Chương 33
Sáng hôm sau hai người đi chuyến tàu cao tốc sớm nhất, qua trưa là đến Jeju Sau khi bắt được xe,Lisa hỏi Kai bằng giọng nịnh nọt: "Sếp ơi, đến nhà em trước hay tới nhà chị họ em trước ạ?"
Kai ngẫm nghĩ:"Có gần nhau không?"
"Gần, rất gần ạ."
Lisa gật đầu, "Hai tòa liền nhau ấy mà."
"Vậy tới nhà cô trước đi. Dù sao cũng là đến thăm nhà cô mà."
Lisa hớn hở ra mặt, giờ có thể để Jennie biết muộn chút nào thì hay chút đó. Vui xong cô lại bắt đầu lo: "Sếp ơi, lát nữa sếp định nói gì với bố mẹ em ạ? Nói là em vẫn luôn thể hiện tốt đúng không ạ?"
Kai ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững "ừ" một tiếng. Đây không phải lần đầu tiên anh đến Jeju nhưng lại là lần đầu tiên đến vì cô. Trước kia khi Lisa giả mạo cô trêu chọc anh trong game, anh đã moi được không ít thông tin . Cô là con một, bố là thẩm phán, mẹ là giáo sư dạy luật. Bố cô chính trực hiền hậu, mẹ dịu dàng nhưng không yếu đuối, người lớn và các anh chị em trong gia đình hầu hết đều làm việc trong ngành tư pháp. Lần này anh xuất hiện dù có hơi đường đột, nhưng cũng là một cơ hội tốt để xác định quan hệ giữa hai người. Suốt chặng đường Lisa không thể ngồi yên, thỉnh thoảng lại đưa ra ý kiến, như thể đang cố kéo dài thời gian.
"Sếp đói không ạ? Hay là chúng ta đi ăn trước đi?"
"Sếp có khát không? Hay là dừng xe để em đi mua cho sếp chai nước nhé?"
"Sếp, hay là tìm chỗ ở cho sếp đã?"
"Sếp ơi, hay là em đưa sếp đi dạo một vòng trước nhé? Ở đâycòn nhiều chỗ chơi lắm! "
Lisa nói nhiều đến lạ, dù Kai không phản ứng gì, cô cũng có thể một mình nói mãi không thôi. Về sau khi người lái xe cũng phải để ý, cô mới chịu ngậm miệng. Lúc này, bà chị họ Jennie của lisa cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Từ sáng sớm cô đã bị mẹ kéo đi khám Đông y. Xếp hàng suốt cả buổi sáng, thấy sắp đến trưa, cô bắt đầu càu nhàu: "Mẹ, chúng ta đi ăn cơm trước đã. Hôm nay đông người thế, để sau lại đến đi!"
Tính tình mẹ cô vốn thong thả,từ tốn nên chẳng hề nóng vội, còn dịu dàng khuyên cô: "Đợi chút đi, con còn không biết bệnh của mình à? Số này mẹ nhờ người khác lấy gịúp đấy, lần sau không có cơ hội tốt vậỵ đâu."
Từ nhỏ Jennie đã không chống đỡ được chiêu đao kiếm dịu dàng này của mẹ, lần này cũng nhanh chóng đầu hàng, cố kiềm chế đợi được gọi tên. Trước kia Jennie đã tới khám bác sĩ Đông y này mấy lần, vì quá trình xếp hàng quá vất vả nên cô nhớ rất rõ. Đợi tới khi gặp được, Jennie đã sắp mất cảm giác. Vị bác sĩ Đông y già rất có ấn tượng với cô, "Lâu quá không tới nhỉ?"
Jennie cười nhẹ: "Bận việc ạ."
Bác sĩ gật đầu, ra hiệu cho Jennie đưa tay để ông bắt mạch. Jennie nhìn ngón tay đang đặt trên cổ tay mình, không hiểu sao chợt nhớ tới Kai. Anh học Đông y từ nhỏ, nếu năm xưa không chọn ngành lâm sàng, hẳn bây giờ cũng là một bác sĩ Đông y, khi khám cho bệnh nhân chắc cũng thế này. Ngoại hình anh rất đẹp, tay cũng đẹp, mà quá trình điều trị Đông y lại rất lâu dài, không biết sẽ có bao nhiêu cô gái lấy cớ khám bệnh để đến gặp anh, dù có phải uống thuốc đắng đến đâu đi nữa chắc cũng sẵn lòng. Cô đang mải nghĩ, bác sĩ đã thu tay về, cúi đầu viết bệnh án: "Cơ thể vẫn ổn, khá hơn lần trước một chút, vẫn uống thuốc Đông y đều đặn chứ?"
Jennie ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn mẹ rồi chột dạ trả lời: "Không ạ."
