Chương 29
Ai cũng muốn giữ hình tượng đẹp trước mặt người mình yêu thương, nhưng mãi đến hôm nay Jennie mới biết, hình tượng của cô đã bị Lisa sỉ nhục thê thảm! Cô cắn chặt môi dưới, nhìn khăn giấy mà Kai đưa đến, chẳng có mặt mũi nhận. Thấy Jennie không nhận, Kai nở nụ cười bất đắc dĩ rồi tự tay lau cho cô. Khăn giấy vừa chạm vào da, Jennie lập tức tránh né, tự rút lấy hai tờ chùi nước mắt thật mạnh. Dòng suy nghĩ đổi hướng, cô lập tức chuyển họng súng, nhìn anh chằm chằm: 'Anh nữa, rõ ràng anh đã biết, sao không vạch mặt nó?"
Mới khóc xong, trong đôi mắt cô lấp lánh ánh nước, càng đen nhánh, càng sáng ngời, nhưng biểu cảm khuôn mặt lại bướng bỉnh vùng vằng, giọng nói khàn khàn vì nức nở. Kai càng nhìn càng thấy đáng yêu, trái tim rung động, ngoài mặt lại vờ như không hiểu: "Sao anh phải vạch mặt cô ấy? Anh thấy cũng được mà, có thể biết rất nhiều chuyện của em."
"Anh..."
Jennie nghẹn lời, ngừng lại một chút: "Sau đó thì sao?"
Kai iếp tục nhớ lại: "Sau đó... Sau đó anh nói với cô ấy là anh có người mình thích rồi, cô ấy liền từ bỏ, biến mất mấy ngày thì âm thầm hủy kết bạn với anh, từ đó không xuất hiện nữa."
Jennie đột nhiên tỉnh táo. Anh nói... anh có người mình thích rồi. Cô nhớ tới mùa đông năm ấy, giữa đêm Lisa ngồi trên tầng thượng ký túc xá gọi điện cho cô. Gỉọng rất trầm pha lẫn tiếng gió, lặp đi lặp lại một câu: "Chị ơi, em buồn quá."
Câu đó của lisa khiến Jennie giật mình, nhưng hỏi sao Lisa cũng không chịu nói lý do. Cô cảm thấy có lẽ là thất tình, bây giờ cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân. Ai cũng cảm thấy người thân thiết của mình xứng đáng có được điều tốt nhất, mong người mà người ấy thích cũng sẽ thích lại người ấy, không nỡ để người ấy tủi thân hay khổ sở, không nỡ thấy ai làm tổn thương người ấy. Lòng Jennie vẫn canh cánh mãi chuyện này. Cô hắng giọng hỏi: "Lúc ấy... anh đã có người anh thích rồi?"
Nét dịu dàng nhẹ dâng lên trong mắt Kai: "Đúng vậy, anh thích em thì có gì sai? Chỉ tại Lisa không tinh tế lại thiếu kiên nhẫn, anh chưa nói là ai, cô ấy đã từ bỏ rồi."
"Anh nói linh tinh!"
Trong chốc lát, Jennie vẫn chưa tiếp nhận được sự thật. Khi nãy Kai nói thích cô, cô tạm tin đó là do cảm tình được nảy sinh trong khoảng thời gian gần đây tiếp xúc, nhưng câu anh vừa nói có ý gì? Kai khẽ cười, nét dịu dàng càng đong đầy đôi mắt: "Sao anh lại phải nói linh tính? Vốn là anh thích em trước, sau đó nhờ Mino mới biết rằng em đã nói với cậu ấy là em thích anh."
Jennie kiên quyết nói: "Không thể nào!"
"Sao lại không thể?"
Ánh mắt sâu thẳm của anh ngừng lại nơi khuôn mặt cô: " Jennie, em thật sự cho rằng anh không biết người dùng tài khoản của Lisa đấu với anh trong game khi ấy là ai sao? Năm xưa khi em chạy trốn vì một câu "Không thích luật sư mà thích bác sĩ", khi em lo lắng hoang mang ở nước ngoài suốt mấy năm liền, có từng hỏi anh xem anh có thích em hay không chưa?"
