Special Birthday
Hôm nay là một ngày đặc biệt. Rất đặc biệt! Hôm nay là ngày sanh thần bé cưng của ngài Satur.
Sinh nhật mọi năm anh đều cùng em tổ chức. Nhưng năm nay sẽ khác, anh sẽ làm một món quà sinh nhật độc nhất vô nhị chỉ có bé Barcode mới có mà thôi. Anh háo hức chuẩn bị kĩ càng món quà đó. Anh muốn em phải thật bất ngờ và hạnh phúc khi nhận được món quà của anh dành cho em.
Buổi sáng, anh nấu đồ ăn cho em, pha cho em một cốc sữa nóng, ủi quần áo tất cả mọi thứ đều được anh chuẩn bị chu đáo. Anh và em cùng nhau ăn sáng, trò chuyện với nhau.
"Barcode, hôm nay là sinh nhật em đó em có muốn đi đâu chơi không?"
"Barcode không biết nữa chắc cũng như mọi năm thôi chỉ cần anh đón sinh nhật cùng em là vui rồi còn đi chơi ở đâu không quan trọng"
"Vậy năm nay sẽ là năm đặc biệt nhất của em"
"Đặc biệt? Sao lại đặc biệt vậy cho Barcode biết được không?"
"Nói ra mất vui đến tối em sẽ biết"
Anh nói dối với em là anh đi làm nhưng thật ra là anh đi chuẩn bị một bất ngờ lớn cho bé cưng của anh. Tất cả mọi thứ đều do anh âm thầm làm. Anh không muốn em biết, nếu biết thì còn gì là bất ngờ đặc biệt nữa đúng không?
Ở nhà, em cũng háo hức nôn nóng cái thứ "đặc biệt" mà anh nói. Em rất mong chờ đến tối nay, em mong cho thời gian qua nhanh.
Em chờ mãi đến tối luôn nhưng vẫn chưa thấy anh về, nỗi lo lắng sợ hãi trong em bắt đầu trỗi dậy. Em hồi hộp không thể ngồi yên cứ đi qua đi lại, những suy nghĩ tiêu cực chiếm lấy tâm trí em. Bụng em cứ có cảm giác bồn chồn khó chịu. Em có linh cảm chuyện gì đó không hay đã xảy ra. Em nhấc máy điện cho anh, em điện anh cả chục cuộc nhưng chẳng có hồi âm. Sự sợ hãi ngày một tăng, tiếng chuông điện thoại reo lên, là số của anh. Em nghe máy nhưng đó không phải là giọng của anh mà là giọng của một người xa lạ nào đó.
"Ah có người bắt máy này"
"À chú là ai vậy ạ?"
"Nhanh đến bệnh viện X liền đi"
"Dạ!?"
Em lo lắng, chú ấy là ai vậy mà lại dùng số của anh để điện cho em lại còn kêu đến bệnh viện. Em nhận ra có chuyện gì đó không ổn ở đây. Em khoác đại chiếc áo khoác mỏng, chạy đến bệnh viện. Vừa chạy vừa khóc, em không quan tâm đến những vật cản xung quanh em chỉ quan tâm chuyện gì đang xảy ra và có liên quan đến anh không.
"Jeff ơi anh đừng bị làm sao đấy nhé, chờ em, em sẽ đến ngay. Đừng làm sao nha Jeff"
Đến bệnh viện, em hỏi cô lễ tân bệnh viện có bệnh nhân nào mới nhập viện gần đây không. Cô ấy nói vừa có một nạn nhân được cấp cứu ở phòng Abc. Em liền chạy đến nơi đó. Tại đó em thấy có một chú nào đó đang ngồi ngay ghế chờ trước phòng phẫu thuật.
"À chú cho cháu hỏi chú có phải là người điện cho cháu không ạ?"
"À cháu là người nhà của người sở hữu chiếc điện thoại này đúng không?"
Là điện thoại của Jeff mà
"À dạ đúng rồi ạ mà anh ấy bị làm sao vậy chú"
"À cháu đó bị xe đâm hay sao ấy chú thấy mọi người bu đông chú lại xem thử, chú thấy không ổn nên gọi cấp cứu. Chú thấy tình hình có vẻ nguy kịch đấy cháu ạ"
"Dạ? Xe đâm sao?"
