27
Tại nhà hàng sau khi món ăn được dọn lên, Jennie chỉ nằm trong trạng thái ăn và ăn, yên lặng nghe bọn họ nói về chuyện lên kế hoạch quay một bộ phim mới vào mùa xuân năm sau.
Tiếp đó, có tin nhắn được gửi tới di động của cô. Nghe tiếng chuông báo, cô có chút không yên lòng.
Tin nhắn được gửi tới từ Mino [Cậu bảo Đạo diễn Park ăn nhanh lên, buổi họp báo của "Phố Wall" sẽ chính thức bắt đầu vào lúc hai giờ chiều, bảo cậu ta đừng tới trễ đấy!]
Jennie [Sao cậu không nhắn trực tiếp cho cậu ta.]
Mino : [Tôi chẳng muốn nói với cậu ta một câu nào hết.]
Jennie:[...]
"Đã ăn cơm thì ăn cho tử tế, đừng ăn uống với cái kiểu không có chút phép tắc nào như vậy!" Giọng nói lạnh lùng của Kangchul lại truyền đến. Jennie cất di động, nghiêng đầu liếc Kangchul , cô nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn rất chướng mắt.
Cô nói với đạo diễn Park: " Mino bảo tôi chuyển lời tới cậu, buổi họp báo sẽ diễn ra vào lúc hai giờ chiều, đừng tới trễ nhé."
: "Tôi sẽ không quên đâu."
Sau khi nói xong, anh lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhìn Jennie bằng ánh mắt nghi hoặc: "Vì sao Mino không trực tiếp nói với tôi mà còn phải thông qua cậu?"
Kangchul từ tốn nói: "Sáng nay ra ngoài quên chưa uống thuốc đấy mà."
Mọi người: "..."
Nhắc tới buổi họp báo sẽ diễn ra vào lúc chiều, đạo diễn nói với Jennie "Vừa nãy trợ lý của tôi đã đăng tải video cùng áp phích tuyên truyền mà cậu chụp trên Weibo chính thức rồi đấy."
Jennie nghĩ thầm, chuyện này đâu cần sự cho phép của cô chứ. Tuy nhiên, kế tiếp mới là trọng điểm mà đạo diễn muốn nói: "Bởi vì Kim Jongin không có áp phích tuyên truyền, nên tôi đã sử dụng tấm ảnh mà cậu từng đăng trên Weibo làm áp phích."
"Tôi vốn muốn xin phép cậu một câu, nhưng vì đầu óc tôi không được tốt lắm nên thoáng một cái đã quên sạch sành sanh rồi."
Anh thực sự, thực sự quên khuấy đi mất. Lúc đó, thấy cô đăng trạng thái với giọng điệu chế nhạo trên Weibo nên anh đã tiện tay lấy ảnh để dùng, vì anh không cảm thấy cô đang có ý định công khai chuyện hôn nhân của mình.
Jennie: "..."
Kim Jongin còn đang trông chờ cô thừa nhận mối quan hệ của bọn họ trong mấy ngày tới, giờ thì tốt rồi, người trên mạng đều sẽ tưởng đó chỉ là áp phích tuyên truyền, sẽ không tiếp tục tò mò về mối quan hệ giữa cô cùng im Jongin nữa.
Joohyun còn nói: "Nếu một ngày nào đó cậu thực sự muốn công khai mối quan hệ giữa hai người thì cứ trực tiếp đăng ảnh giấy đăng ký kết hôn cho xong."
Jennie không nói thêm gì nữa, bởi dù có nói gì thì cũng không thể thay đổi sự thật là tấm hình kia đã trở thành áp phích tuyên truyền.
Chút chuyện này không đáng giá để cô so đo và phát giận . Cô vẫn luôn biết trí nhớ của anh không tốt. Có lẽ, người duy nhất vui sướng khi người gặp họa chính là Kangchul , hắn hiện đang tưởng tượng sắc mặt của Kim Jongin khi chứng kiến cảnh tấm hình kia bị coi như áp phích tuyên truyền.
Kim Jongin anh mở di động, đăng nhập vào Weibo. Trong trang cá nhân của anh, phía dưới đã hoàn toàn thất thủ, người người đều đang nói lời an ủi.