Những cảm xúc phức tạp dâng đầy trong lòng Jennie. Tâm tư cô liên tục xoay chuyển, có thứ gì đó đang từ từ lên men trong tim, khiến cả trái tim như căng tràn. Mặt đất như nứt vỡ, hết thảy những tâm tình chôn giấu suốt bao năm nay bỗng dưng cuồn cuộn trào đến.
Năm ấy, anh đứng trước mặt cô, mỉm cười nói: " Jennie, chúng mình từng gặp nhau rồi. Ở trong game", hóa ra là có ẩn ý này.
Duyên phận xưa nay vẫn là điều kỳ diệu, không thể tìm nguồn căn, chẳng cách nào suy tính, không lần được dấu vết, chẳng thể cưỡng cầu, và cũng không khống chế được. Khi cô hết lần này đến lần khác tìm bóng dáng anh trong game, hóa ra anh cũng đang chú ý đến cô. Lần gặp gỡ đầu tiên đó, khi tim cô rung rinh, anh cũng đã động lòng.
Kai kiên nhẫn chờ Jennie tiêu hóa toàn bộ những thông tin này. Bao nhiêu năm nay cô vẫn nghĩ rằng mình nói nói "không thích luật sư mà thích bác sĩ" đã khiến tình bạn giữa Kai và Mino rạn nứt, rồi Mino ra nước ngoài học để trốn tránh hết thảy. Thế nhưng cô không biết, khi Mino coi câu này như chuyện đùa mà kể với Kai, Kai đã rất nghiêm túc trả lời rằng: "Vừa hay bác sĩ cũng thích luật sư." Đây mới chính là điều khiến Mino sụp đổ.
Thế nên Kai không vô tội như Jennie vẫn nghĩ. Anh đã định nói điều này với cô từ lâu, nhưng vô tình anh phát hiện, mỗi lần nhắc đến Mino, ánh mắt cô nhìn anh như dâng thêm một tầng áy náy cùng lấy lòng, còn không sẽ liên tục trốn tránh. Vì vậy, anh đã định để cô tiếp tục hiểu lầm. Mãi một lúc sau, Jennie cho đến khi vô thức đưa cốc nước trong tay lên miệng nhấp một ngụm, phát hiện nước đã lạnh mới dần tỉnh táo, khẽ nói: "Nhưng anh chưa bao giờ tìm em."
Kai trầm mặc một lúc mới trả lời: "Bắt đầu đủ tự tin thì kết thúc mới êm đẹp. Khi ấy chúng ta đều quá bận rộn, khoan bàn đến chuyện khoảng cách địa lý và thời gian, chúng ta còn phải cố gắng chống đỡ chương trình học nặng nề, huống hồ là tình cảm? Vấn đề thường xuất hiện nhất giữa các cặp tình nhân trẻ tuổi chính là người lúc nào cũng gai góc, làm việc theo cảm tính, không biết nhường nhịn, không biết thứ tha, chỉ cần một câu không hợp ý là có thể cạch mặt nhau mãi mãi. Có lẽ việc đưa bàn tay ra chỉ cần một nháy mắt, nhưng anh cũng sợ mình không thể mãi cầm lấy bàn tay kia để bước tiếp. Thời ấy anh cũng trẻ tuổi bồng bột, không dám chắc liệu mình có đủ bao dung với người yêu hay không. Tình yêu đẹp là bởi vì đã trải qua thử thách của hiện thực, chỉ cần vẫn còn thích, đến lúc ổn định chín chắn rồi lại cầm tay nhau, thế vẫn chưa muộn, đúng không nào? Nếu trễ vài năm mà chúng ta có thể mạnh mẽ, trưởng thành hơn một chút, để sự thử thách này đơn giản đi mấy phần, để chúng ta có thể cùng nhau bước tiếp, vậy thì anh không ngại kéo dài thời gian thêm. Còn em thì sao?"
