không đủ xua đi sự lạnh lẽo bao trùm căn hộ.
Đối với Heeseung, cuộc sống bỗng chốc trở thành một chuỗi ngày vô vị và tẻ nhạt. Tại công ty, anh trở nên lạnh lùng và dứt khoát hơn, mỗi lời nói, mỗi quyết định đều mang theo sự sắt đá, không một nụ cười, không một ánh mắt ấm áp.
Anh ra lệnh cho nhân viên một cách rành mạch, không cho phép bất kỳ sự chần chừ hay phản đối nào.
Trợ lý của anh, Nishimura Riki vốn quen với sự điềm đạm của Heeseung, không khỏi lo lắng. y nhiều lần muốn hỏi thăm, muốn biết chuyện gì đã xảy ra với sếp của mình nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của anh, y lại không dám mở lời.
Heeseung vùi mình vào công việc, cố gắng lấp đầy mọi khoảng trống trong tâm trí, nhưng cứ mỗi khi màn đêm buông xuống, khi anh trở về căn hộ trống vắng, sự cô đơn lại len lỏi, bủa vây anh trong một vòng luẩn quẩn.
Đêm về, anh nằm trên chiếc giường rộng lớn, ánh mắt vô thức nhìn sang phía trống trải bên cạnh.
Sự trống vắng thiếu thốn cuộn tròn trong lồng ngực. Anh nhớ về những đêm Jungwon nằm cuộn tròn trong vòng tay anh, nhớ về tiếng thở đều đều của cậu, nhớ về những câu chuyện phiếm không đầu không cuối. Giờ đây, tất cả chỉ còn là kỉ niệm
Trong khi đó, Jungwon ngồi giữa căn phòng đã trống. Đồ đạc của cậu đã được đóng gói cẩn thận vào những thùng carton, sẵn sàng rời đi sau tất cả. Cậu cầm lên một khung ảnh cũ, trong đó là hình ảnh của hai người đang tươi cười hạnh phúc, tay trong tay dạo bước trên bãi biển.
Ký ức về những ngày tháng tươi đẹp ùa về, khiến trái tim cậu như vỡ nát.
Một giọt nước mắt rơi xuống tấm ảnh cũ, làm nhòe đi nụ cười của Heeseung.
Jungwon nhìn tấm ảnh một lúc lâu, rồi như thể lấy hết can đảm, cậu từ từ tháo ảnh ra khỏi khung, xé thành nhiều mảnh nhỏ. Tiếng giấy xé "soạt soạt" vang lên khô khốc trong không gian tĩnh lặng, như tiếng trái tim cậu đang vỡ vụn. Mỗi mảnh giấy vụn rơi xuống sàn là một mảnh vỡ của quá khứ, của tình yêu, của những hy vọng từng có.
Sau khi xé tấm ảnh, Jungwon cảm thấy một sự nhẹ nhõm đến lạ. Cậu đứng dậy, bước đến bàn làm việc, tay run rẩy gõ vào máy tính, đặt một tấm vé xe đi đến một thành phố biển xa lạ. Nơi đó không ai biết Jungwon là ai, không ai biết về quá khứ đau buồn của cậu.
Cậu muốn bắt đầu lại, muốn tìm một nơi chốn bình yên để chữa lành những vết thương lòng. Thành phố biển, với tiếng sóng vỗ rì rào và làn gió mát lành, dường như là một lựa chọn hoàn hảo. Jungwon hy vọng rằng, ở một nơi xa lạ, cậu có thể tìm thấy lại chính mình, tìm lại nụ cười đã đánh mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com