Sau khi xem xong anh mới biết, thì ra tấm hình kia đã bị dạo diễn Park dùng làm áp phích tuyên truyền, fan hâm mộ đang thông cảm cho chuyện "thất tình" của anh. Trước đây, đạo diễn Park đã từng trưng cầu ý kiến của anh, hỏi liệu họ có thể đăng áp phích có mặt anh khi tuyên truyền phim hay không, cũng coi như gia tăng thêm sức nóng cho bộ phim. Tuy anh đã đồng ý, nhưng sau đó lại quên khuấy chuyện này đi.
Kim Jongin nhìn tấm hình tuyên truyền kia, anh đoán đã phải hỏi xin Jennie tấm hình này vì không còn thời gian chụp thêm ảnh, mà Jennie không thể không biết xấu hổ nói lời cự tuyệt.
Lúc này, Jennie gửi tin nhắn tới: [Em xin lỗi vì đã không nói chuyện áp phích tuyên truyền trước cho anh biết.]
Jongin trả lời: [Không sao đâu, giọng điệu ban đầu của em chính là ban thưởng phúc lợi cho fan mà. Vẫn nên để anh làm chuyện lớn như việc công khai cuộc hôn nhân của chúng ta thì hơn.]
Để giúp cô bớt áy náy, anh lại gửi thêm một tin nhắn: [Phải để anh công bố mới xem như được chính thức công nhận!]
Jennie gửi tới nhiều biểu tượng đánh anh tơi bờ. Đang định tiếp tục trả lời cô, anh đột nhiên nhận được cuộc gọi từ bố Kim
Kim Jongin nhíu mày, nhìn chằm chằm vào màn hình mấy giây rồi mới nhận cuộc gọi.
"A lô, bố ạ, có chuyện gì thế?"
Bố Kim nói: "Cũng chẳng có chuyện gì lớn cả, chỉ là bố vừa nghe nói, hóa ra tấm hình Jennie từng đăng tải kia chính là để tuyên truyền cho phim ảnh chứ không phải để thừa nhận thân phận của con."
Nói đến đây, giọng điệu vốn đang bình thường của ông bỗng nhiên đổi thành giọng chế nhạo: "Bố sợ con nhất thời luẩn quẩn ở trong lòng nên phải gọi điện ngay để an ủi con một cái. Tuy bố nhìn con không vừa mắt, nhưng con người thiện tâm như bố sẽ không chế giễu con vào lúc này đâu..."
Jongin cười lạnh một tiếng. Giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác rõ rệt như thế mà còn không gọi là chế giễu sao?
Bố Kim thở dài: "Kim Jongin , bố nói câu này không phải để cười nhạo con đâu, nhưng con chính là nỗi bi ai của cánh đàn ông chúng ta đấy!"
Kim Jongin : "..."
Khi bố Kim gọi điện xong cũng là lúc mẹ Kim bước ra khỏi phòng bếp. Bà bước qua rót trà cho ông, đoạn hỏi: " Jongin nói thế nào?"
Bố Kim biết ý mà còn cố tình hỏi: "Nói thế nào là sao?"
Mẹ Kim đặt khay trà lên bàn, "Đương nhiên là về chuyện ảnh của thằng bé bị dùng làm áp phích tuyên truyền rồi."
Không đợi bố Kim trả lời, bà lại đắc chí nói: "Đúng là con trai do tôi sinh ra có khác, dù ở nơi nào cũng là người đứng đầu!"
Bố Kim: "..."
Ông nhìn mẹ Kim bằng ánh mắt ghét bỏ. Sau khi mẹ Kim tự luyến xong, bà lại hỏi bố = Kim: "Ông nói đi, rốt cuộc Jongin đã bảo gì hả? Chẳng lẽ thằng bé có thần giao cách cảm với chúng ta, biết chúng ta đang sầu lo về chuyện chưa biết ăn nói thế nào với ông cụ Han nên mới để tấm hình này trở thành áp phích tuyên truyền, tạm thời chặn miệng người nhà họ Han lại?"
Bố Kim bưng tách trà lên, đặt bên miệng rồi nhẹ nhàng thổi.
Một lúc lâu sau, ông mới nói: "Tôi thì thấy khả năng chó ngáp phải ruồi có vẻ lớn hơn một chút đấy. Cũng có thể là con be Jennie không muốn khiến quan hệ giữa chúng ta cùng nhà họ Han căng thẳng như vậy nên khi đăng tấm hình kia, con bé đã định để tấm hình ấy làm áp phích."