Jennie phải thừa nhận rằng Kai bình tĩnh và lý trí hơn cô nhiều. Thời điểm ấy cô bận đến mức chẳng có cả thời gian để ngủ. Ngủ không đủ giấc, lúc bị áp lực học hành nặng quá sẽ bùng phát, cô đã vô tình làm Lisa tổn thương không biết bao nhiêu lần. Cô với Lisa lớn lên bên nhau từ nhỏ, Lisa sẽ không để bụng. Nhưng nếu là hai người yêu nhau không có nền tảng tình cảm gì thì sao? Có lẽ quả thật sẽ giống lời Kai nói, sẽ ầm ĩ tưng bừng, không ai chịu thua, rồi từ đó chia lìa đôi lứa. Huống hồ họ còn ở hai nơi khác nhau, chỉ riêng sự ngờ vực và đa nghi đã có thể phủi sạch hết thảy tình cảm. Cách anh vừa nói có lẽ là cách xử lý tốt nhất. Suy cho cùng thì Jennie vẫn là phụ nữ. Dù về mặt lý trí đã thừa nhận kai đúng, lòng cô vẫn sẽ không dễ chịu, nhưng quả thật không thể bộc phát sự bức bối cảm tính này.
Thấy cô nhăn nhó, Kai lại rất vui. Anh cố nín cười hỏi: "Em bực gì thế?"
Jennie vừa thầm khinh bỉ mình thiếu bao dung, vừa trả lời: "Không có gì."
"Đâu phải là không nhớ. Bởi vì lòng vẫn luôn yêu, thế nên mới kiềm chế."
Kai nở nụ cười rất nhẹ: "Luật sư Kim cũng đâu có tìm anh?"
Kai nói một câu làm sáng tỏ hết thảy. Jennie ngây người, càng thấy suy nghĩ vừa nãy của mình quả thật quá chi li tính toán. Giờ nghĩ lại, lúc trước có thể gặp nhau ở chung cư hẳn cũng không phải tình cờ, nói vậy anh vẫn là người chủ động.
Nghĩ tới đây, Jennie thoáng rung động: "Anh biết em về khi nào?"
"Hôm đó anh đến lấy cuốn sách để ở đây từ rất lâu về trước, khi đứng ở ban công nhìn xuống thì thấy em đi vào cổng chung cư, thế là anh về thu dọn hành lỷ chuyển đến."
Jennie chợt nhớ ra: "Sao anh biết là Lisa làm?"
"Vốn không biết, mấy hôm trước chính cô ấy lỡ miệng làm lộ. Lúc anh cố tình cho cô ấy thấy tài khoản game, phản ứng của cô ấy quá kỳ quái, anh suy nghĩ đầu đuôi thì thấy mọi chuyện rất khớp."
Ôn Thiêu Khanh nói xong chỉ vào bút ghi âm: "Những điều này cũng là tình tiết cần cho vụ án? Cũng phải ghi lại à?"
Jennie nhìn theo ngón tay anh, lập tức tắt đi. Trông thấy điện thoại ở cạnh bút ghi âm, cô như nghĩ tới điều gì, khóe môi giật nhẹ, do dự không biết có nên hỏi hay không.
Kai biếng nhác tựa vào sofa: "Luật sư Kim còn câu hỏi gì thì mau hỏi đi, qua hôm nay, chưa chắc anh đã thoải mái giải đáp thắc mắc thế này."
Cuối cùng Jennie vẫn không nén được lòng hiếu kỳ: "Trong một bài đăng trên Wechat của anh... cô gái chỉ thấy được bóng lưng kia là ai thế..."
Theo lời giải thích của Kai thì anh đã thích cô từ trước đó rất lâu, thế nhưng lúc anh sang nước ngoài du học, sao lại đăng câu "Đâu phải không nhớ em" như thế?