Vị bác sĩ già nở nụ cười bao dung: "Người trẻ tuổi đều không uống được thuốc Đông y, không kiên trì được cũng là chuyện bình thường. Thế đang điều trị bằng thuốc Tây à?"
Jennie lắc đầu: "Cũng không ạ. Bận việc quá, cũng không có bệnh gì khác nên không để ý."
Mẹ cô không yên tâm hỏi: "Tình trạng của con bé..."
Bác sĩ cẩn thận quan sát Jennie:"Sắc mặt tốt hơn trước kia, có phải ăn ngon miệng hơn không?"
Jennie nghĩ, có lẽ vì thường xuyên đến nhà Kai ăn chực, anh đã vô tình điều trị sức khỏe giúp cô: "Ăn được nhiều hơn trước, cũng khá đúng bữa. Chắc là thế đấy ạ "
"Ừ, ăn được là tốt."
Bác sĩ cúi đầu kê đơn:"Kê cho cháu thuốc mới, phải dùng lâu dài. Cháu cũng không còn nhỏ nữa, phải chữa khỏi sớm rồi lấy chồng sớm, đúng không?"
Câu này nói đúng ý mẹ Jennie. Bà cười trả lời: "Bác nói đúng, nhưng tự con bé lại chẳng quan tâm gì. "
Jennie than thầm, quan tâm, sao lại chẳng quan tâm, không quan tâm thì bây giờ đã chẳng ngồi đây. Sau khi nghe bác sĩ dặn dò thêm và lấy thuốc xong, Jennie cùng mẹ rời khỏi bệnh viện. Lúc sắp về đến nhà, mẹ kéo cô lại, "Chúng ta không về nhà nữa. Tới nhà cô con ăn cơm đi. Lát nữa bố con cũng sang."
Jennie tỏ vẻ nghi hoặc, "Sang nhà cô?"
"Ừ."
Mẹ kéo cô sang tòa nhà phía sau, "Em họ con về."
"Lisa về rồi?"
Jennie vừa nghe thấy tin này mắt nháy liên tục. Quả nhiên linh cảm không sai, lúc vừa mở cửa liền trông thấy Kim Kai ngồi giữa bàn ăn, cô khẽ thở dài. Trực giác của phụ nữ chính xác đến đáng sợ. Jennie thật không hiểu nổi, hôm nay là ngày làm việc, đây chỉ là một bữa cơm trưa mà thôi, sao lại có nhiều người như vậy? Chẳng lẽ không ai phải đi làm sao? Nhà cô, nhà chú, nhà Jennie, cộng thêm Kim Kai không biết từ đâu mọc ra, ngồi kín cả bàn. Mẹ Lisa chào hỏi hai mẹ con Jennie xong liền bắt đầu giới thiệu: "Đây là bác gái của Lisa, đây là chị họ của Lisa. Đây là thầy Kim thầy hướng dẫn của Lisa ."
Jennie lạnh lùng nhìn cô em họ Lisa đang cố tránh né, ngăn lại cảm giác kinh ngạc trong lòng, cô đưa tay dưới gầm bàn cấu đùi , mặt mỉm cười nói với mẹ Lisa: "Cô ơi, chúng cháu biết nhau ạ."
Kai cũng cười, nói một câu đầy ẩn ý: "Đúng vậy, chúng cháu quen nhau lâu rồi."
Biểu cảm khuôn mặt Lisa dần trở nên méo mó, bổ sung bằng giọng kỳ quái: "Đúng vậy, đúng vậy, lâu lắm... Á!"
Còn chưa dứt lời, Jennie đã véo một cái thật mạnh, Lisa liền hét lên.
Mẹ Lisa nhìn thắc mắc: "Con kêu gì vậy?"
Lisa đau đến mức sắp trào nước mắt, nhưng vẫn phải cố giữ nét mặt tự nhiên: "Không có gì, không có gì..."
Jennie thản nhiên rút tay về, cầm cái cốc trước mặt lên uống một ngụm nước. Mẹ Lisa mời mọi người ăn cơm: "Đủ người rồi, mau ăn thôi. Tối qua Lisa mới báo cho nhà là thầy Kim sắp tới, không kịp chuẩn bị gì, mọi người ăn tạm nhé."
Kai hết sức lễ phép: "Cô khách sáo rồi, tại cháu đột ngột làm phiền ạ."
Bố Lisa vừa rót trà cho Kai vừa khách sáo nói: "Không phiền, không phiền. Lisa từ nhỏ đã không phải đứa dễ dạy, vất vả cho thầy rồi. Mấy hôm trước tôi với mẹ nó còn bảo, nếu có thời gian nhất định phải tới thăm thầy, không ngờ thầy lại tới trước."
Jennie nghe thấy manh mối, tay lại đưa xuống dưới bàn, mò đến chỗ Lisa, nụ cười trên miệng càng lúc càng tươi: "Tối qua?"