Mẹ Kim suy tư, gật gật đầu: "Dù hai đứa nó vô tình hay cố ý, chung quy cũng đã tạm giúp chúng ta đưa cho nhà họ Han một câu trả lời, chí ít cũng không làm bố mất mặt. Không biết ông Kiều cùng vợ nghĩ thế nào mà cứ khiêu khích tính nhẫn nại của Jongin thế nhỉ, bọn họ thực sự không sợ thằng bé trở mặt sao?"
Phải biết rằng, khi Jongin trở mặt thì thực sự không phải là người tốt, mà mẹ Kim lại cực kỳ hiểu con trai mình.
Bố Kim cười lạnh một tiếng: "Đây chính là nỗi khổ của việc không tự biết mình đấy, bọn họ luôn cảm thấy nhà họ Kim chúng ta thiếu nợ bọn họ."
Năm đó, khi ông cụ Han còn khỏe mạnh, ông cụ quả thực đã giúp nhà bọn họ không ít chuyện, nhưng bao nhiêu năm đã trôi qua, chẳng phải những năm này, nhà họ Kim đã đền đáp gấp bội hay sao? Người nhà họ Han lại chẳng thèm cân nhắc chút nào, chỉ luôn nhai đi nhai lại chuyện này, khiến nó càng ngày càng trở nên vô nghĩa.
Bố Kim nhẹ nhàng gõ dọc theo chiếc tách, "Lúc này, Jongin sẽ không để han Soyeon làm xằng làm bậy nữa đâu."
Mẹ Kim mờ mịt: "Ý ông là gì?"
Bố Kim "Tôi thấy cậu con trai bảo bối của bà lại muốn tác quái ở trên mạng rồi đấy. Ngày hôm qua, nó đã tới chỗ Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ không phải là vật vô tri, mà nó ở cùng Tiểu Ngũ lâu như vậy thì hai đứa nó có thể thương lượng chuyện tốt gì?"
Mẹ Kim "... Có ai lại đi nói xấu người nhà như ông không!"
Bố Kim không tiếp lời, ánh mắt trầm xuống.
Ông nhẹ nhàng uống một ngụm trà: "Tôi chẳng hiểu lão Han đang nghĩ gì nữa, đã không tìm một nhà chồng tử tế cho con gái mình thì thôi, lại còn suốt ngày toan tính để để tạo ra mấy cái tin vịt trong vòng giải trí!"
Mẹ Kim tiếp lời: "Có lẽ bọn họ hy vọng Jongin ly hôn cùng Jennie , sau đó hai nhà chúng ta làm đám hỏi để Jongin cướiHan Soyeon. Bà Han không chỉ dò ý tôi một lần thôi đâu, bà ta hỏi khi nào Jongin chấm dứt với Jennie, rồi nói thằng bé nên tìm một nhà môn đăng hộ đối."
Bố Kim"A" một tiếng, giọng nói tràn đầy vẻ trào phúng: "Bọn họ nghĩ lung tung cái gì vậy! Không bao giờ có chuyện ly hôn ở nhà họ Kim chúng ta đâu!"
Ông nhìn về phía mẹ Kim "Lần sau bà ta còn nói thế thì bà trực tiếp xóa bỏ cái ý niệm ấy đi, chẳng hiểu những người này dành cả ngày để nghĩ gì nữa!"
Mẹ Kim đột nhiên trở nên hung dữ: "Còn không phải là vì ông không ủng hộ cuộc hôn nhân của Jongin sao, nên nhà họ Han bọn họ mới tính tính toán toán như vậy đấy!"
Bố Kim "Tôi không để con bé Jennie tiếp tục ở trong ngành giải trí cũng là vì suy nghĩ cho hai đứa nó! Đứa nào cũng bận rộn suốt ngày, mặt chẳng đối mặt, cứ như đang đi thăm người thân ấy, dăm ba tháng lại gặp một lần, có cuộc hôn nhân nào chịu nổi sự giày vò như vậy? Chẳng nhẽ tôi lại thực sự trông chờ tình yêu dẫn dắt chúng nó đi qua một thế hệ sao?"