Kai không khỏi khen ngợi: "Luật sư đúng là luật sư, logic quá rõ ràng, không có lấy một kẽ hở. Chỉ có điều... Kim Jennie, em nghĩ vì sao anh nhất định phải kết bạn Wechat với em? Anh đã ám chỉ em nhiều lần như vậy, sao em chẳng nhận ra chút gì? Sự nhạy cảm của một luật sư trong em đâu rồi?"
Kai nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, thở dài bất đắc dĩ: "Chẳng lẽ đến chính mình em cũng không nhận ra?"
"Sao có thể là em?" Jennie lấy di động tìm tấm ảnh kia, nhìn cẩn thận một lúc rồi sững sờ.
Hình như... đúng là cô. Dường như là đêm Giao thừa năm nào đó, cô và Lisa đưa một đám trẻ lên gác mái đốt pháo. Đến lúc chơi mệt, cô ngồi một bên nhìn họ chơi. Tấm ảnh này trông giống như được chụp bởi một người đứng chéo cô.
Kai liếc xéo cô oán trách: "Tết năm ấy anh không về nhà, một mình đón Giao thừa cô đơn ở nước ngoài, chẳng lẽ còn không cho anh nhìn vật nhớ người, đăng bài lên trang cá nhân?"
Jennie lại cúi đầu nhìn màn hình: "Anh lấy tấm ảnh này ở đâu vậy?"
"Không phải ảnh chụp, là hình cắt từ trong một đoạn clip ngắn. Lisa quay lại gửi cho anh, nhưng cô ấy quay lén nên tay quá run. Anh đã cố lấy hình rõ nhất rồi. Cũng chính từ khi đó, anh bắt đầu nghi ngờ Lisa có triệu chứng bị bệnh Parkinson[2]."
[2] Bệnh Parkinson: Một bệnh về thần kinh, xảy ra khi một nhóm tế bào trong não bị thoái hóa, gây ra triệu chứng đi đứng khó khăn, cử động chậm chạp, chân tay run rẩy.
Jennie cau mày: "Clip là do Lisa quay, sao nó không nhận ra? Mà mãi đến mấy ngày trước mới biết là anh?"
Kai chỉ vào điện thoại: "Bởi vì Lisa là người ngoài hành tinh. Em quên rồi à, cô ấy không dùng Wechat."
Mọi chi tiết đều trùng khớp rồi. Đúng vậy, Lisa không dùng Wechat... Tất cả đều do Lisa không dùng Wechat!
Jennie đứng phắt dậy: "Khoan nói những chuyện này. Dao nhà anh để đâu?"
Cảm xúc của Jennie tối nay biến đổi quá nhiều. Tới lúc này cô đã khôi phục lại vẻ lãnh đạm, bình tĩnh đến bất thường. Kai bất an hỏi: "Em muốn làm gì?"
Jennie mỉm cười: "Em muốn chém Lisa!"
Kai vuốt trán: "Chém người là phạm pháp đấy luật sư Kim"
"Phạm pháp em cũng chịu! Xả giận xong đã rồi tính!" Nói xong lao ra ngoài như một cơn gió.
Jennie xưa nay vẫn luôn giữ dáng vẻ của một người phụ nữ mạnh mẽ, bình thản và lãnh đạm, Kai lại thích nhất là được nhìn thấy biểu cảm của cô khi bị trêu cho nổi khùng. Chẳng mấy khi được thấy cô nghiến răng muốn tìm người khác trút giận như lúc này, anh liền bật cười đi theo. Khi Kai sang đến nhà đối diện, cửa ra vào không đóng, đứng ở đó cũng nghe được tiếng kêu gào của Lisa. Lúc anh vào, Jennie đang cầm một chiếc giày cao gót giận dữ đuổi đánh cô em họ. Lisa vứt hết hình tượng, vừa trốn tránh vừa xin tha.