Lisa cố kìm nén tiếng thét, mở miệng run rẩy xin tha: "Chị, chị không thể chuyển sang véo chỗ khác sao?"
Nụ cười của Jennie càng méo mó, "Tất nhiên là không thể..."
Có lẽ vì Kai cứ nhìn hai người nên mọi người cũng nhìn theo, thấy hai chị em trông như đang kề sát nhau trò chuyện thì cười nói: "Hai chị em nó thân nhau từ bé, chẳng khác gì chị em ruột.
Kai nhìn Jennie cười: "Thật ngưỡng mộ."
Câu này nghe rất mập mờ, người khác nghe không hiểu nhưng Jennie lại cảm thấy lời của anh có ẩn ý. Ngưỡng mộ gì? Mọi người cho rằng anh ngưỡng mộ tình cảm thân thiết giữa hai chị em cô, liền hỏi: "Thầy Kim là con một sao?"
Kai trả lời: "Đúng vậy, nhà cháu chỉ có một mình cháu, họ hàng cũng không có anh chị em nào cùng lứa tuổi cả."
Jennie nhìn anh. Người này dù gì cũng là một giáo sư, sao có thể nói dối trơn tru như vậy? Không có anh chị em cùng lứa tuổi? Anh coi người anh họ Suho mình đầy hào quang kia là vật trang trí à?
Jennie nghĩ vậy, bàn tay bất giác tăng thêm sức. Lisa không nhịn nổi nữa, đứng bật dậy: "Sếp ơi, chúng ta đổi chỗ đi. Mấy món bên em hình như toàn là món sếp thích."
Vậy mà Kai đứng dậy thật. Sau khi ngồi xuống, ánh mắt anh lướt qua những món ăn trước mặt rồi chuyển đến khuôn mặt Jennie, nhìn cô dịu dàng lên tiếng: "Đúng là có món tôi thích."
Jennie mím môi, chỉ hận không thể đưa tay đẩy mặt anh ra. Có món anh thích thì đi mà nhìn món ấy, anh nhìn em làm gì? Em không phải món ăn!
Mọi người tiếp tục hỏi han anh: "Thầy Kim ăn nhiều vào nhé. Đồ ăn ở đây ăn có quen không?"
Kai cười đáp: "Quen ạ, phiền mọi người quá."
Lúc Kai ngụy trang, dù là dáng dấp bên ngoài hay ứng xử bên trong đều rất dễ lấy lòng người khác, nhìn thế nào cũng thấy là một giáo sư lịch sự lễ độ, ăn nói nhã nhặn, cử chỉ đúng mực. Anh trò chuyện cùng mọi người một lúc, còn chưa ăn xong bữa cơm đã chiếm được thiện cảm của cả gia đình.
Mẹ Jennie thấy hai người ngồi cạnh nhau có vẻ thân mật khó diễn tả, nhớ tới chủ đề khi nãy bèn hỏi: "Hai đứa quen nhau lâu chưa?"
Jennie sợ Kai nói linh tinh, liền cướp lời trước: "Con quen anh ấy trước khi đi du học, anh ấy là bạn thân của một đàn anh của con."
Mẹ Lisa cười vui vẻ: "Thật có duyên quá."
Trước khi Jennie đến, Kai đã trò chuyện với mọi người cả buổi. Mẹ Lisa càng nhìn càng thích người thầy hướng dẫn này. Mẹ Lisa nhỏ giọng hỏi mẹ Jennie: "Chị dâu, chị thấy cậu giáo sư Kim này thế nào?"
Mẹ Jennie gật gù: "Khôi ngô lịch lãm, còn trẻ vậy mà đã là giáo sư, rất tốt"
Mẹ Lisa lại liếc nhìn hai người: "Ghép đôi với Jennie nhà mình được không?"
Mẹ Jennie vốn không hề có suy nghĩ này: " Jennie?"
Mẹ Lisa gật đầu: "Đúng thế, trông hai đứa xứng lắm!"
Mẹ Jennie lưỡng lự: "Không biết người ta còn độc thân không?"
Mẹ Lisa rất muốn mai mối vụ này, chủ động ra mặt: "Em hỏi Lisa rồi, cậu ấy chưa kết hôn. Còn về chuyện bạn gái thì đợi ăn xong em lại hỏi."
Ăn xong mọi người ra phòng khách uống trà. Trong lúc uống trà, bố Jennie tới, sau khi chào hỏi Kai thì ngồi xuống bên cạnh Jennie. Jennie ăn xong một bữa cơm mà khiếp vía, tưởng như bị rút mất một nửa lượng máu trong người, lúc này đang ngồi ở góc sofa nghỉ lấy sức.