"À cháu cảm ơn chú ạ bây giờ chú về cũng được rồi cháu có thể đợi"
Anh ấy bị xe đâm vào ngày sinh nhật của mình? Cơ thể em lúc này bồn chồn khó tả, dường như tê liệt khi biết người mình yêu đang trong cơn nguy kịch, phải chịu đau đớn trong phòng phẫu thuật. Em chỉ biết khóc và cầu nguyện anh không bị làm sao. Nếu anh đi mất ai là người sẽ đón sinh nhật với em, ai sẽ là người dạy em đàn, hát cùng với em vào mỗi tối. Em không thể ngăn những dòng tiêu cực nó cứ thế mà trôi trong não em.
1 tiếng
2 tiếng
3 tiếng
4 tiếng
Đã 4 tiếng trôi qua nhưng chưa có kết quả.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, một vị bác sĩ bước ra. Trông bác có nét u buồn, thất vọng khiến em càng lo lắng.
"Anh ấy sao rồi bác sĩ?"
"Cậu là người nhà bệnh nhân đúng không?"
"Dạ đúng rồi bác sĩ mà anh ấy sao rồi ạ"
"Haizz tôi rất tiếc phải thông báo tin này bệnh nhân lúc đưa vào với tình trạng nguy kịch, mất rất nhiều máu. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng mất máu quá nhiều. Tôi và các y tá đã làm đủ mọi cách nhưng không thành. Tôi lấy làm tiếc với cậu. Cậu có thể vào gặp bệnh nhân lần cuối. Xin chia buồn"
Thế rồi vị bác sĩ ấy lắc đầu thất vọng lặng lẽ rời đi. Em chết lặng khi nghe tin. Em chôn chân với dưới đất không tin được rằng người em yêu đã bỏ em đi rồi sao. Vậy là em phải sống với cảnh lủi thủi một mình trong nhà, đã hứa làm với nhau mọi thứ nhưng bây giờ anh lại bỏ em đi trước. Em không trách bác sĩ vì họ đã rất cố gắng. Em trách anh vì sao lại bỏ em đi, em lại càng trách bản thân em vì sao lại để anh ra nông nỗi này.
Em bước vào phòng nhìn mặt anh lần cuối. Nhìn kìa, người em yêu đang nằm bất động ở đó, sắc mặt nhợt nhạt chi chít sẹo, còn đâu là sự điển trai mà hàng ngày em yêu nữa. Anh đã phải chịu nhiều đau đớn nhưng cuối cùng vẫn rời đi không nói với em lời nào. Chỉ bình thản mà rời xa em. Em như người mất hồn cứ đứng nhìn người mà em yêu nhất, yêu đến mức không có đơn vị nào mà đếm được, yêu đến mức không thể chia xa, không muốn thiếu nhau dù chỉ một chút. Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác. Bàn tay nhỏ nhắn chạm lên mặt, cảm nhận tình yêu của anh qua xúc giác, làn da thô ráp ấm áp ngày nào lại trở nên lạnh lẽo, lạnh lẽo như con tim em lúc này vậy. Em chưa bao giờ nghĩ đến ngày nay nhưng hôm nay em đã được nếm mùi. Mùi vị cay đắng, chua chát mà ông trời ban cho em khi cướp lấy người em yêu.
Cứ ngơ ngẩn nhìn mà không biết đã có người vào để đưa anh đi. Họ đắp chăn kín mặt anh, đẩy anh ra ngoài. Em chỉ biết đứng nhìn, tay chân cứng đờ chẳng thể làm gì được. Nước mắt trào ra không kìm được mà gào thét.
"JEFF, ANH BỎ EM ĐI THẬT RỒI SAO!"
"Hức...anh....a.nh bỏ em đi mà chẳng nói em tiếng nào"
"Anh hết yêu em rồi phải không"
"Không đợi em theo cùng, không đón sinh nhật với em nữa"
"Anh trả lời đi chứ"
Một khoảng không im lặng không ai hồi đáp.
"Quên, anh ấy bỏ mày đi rồi Barcode à"
Em đứng đó nhìn người mình yêu bị đưa đi. Nhận ra bản thân đã mất đi một thứ quan trọng mà chẳng thể lấy lại. Em tuyệt vọng rời đi.
"Em vẫn mãi yêu anh, Jeff à"
___________________
Việc mất đi một thứ mình yêu quý, trân trọng là quá đỗi khó khăn. Nó khó khăn vì chúng ta khó chấp nhận và quên được nó. Cảm giác ta dành cho nó vẫn mãi còn đó nhưng nó thì mãi mãi mất đi và không bao giờ quay trở lại...
________end________
• buồn nhỉ mọi người
• có ý kiến cứ đóng góp ạ. Iu💗✨
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com