Lisa đang bị Jennie đuổi chạy khắp nhà, trông thấy Kainh liền mếu máo cầu cứu: "Sếp! Cứu em!"
Kai mỉm cười không nói, nhàn nhã ngồi xuống sofa xem kịch. Lisa mải nhìn Kai , vừa sơ ý đã bị Jennie đá cho một cái. Cô kêu lên rồi trợn mắt xin tha: "Chị họ, chị đừng đánh đòn hiểm! Đau thật đấy!"
Jennie cười gằn:"Đau? Đau là tốt! Không đau thì chị phí sức làm gì?"
Lisa chẳng biết có chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết Jennie bỗng dưng trở về từ nhà đối diện rồi lập tức tóm lấy mình mà đánh. Trông cô rất giận, muốn khuyên cũng không khuyên nổi, cô chỉ đành tiếp tục cầu cứu: "Sếp, em là học trò của sếp mà. Sếp không thể khoanh tay đứng nhìn, giúp kẻ xấu làm điều ác như vậy!"
Kai gật đâu tán thành: "Cô nói đúng."
Nói xong, anh đứng dậy đi đóng cửa, sau đó ngăn Jennie lại, diễn tả cho cô: "Em đánh không đúng chỗ. Đánh ở bộ phận này này, đây không phải chỗ hiểm, nhưng không cần dùng quá nhiều sức cũng có thể khiến người khác đau thấu trời, mà cũng không để lại vết thương."
Lisa bàng hoàng nhìn Kai: "Sếp, sếp..." Jennie gật đầu, cười hung ác xông đến chỗ Lisa.
Kai nhìn hai người đuổi bắt khắp nhà, cảm thấy thật ầm ĩ: "Lisa. cô chạy làm gì? Chị họ cô đang giận, càng không đánh được càng cáu, cô để cô ấy đánh mấy cái cho hả giận là được!"
"Đánh người không giải quyết được vấn đề! Thầy Kim, hồi tối thầy vừa mới nói mà!" Lisa cố vùng vẫy.
Kai gật đầu đồng ý:"Tôi cũng nghĩ vậy. Jennie, đối với chuyện này, anh đề nghị em không động tay chân với cô ấy"
Còn chưa kịp mừng, Lisa đã bị câu tiếp theo của Kai đẩy xuống vực thẳm.
"Anh đề nghị em thay em gái luôn, bỏ đứa em này đi."
Jennie trả lời âm hiểm: "Em muốn bỏ mà. Hôm nay sẽ thanh lọc nội bộ."
Lisa sắp khóc: "Chị họ, em là em họ ruột thịt của chị, chị không thế bỏ mặc sống chết của em!"
Jennie nhân cơ hội bắt chẹt Lisa: "Điều thứ mười một trong luật Dân sự Trung Quốc quy định: Công dân đủ mười tám tuổi trở lên là người trưởng thành, có năng lực thực hiện hành vi dân sự toàn diện, có thể tiến hành họạt động dân sự độc lập thì là người có năng lực hành vi dân sự đầy đủ. Năng lực hành vi dân sự đầy đủ là chỉ tư cách của người có thể tiến hành hoạt động dân sự một cách hoàn toàn độc lập, có thể giành được quyền lợi dân sự và đảm nhận nghĩa vụ dân sự thông qua hành vi cá nhân. Cũng có nghĩa là, em phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về bản thân mình."
Lisa nghe mà nghệt mặt, sau khi bị Jennie đánh cho một trận nhớ đời mới khổ sở nằm sấp trên sofa hỏi: "Chị, rốt cuộc là em đã động chạm gì đến chị?"
Jennie thở hồng hộc ngồi vào một bên sofa bình ổn hô hấp, nghe thấy cô hỏi vậy, cơn giận lại bốc lên, đá cho cô một cái, hung dữ hỏi lại: "Em còn có mặt mũi hỏi chị câu đó à?"