Bố Jennie quan sát Kai một lát rồi hỏi: "Hiếm thấy chàng trai nào mới ở độ tuổi này mà đã học nhiều hiểu rộng như vậy. Cậu làm nghề gì thế?"
Jennie ủ rũ trả lời: "Nói rồi mà bố. Thầy hướng dẫn của Lisa, là giáo sư."
Bố Jennie hài lòng gật đầu: "Chẳng trách, trông vừa nho nhã vừa khiêm nhường, tốt lắm."
Jennie khẽ cười: "Bố thạo nhìn người, hiếm khi thấy nhầm lẫn thế này."
Bố cô sững người:"Sao vậy?"
Jennie gần như nghiến răng, "Không phải vừa nho nhã vừa khiêm nhường, mà là vừa đen tối vừa lưu manh."
Bố cô giật mình, "Cậu ta giở trò lưu manh với con?"
Jennie lập tức phủ nhận: "Không!"
Lúc này bố Jennie mới yên tâm: "Vậy là tốt rồi."
Ở phía bên kia, mẹ Lisa cuối cùng cũng tìm được cơ hội, làm như vô ý nhắc đến, "Thầy Kim có bạn gái chưa?"
Kai cười khẽ: "Rồi ạ."
Mẹ Lisa tiếc nuối: "Có rồi? Tiếc thật..."
Kai hỏi: "Tiếc gì ạ?"
Mẹ Jennie cũng tiếc: "Không có gì, không có gì. Không biết con gái nhà nào tốt số, lại có được người bạn trai tuyệt vời như thầy Kim ?"
Kai thản nhiên quăng ra một quả bom: "Chính là con gái nhà bác ạ. Jennie là bạn gái cháu."
Cả đám người lặng ngắt, khuôn mặt ai nấy đều kinh ngạc.
"Gì cơ? Cháu không phải thầy của Lisa sao? Sao lại thành bạn trai Jennie?"
"Bảo là đến thăm hỏi gia đình mà? Chẳng lẽ là tới ra mắt phụ huynh?"
Mọi người lập tức dồn sự chú ý về phía Jennie, lần này máu Jennie thật sự đã bị rút cạn, nhìn Kai với ánh mắt không thể tin nổi.
Còn Lisa cuối cùng cũng có thể thở phào, thì thào nói: "Rốt cuộc cũng nói rồi, mình được giải thoát rồi..."
Kai chợt đi tới, kéo tay Jennie đứng dậy.
Jennie hơi sửng sốt rồi bắt đầu phản kháng. Kai giữ lấy tay cô, ngăn không cho cô giãy ra, đứng trước mặt mọi người điềm đạm cười lặp lại: " Jennie là bạn gái của cháu. Chúng cháu quen nhau lâu rồi nhưng gần đây mới xác định quan hệ. Lúc cháu nhận Lisa làm học trò cũng chưa biết cô ấy là em họ của Jennie, gần đây mới biết. Lần này tới đây, một mặt là thăm hỏi gia đình học sinh, nhưng mục đích chính là gặp người lớn trong nhà Jennie, mong mọi người cho phép cháu hẹn hò với cô ấy."
Jennie chỉ biết trợn mắt há miệng, anh đang nói gì thế! Họ xác định quan hệ bao giờ? Phản ứng đầu tiên của Jennie sau khi hoàn hồn chính là phản bác. Cô vội vàng lên tiếng: "Chúng con không..."
Jennie vừa mở miệng đã bị Kai ngắt lời. Anh nhìn cô tình tứ rồi mới mỉm cười xin lỗi mọi người: "Chúng cháu không đánh tiếng trước, làm mọi người giật mình rồi ạ!"
Sau khi bàng hoàng, mọi người dần dần tiếp nhận, tiếp nhận xong lại cảm thấy đây là chuyện vui, càng nhìn Kai càng thấy ưng mắt.
"Đúng là có duyên..."
Jennie nhịn đến mức hai má đỏ bừng, nhưng mọi người nhìn vào lại cho rằng cô ngượng. Chỉ có Lisa biết chị họ đang bị Kai chèn ép, tự khắc cũng cảm thấy yên tâm. Bởi như thế, lát nữa cô vẫn có thể giải thích là mình bị Kai ép, giống hệt như tình trạng của chị họ khi nãy. Nhưng Lisa không biết phụ nữ có một kỹ năng bẩm sinh là không nói lý. Dù người phụ nữ ấy có thông minh tài giỏi đến đâu, một khi đã bùng nổ thì sẽ chẳng còn biết đến lý lẽ gì.
Bố mẹ Jennie nhìn nhau một lúc lâu, sau đó bố cô lên tiếng: "Bảo sao, chẳng phải lễ Tết gì mà tự dưng hai chị em lại về."