"Tôi là người từng trải, tôi đã nhìn nhiều thấy nhiều rồi. Tôi sợ hai đứa nó sau này hối hận nên mới sớm tiêm một mũi dự phòng cho chúng nó, bọn nó lại khen ngược, cả hai đứa đều chẳng thèm cảm kích, một tấm lòng vàng lại bị xem như lòng lang dạ thú!"
"Huống hồ, khi Jennie vẫn còn ở trong cái chảo nhuộm lớn kia, bên người Jongin lại xuất hiện lớp lớp những người phụ nữ có tâm tư với nó.... Ai có thể đảm bảo nó sẽ không bị người khác mê hoặc!?"
Mẹ Kim nói chen vào: "Ông nói thế là sai rồi, Jongin không phải người như vậy, Jennie cũng không phải một đứa bé xằng bậy."
Bố Kim hừ lạnh một tiếng: "Tôi chỉ nói tới đây thôi, nếu bọn nó còn tiếp tục cách vài tháng mới gặp nhau một lần như vậy, sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra!"
Mẹ Kim ra hiệu cho ông ngừng lại: "Có ai lại nói thế về con nhà mình như ông không!"
Bố Kim nhấp mấy ngụm trà, hòa hoãn cảm xúc của mình xuống.
"Tôi nào có mong chúng nó sống không tốt? Tôi đang sợ chuyện không tốt đó sẽ xảy ra ấy!"
Dứt lời, ông không khỏi thở dài: "Bà nói xem, một cô gái đã kết hôn rồi thì cũng nên quan tâm tới chuyện trong nhà một chút, nên sinh con thì nên sinh con, ở bên cha mẹ già nhiều một chút. Trong nhà cũng đâu có thiếu tiền, nào có cần con bé phải ra ngoài liều mạng làm việc để gánh vác chi phí trong nhà!"
Ngừng một chút, bố Kim lại nói: "Cũng đâu phải tôi không cho con bé làm việc, lúc trước tôi đã nói với Jongin rồi, đừng để Jennie tiếp tục ở trong giới giải trí, làm giáo viên đại học hay gì đó, ngày nghỉ nhiều, có thể thường xuyên qua New York, Jongin lại chẳng thèm suy nghĩ mà từ chối luôn! Tôi thực sự không hiểu hiện nay người trẻ tuổi suy nghĩ thế nào!"
Mẹ Kim lắc đầu đứng lên, dùng sức vỗ lên vai bố Kim "Sẻ nhạn sao hiểu chí thiên nga!"(*) Nói xong, bà tao nhã xoay người lên lầu."
Bố Kim: "..."
Ông nhìn trà còn đang tỏa ra hơi nóng lờ mờ trong tách, suy tính xem Jongin sẽ trút giận lên nhà họ Kiều như thế nào, mà nhà họ Han sẽ phản kích lại ra sao. Ông xoa bóp ấn đường, thật đúng là không khiến người ta bớt lo mà!
Hết người này tới người khác thi nhau góp nên cái cục diện rối rắm này, xử lý thế nào cũng không hết! Trước đó vài ngày, Jennie đã bỏ theo dõi Han Soyeon trên Weibo, rồi sau đó, Jongin không chịu theo dõi lại. Bố Han cùng mẹ Han không chiếm được câu trả lời từ chỗ ông, liền chạy qua chỗ chú hai của Jongin thêm mắm dặm muối. Ngay đêm hôm đó, chú hai gọi điện qua đây, giọng điệu rất không tốt, nói Jennie làm việc không đúng mực, không để tâm tới mặt mũi của trưởng bối hai nhà.
Vì bố mẹ Han ông tức tới mức thiếu chút nữa phát bệnh tim, lại không thể không lập tức chạy tới chỗ chú hai để giải thích rõ ràng vào lúc đêm hôm khuya khoắt. Ông đã làm việc tốt không lưu danh thì chớ, kết quả còn bị mẹ Kim hiểu nhầm là ông muốn kết bè với chú hai , chia rẽ hai vợ chồng son chúng nó...
Bố Kim uống thêm mấy ngụm trà, lắc đầu thở dài. Nếu lần này Jongin lại tác quái, ông cụ Kim sẽ không dễ nói chuyện như vừa rồi. Nhưng Jongin là con trai của ông, ông lại không thể khiến con mình uất ức. Mà ông cụ Kim lại là bố của ông, người làm con trai như ông không thể bất hiếu với cụ. Vậy nên, việc này khiến thực sự khiến ông buồn bực chết đi được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com