Lisa bị cô quát cho giật mình, không dám động đến cô nữa, bèn nhích đến chỗ Kai , nhỏ giọng hỏi: "Sếp, rốt cuộc sao chị em lại giận như vậy?"
Ánh mắt Kai vẫn rơi vào chiếc cốc hoa anh đào trên bàn. Anh rót nước vào cốc, đưa cho Jennie rồi mới quay lại nhìn Lisa, nghiêm giọng: "Lisa, tôi đã nói với cô hai lần là tôi có người để thích rồi, là cùng một người."
"Sếp nói với em bao giờ chứ? Hai lần..."
Hai chữ cuối cùng vừa trôi khỏi miệng, Lisa như sực nhớ ra, hoảng hốt kêu lên: "Sao sếp biết là em giả mạo?"
Lời vừa thốt ra, cô liền lập tức che miệng lại, dè dặt nhìn về phía Jennie, quả nhiên thấy lửa bùng lên trong mắt cô, bèn làm mặt xu nịnh tiến lại gần: "Chị, em sai rồi..."
Xin lỗi xong, Lisa tiến đến ngồi cạnh Jennie, chỉ vào Kai chuyển hướng công kích: "Chị họ, sếp em lại dám nói thẳng chuyện anh ấy đã có người mình thích ngay trước mặt chị, rõ là đang khiêu khích chị mà."
Kai nhìn Lisa như tên ngốc, vừa lắc đầu vừa thở dài, "Đã bao năm trôi qua rồi mà cô vẫn ít kiên nhẫn như vậy. Sao cô biết người tôi thích không phải chị họ cậu?"
"Nói dối! Lúc đó rõ ràng sếp còn chưa biết chị họ em! Sếp là thầy giáo, là tấm gương cho người khác noi theo, sao có thể nói dối?"
Lisa vội ôm lấy tay Jennie: "Chị họ, sếp em đang sỉ nhục IQ của chị!"
"Chị với anh ẩy..."
Jennie hắng giọng, ngừng lại một chút mới nói tiếp: "Quen nhau ngoài đời thực hơn em nghĩ."
Lisa hoang mang, cảm giác bất an từ từ dâng lên trong lòng: "Sớm đến mức nào?"
Jennie nhìn Kai:"Năm đầu tiên chị học nghiên cứu sinh. Anh ấy là bạn thân của một đàn anh khóa trên của chị, bọn chị từng ăn cơm cùng nhau."
Nghe xong câu này, phản ứng đầu tiên của Lisa là ngẩn ra. Cô nhìn Jennie rồi lại nhìn Kai , suy nghĩ một lúc mới hiểu: "À! Từ lúc đó chị đã biết sếp chính là Rừng Hạnh Xuân Ấm rồi? Sau đó thì sao? Sao hai người lại giả vờ không quen nhau chứ?"
"Sau đó..."
Jennie ủ rũ thì thào, "Chị nói với em rồi, chị yêu thầm anh ấy, bị phát hiện, tới lúc gặp lại đã là hàng xóm, ngày nào cũng gặp nhau, rất xấu hổ, vì vậy mới vờ như không quen."
Biểu cảm của Lisa ngày càng đặc sắc, mở to mắt: "Chị nói thật à? Em cứ tưởng chị đùa!"
Jennie kéo cánh tay Lisa đang tóm lấy tay mình ra tỏ vẻ ghét bỏ: "Tự em không chịu tin đấy chứ."
Lisa vô cùng bàng hoàng: "Hai người... Từ bao giờ mà hai người thông đồng với nhau thế hả?"
Nghe thấy hai chữ "thông đồng" kia, Jennie cau mày, nhưng Kai lại thấy từ này rất hay, thong thả đáp: "Ngay vừa nãy, lúc thảo luận tình tiết vụ việc."
Jennie lúc này mới biết hai bên đều là giặc, liền cười nịnh nọt giải thích Kai : "Sếp yêu quý, vừa rồi em nói đùa ấy mà. Em đùa chị ấy thôi, sếp đừng để bụng."