Mẹ Jennie cau mày nhìn con gái: "Con bé này cũng thật là, sao không nói trước một tiếng? Làm bố mẹ chẳng chuẩn bị gì cả."
Jennie khổ sở không biết nói sao, cố gắng giãy giụa lần cuối, gửi cho bố mẹ mình một ánh mắt thành khẩn: "Con về đây công tác thật mà!"
Kai lại nhìn Jennie cưng chiều rồi xin lỗi bố mẹ cô: "Đều là lỗi của cháu, bác đừng trách Jennie."
Mọi người chỉ thấy Kai yêu thương chiều chuộng Jennie, liền đẩy hết cái sai lên người cô. Jennie lần này quả thật là khổ mà không thể nói, ai biết cô bây giờ chính là người bị hại chứ?
Cuối cùng cô cũng hiểu được thế nào là tình hình không thể cứu vãn, quyết định không giải thích nữa, để mặc cho Kai nói nhảm.
Bố Jennie cười vui vẻ, "Không trách con bé. Chuyện tốt mà. Đây là lần đầu tiên Jennie nhà ta đưa bạn trai về nhà đấy."
Mẹ cô cũng cười dịu dàng: "Đúng thế, lát nữa mời thầy Kim sang nhà chơi một lát được không?"
Kai gật đầu đồng ý: "Hai bác đừng khách sáo, gọi tên cháu là được ạ."
Jennie lập tức phản đối: "Không được!"
Thấy mọi người nhìn mình ngạc nhiên, cô mới mềm giọng nói dối: "Chốc nữa con định đưa anh ấy đi dạo, không sang nhà nữa."
Bố cô ngẫm nghĩ một chút: "Cũng được. Vậy cùng ăn cơm đi, tối bảo mẹ con nấu nhiều đồ ngon."
Jennie lúc này chỉ muốn lôi Kai ra ngoài, "Vậy chúng con đi trước ạ."
Vì vậy, trước nụ cười và ánh mắt chăm chú của mọi người, cô và anh nắm tay nhau đi ra. Lisa tươi cười đóng cửa lại, mặt rõ ràng có ý, "Đi đi, đi đi, đi rồi đừng quay lại nữa, nhất là chị họ, đừng về tính sổ với em!"
Vừa xuống dưới tầng, Jennie lập tức hất tay Kai ra, thở hồng hộc, nhìn anh hằm hằm. Kai cười chỉ vào tòa nhà nhắc nhở cô: "Họ có thể nhìn thấy qua cửa sổ đấy."
Nét mặt Jennie biến đối mấy lần mới bình ổn lại, "Trước cổng trường có một quán cà phê, tới đó đi."
Hai người vào quán cà phê, tìm một góc khuất ngồi. Vừa ngồi xuống, Jennie đã nổi đó: "Chúng ta xác định quan hệ người yêu từ bao giờ? Sao anh lại nói lung tung thế?"
Kai làm mặt vô tội: "Lần trước anh nói anh thích em, em không phản đối, anh cho rằng im lặng là thừa nhận."
"Em..."
Jennie ôm mặt. Khi ấy đúng là cô không phản đối, nhưng cũng không phải ngầm đồng ý, mà là quá kinh ngạc nên quên phản ứng! Kai thoải mái đợi cô tấn công đợt hai. Quả nhiên Jennie mau chóng lên tiếng: "Dù chúng ta có là người yêu thì anh cũng đâu cần phải nói trước mặt bao nhiêu người như thế. Anh bị bệnh à?"
Kai thong thả phản kích: "Anh là bác sĩ, có bệnh hay không anh biết rõ. Người bị bệnh không phải anh, mà có khi chính là em đấy."
Jennie ngẩn ra, mãi sau mới cúi đầu khẽ trả lời: "Đúng là em bị bệnh."
Kai cho rằng cô đùa, cười hỏi: "Bệnh gì thế?"
Jennie ngẩng đầu nhìn anh, khó xử mở miệng: "Thật ra cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng..."
Kể từ khi biết được gia thế của Kai , trong lòng cô vẫn luôn canh cánh chuyện này. Cô là phụ nữ thời hiện đại, đương nhiên sẽ không làm khó bản thân vì quan niệm dòng dõi gì cả, thế nhưng bệnh này quả thực khiến cô chùn chân. Giờ bảo nói ra miệng, cô lại hơi do dự. Người ta vốn chẳng nói muốn thế nào với mình, mình lại nhắc đến vấn đề này, liệu có hơi... Cô ngồi đó nhíu mày thật chặt, vẻ mặt không giống đang nói đùa. Kai chợt căng thẳng, đứng dậy di chuyển từ ghế đối diện sang ngồi cạnh Jennie, sờ tay lên trán cô: "Bệnh thật à?"
Mỗi lần tiếp xúc da thịt với anh, Jennie đều bị choáng váng. Cô lập tức đẩy tay anh ra, hạ tầm mắt, chậm chạp nói: "Em... mắc chứng hư hàn[2], can uất[3], khá nghiêm trọng. Phát hiện từ hồi học đại học, điều trị nhiều năm cũng không thấy khá lên, sợ là sẽ khó sinh con."
[2] Chứng hư hàn: Một chứng bệnh trong Đông y, xuất hiện do không đủ dương khí, cơ năng suy thoái, các cơ quan trong cơ thể không được sưởi ấm, dễ dẫn đến một số triệu chứng như cơ thể yếu ớt, chân tay lạnh giá, vô sinh...
[3] Chứng can uất: Chứng bệnh trong Đông y. Khi người bệnh bị uất ức, bực tức, khí cơ bị rối loạn, can sẽ mất sự điều hòa và tắc nghẽn, dẫn đến các tình trạng như đau tức ngực, trướng bụng...
Cuối cùng Kai cũng hiểu, chẳng trách lần trước khi anh nhắc đến tên con với cô, biểu cảm của cô lại phức tạp đến vậy. Cô nói xong cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh. Một lúc sau mới nghe tiếng anh hỏi: "Còn gì nữa không?"
Jennie cúi thấp đầu, ủ rũ nói: "Không."
Lần này anh trả lời rất nhanh: "À, vậy không sinh nữa là được."
Jennie ngẩng phắt dậy: "Hả?"
Vẻ mặt Kai hết sức thản nhiên: "Nếu em thật sự muốn thì chúng mình có thể nhận con nuôi. Anh có một người đồng nghiệp đã nhận con nuôi rồi, để hôm nào anh hỏi xem cụ thể ra sao."
Kai vươn tay ra: "Đưa tay cho anh."
Jennie càng lúc càng không hiểu nổi người đàn ông này, cau mày nhìn anh: "Làm gì?"
Kai không nói nữa mà nắm lấy cổ tay cô, bắt đầu bắt mạch.
Jennie thấy anh nghiêm mặt, lo lắng hỏi: "Có phải là không chữa được nữa không?"
Một lúc sau Kai mới thu tay về, lại thuận thế nắm lấy tay cô, đan hai bàn tay vào nhau, nhìn cô nói: "Em đúng là ngoài mạnh trong yếu. Có sinh con hay không cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng vẫn phải chữa khỏi bệnh. Nhiều bệnh như vậy, em không khó chịu sao?"
Lòng dạ Jennie vẫn đang rối bời nên không để ý đến động tác của anh: "Em biết hoàn cảnh gia đình anh rồi."
Kai nghi hoặc: "Gia đình anh?"
Jennie liếc anh: "Người nhà anh hẳn sẽ không đồng ý nhận nuôi con đúng không? Dù sao nhà họ Kim cũng không phải gia tộc tầm thường."
Giọng Jennie thấp thoáng niềm hân hoan bất ngờ: "Em cố ý hỏi thăm đấy à?"
Jennie ủ rũ lên tiếng: "Ừm..."
Kai bật cười, ý cười lan cả đến hai đầu lông mày: "Anh tự biết tình hình gia đình mình, anh bảo được là được."
Tay cô hơi lạnh, trước kia vẫn cho là vì thời tiết, hôm nay mới biết là do vấn đề sức khỏe. Anh đã quá chủ quan. Mãi sau Jennie cũng không có phản ứng gì, Kai nắm chặt tay cô, tiến sát lại: "Luật sư Kim còn có gì phải lo lắng không?"
Bấy giờ Jennie mới nhận ra hai người vẫn đang nắm tay nhau, liền bắt đầu giãy giụa. Nhưng dù thế nào Kai cũng không chịu buông, cô vùng vẫy mãi, trán đổ đầy mồ hôi cũng không mảy may lay động được anh. Kai còn đưa một tay khác lên, thân thiết lau mồ hôi trên trán cô: "Trời lạnh thế sao vẫn đổ mồ hôi? Thân thể em đúng là hơi yếu, anh phải tẩm bổ cẩn thận mới được."
Jennie lớn bằng tuổi này nhưng chưa bao giờ thân mật với người khác phái như vậy. Dưới sự trêu chọc của Kai, cô đỏ bừng mặt, tim nhảy liên hồi, liền quay đầu lại cầm lấy áo khoác: "Tại trong này nóng quá. Chúng ta ra ngoài đi"
Kai gật đầu đồng ý: "Ừ, ra ngoài đi dạo."