"Tôi không để bụng."
Kai rất thoải mái, nở nụ cưòi đầy bao dung, "Mọi chuyện của cô tôi đều không để bụng, cho nên vấn đề bao giờ cô tốt nghiệp tôi cũng không để bụng luôn."
Lisa nghe đến chuyện tốt nghiệp thì sợ xanh mắt, mếu máo ôm lấy chân Kai :"Sếp ơi, sếp không thể như vậy. Em phải tốt nghiệp sớm để kiếm tiền nuôi gia đình. Em còn phải nuôi chị họ... Hu hu..."
"Chị không cần em nuôi!"
"Tôi sẽ nuôi chị họ cô"
Hai giọng nam nữ đồng thời vang lên. Sau đó hai người nhìn đối phương với hai ánh mắt khác biệt, một người điềm tĩnh, một người phức tạp.
"Ha ha."
Lisa cười gượng: "Hai người ăn ý thật đấy! Ha ha, hai người tiếp tục đi, tiếp tục đi, em đi ngủ trước đây."
Nói xong đang định chuồn đi thì bị Kai gọi lại.
"Đúng rồi, vừa rồi cô đã nhắc nhở tôi, tôi là nhà giáo, là kiến trúc sư tâm hồn của nhân loại, tôi không quản lý được thân thể cô. Đầu tiên tôi muốn tách rời linh hồn và cơ thể cô. Để tôi nghĩ xem dùng dao nào thì được..."
Vừa nói, anh vừa liếc Lisa: "Dùng dao không ổn, máu me quá. Tra tấn cả thể xác lẫn linh hồn cùng lúc thì hơn, lâu ngày linh hồn và thể xác sẽ tự động tách rời."
Lisa đau khổ ngã xuống sofa, bất chấp tất cả mà lăn lộn rên rỉ. Jennie lạnh lùng nhìn, một lát sau, cô sợ mình quả thật đã ra tay quá nặng. Vừa rồi đúng là đánh không nhẹ, vì vậy cô lỉền nhìn về phía Kai . Kai hiểu rõ, liếc nhìn Lisa , đưa ra đáp án: "Giả vờ."
Lisa không phục: "Không đánh sếp, sếp dựa vào đâu mà nói em giả vờ?"
Kai nhếch miệng cười: "Đều là dân học y, giả vờ hay không chẳng lẽ không phát hiện được? Có gì hay ho chứ?"
Lisa nghe vậy cũng cảm thấy giả vờ trước mặt lão hồ ly tu luyện lâu năm này thật vô nghĩa. Cô từ bỏ, ngồi dậy day trán, tỏ vẻ đáng thương nói với Jennie: "Nhưng em đau thật đấy chị ơi."
Jennie không nhúc nhích, cũng chẳng thèm nhìn. Lisa lại lăn lộn thêm một lúc, thấy không ai phản ứng cũng chán, chẳng biết lấy từ đâu ra một cái gương nhỏ, soi mặt mình một lúc lâu: "Chị ơi, chị nhìn mặt em xem liệu có để lại sẹo không? Liệu em có bị hỏng mặt không?"
Mặt lisa khá non, da lại mịn nên mấy vết cào kia trông rất rõ. Cô vừa soi gương vừa lo lắng lẩm bẩm: "Hôm nào phải sang khoa Chỉnh hình xin bác sĩ oh mấy hộp thuốc mờ sẹo bôi mới được."
Jennie cạn lời, tung ra một đòn mạnh:"Thôi được rồi, hồi trước em muốn mua máy ảnh đúng không? Chị mua cho em. Đừng kêu nữa."
"Thật ạ?"
Lisa quên luôn mặt mình, vứt ngay gương đi hớn hở quay sang nhìn Jennie: "Chị họ, nếu ngày nào em cũng bị đánh thì chị sẽ mua đồ cho em mỗi ngày sao?"
Jennie day trán, lần này đến lượt cô nhức đầu: "Im đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com