Nhân cơ hội mặc áo khoác, Jennie cuối cùng cũng thoát khỏi tay Kai. Sau khi mặc áo, cô lập tức đặt hai tay vào trong túi, hạ quyết tâm dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không bỏ ra.Kai cười nhìn Jennie, đôi mắt đang cụp xuống thoáng lóe lên, ra hiệu cho Jennie đi trước. Jennie nghĩ anh ga-lăng nên để phụ nữ đi phía trên, nhưng khi đến cửa quán cà phê, thấy chữ "kéo" được viết trên cửa, cô chợt có cảm giác như bị gài bẫy. Bởi vì nếu muốn ra ngoài thì buộc phải bỏ tay ra khỏi túi...
Cô đứng ngây ra trước cửa. Kai nhắc nhở: "Mở cửa đi."
Jennie nghiêng người tránh ra: "Anh mở đi."
Kai vẫy vẫy bàn tay bị thương: "Tay anh bị thương mà."
Jennie cau mày: "Dùng tay kia."
Kai mặt dày nói: "Tay khác cũng bị thương."
Jennie không thể chấp nhận câu này: "Anh nói dối!"
Kai bắt đầu nói lý với cô: "Dù gì thì đây cũng là địa bàn của em, em mở cửa giúp anh theo đúng lễ nghĩa của chủ nhà, không được à?"
Là một luật sư có tiếng, Jennie sao có thể cãi thua một tên làm nghề mổ xẻ: "Anh là đàn ông, ga-lăng mở cửa giúp phụ nữ không được à?"
Hai người còn đang giằng co thì sau lưng chợt vang lên tiếng gọi: " Jennie?"
Jennie vừa ngoảnh lại thì giật mình, cứng người chào: "Cô ."
Người phụ nữ trung niên nhìn Kai rồi hỏi Jennie: "Về bao giờ thế?"
Jennie không đấu với Kai nữa, nhanh tay tóm lấy anh, tay kia kéo cửa, rõ ràng muốn bỏ chạy: "Về từ mấy hôm trước a."
Người phụ nữ trung niên chợt hỏi: "Dạo này bố em khỏe không?".
"Khỏe lắm, khỏe lắm ạ. Cô, chúng em còn có việc gấp, nên đi trước đây ạ." Nói xong kéo Kai đi một mạch.
Đi được mấy trăm mét Kai mới giữ cô lại: "Đừng chạy, không có ai đuổi theo đâu."
Jennie thở hổn hển dặn anh: "Chốc nữa gặp bố mẹ em, đừng nhắc đến chuyện gặp cô nhé."
Kai vỗ lưng giúp cô điều hòa hơi thở, tò mò hỏi: "Sao vậy?"
Jennie rầu rĩ, "Cô ấy là giảng viên trường chúng em, trước kia theo đuổi bố em cuồng nhiệt lắm. Cũng vì cô ấy mà bố em mới từ chức ở trường học để đi làm thẩm phán. Về sau khi bố kết hôn với mẹ em, cô ấy chuyển từ theo đuổi công khai sang quan tâm thầm lặng. Bao năm nay cô ấy mãi vẫn không lấy chồng, thế nên mẹ em cứ canh cánh trong lòng, bình thường gặp mặt chẳng bao giờ nói gì cả. Em với bố cứ nhìn thấy cô ấy là chạy thật xa."
Kai mỉm cười, "Không ngờ bố vợ lại có chuyện trăng gió như thế."
"Bố vợ nào? Đừng gọi lung tung!"
Jennie ngây ra, cảm thấỵ mình nói không đúng trọng điểm, liền bổ sung: "Không phải chuyện trăng gió! Là tai nạn! Tóm lại anh đừng nhắc chuyện này trước mặt mẹ em. Mẹ em sẽ không nổi giận, nhưng có thể đáng sợ hơn cả nổi giận đó!"
Kai lại mỉm cười: "Không ngờ mẹ vợ đến tuổi này rồi mà vẫn ghen."
Jennie cau mày: "Đừng gọi lung tung!"
Kai mặc kệ cô: "Nhưng em yên tâm, mấy chuyện trăng gió này anh chưa bao giờ có."
"Anh không có?" Jennie bĩu môi. Anh không có một mà có rất nhiều chứ gì?
Kai chỉ vào tòa nhà lớp học cách đó không xa: "Kia là tòa nhà khoa Luật của bọn em đấy à?"
Jennie vừa rồi chỉ lo kéo Kai chạy mà không để ý đường đi, không ngờ lại vào trường. Cô nhìn theo hướng ngón tay của anh, gật đầ: "Đúng vậy, là tòa nhà khoa Luật, trước kia em học ở đấy."
Kai thoải mái nắm tay Jennie, thong thả đi lên phía trước: "Đã tới đây rồi thì đưa anh đi thăm trường cũ của em đi?"
Thấy anh làm động tác này ngày càng tự nhiên và nhanh nhẹn, Jennie bỗng hốt hoảng. Rốt cuộc là đã có chuyện gì, sao hai người họ bỗng nhiên lại trở nên thân mật như vậy? Kai đi vài bước mới nhận ra Jennie không đi theo, liền kéo tay cô, "Đi nào!"
Lúc này Jennie mới ngơ ngẩn gật đầu đi cùng. Thật ra mùa này trong trường học chẳng có cảnh đẹp gì đáng ngắm. Nhưng cũng may mà ánh nắng sau trưa khá đẹp, đi dạo trong sân trường một lát vẫn rất dễ chịu. Lên tiểu học Jennie bắt đầu ở đây, từ lâu đã chẳng có hứng thú gì với ngôi trường này. Nhưng Kai lại thích chí đi khắp nơi, xem từ tòa nhà chính đến thư viện, từ thư viện đến nhà ăn, rồi từ nhà ăn đến ký túc, thỉnh thoảng thấy gì đó sẽ lại hỏi cô mấy câu.
"Tòa nhà này là ký túc xá nữ à?".
"Ừ."
"Hồi trước em ở đây sao?"
"Không, tòa này xây sau khi em tốt nghiệp. Em ở bên kia, đi sâu hơn nữa."
"Vậy chúng ta sang xem chút đi."
Kai kéo Tùng Dung đi qua đoạn đường rải sỏi, chỉ vào một tòa nhà hơi cũ: "Đây à?"
"Ừ."
Jennie chỉ vào một cái cửa sổ, "Là phòng đó, nhưng cũng chỉ ở có mấy tháng thôi."
"Tại sao?"
"Vì.."
Jennie hơi ngừng lại, "Vì nhà ở trong trường nên không cần thiết phải ở lại trường."
Kai không tin: "Hả?"
Jennie cảm thấy đây không phải là lần đầu tiên mất mặt trước anh, bèn nói thật: "Vì một cô bạn ở cùng ký túc nói là thích em, để đỡ ngượng nên em về nhà ở, anh vừa lòng chưa?"
Kai lùi về phía sau mấy bước, quan sát cô từ trên xuống dưới: "Không vừa lòng. Xem ra thể chất của luật sư Kim đặc biệt quá, anh phải để phòng một chút."
Jennie lườm nguýt, hất tay anh đi lên phía trước mình. Kai cười đi theo. Hai người đi một đoạn, Kai bỗng chỉ vào một người đứng ở gốc cây cách đó không xa: "A, người ở kia hình như là bố vợ anh."
Jennie mặc kệ mấy từ "bố vợ", "mẹ vợ" của anh, nheo mắt nhìn, đúng là bố thật.
Bố Jennie đang nhờ bảo vệ trường đào lấy thứ gì đó chôn dưới gốc cây. Jennie ngạc nhiên đi tới gọi: "Bố, bố làm gì vậy?"
"À, hồi trước khi chúng ta dọn tới đây, bố đã chôn hai vò rượu ở chỗ này. Hôm nay sực nhớ ra, muốn đào một vò lên để tối nay uống với Kai mấy chén. Nhưng không nhớ là ở dưới gốc cây này hay là ở gốc kia..." Ông Kim vừa nói vừa nhìn gốc cây bên cạnh, lẩm bẩm: "Sao hai cái cây này lại giống nhau vậy chứ?"
Jennie không biết bố mình có sở thích này. Kai cũng nhìn hai gốc cây chăm chú, chợt ghé sát vào tai cô, thì thầm: "Hai cây này là cây hoa quế."
Jennie nhìn mãi cũng không nhận ra, quay đầu hỏi: "Hoa quế thì làm sao?"
Niềm vui khiến đôi mắt Kai lấp lánh. Anh thong thả cất lời: "Dưới cây hoa quế chôn rượu Nữ Nhi Hồng mà? Sách Cây cỏ phương Nam có viết: Người ở đây có con gái, đến tuổi bắt đầu ủ rượu. Lọc thật kỹ, đợi đến mùa đông khi nước ao cạn thì cho rượu vào trong hũ, bọc kín, chôn xuống ao. Đến mùa xuân nước đầy, không lấy lên nữa. Con gái sắp gả chồng, liền đào ao lấy rượu, dùng để mời khách, gọi là Nữ tửu. Hương vị tuyệt vời. Xem ra bố vợ muốn gả em cho anh lắm rồi."
Jennie nghe vậy thì ngẩn người, sau đó khẽ mắng anh: "Đừng nói vớ vẩn!"
Hai người đang kề sát vào nhau thì thầm trò chuyện, chợt nghe bố Jennie lớn tiếng kêu: "Chính là nó, chính là nó! Đào một vò ra là được rồi! Vò kia thì cứ chôn ở đây, chôn kỹ vào, sau này còn dùng đến."
Cuối cùng bố Jennie hài lòng vừa đi về nhà vừa khe khẽ hát, theo sau Kai ôm vò rượu và Jennie với khuôn mặt khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com