Phần 2. Chap 13
Lisa bước về nhà trong tâm trạng mệt mỏi, cho dù cô hỏi gì đi chăng nữa nó cũng chỉ xuề xòa cho qua. Jennie nghĩ là nó lo chuyện công ty nên cũng không hỏi nhiều mà chỉ đi sau lo nước tắm và hâm lại đồ ăn cho nó. Nó tắm xong, cơm cũng chả ăn mà đi thẳng lên giường nằm. Nó nghĩ về cô, nghĩ về lời đề nghị của Lee Gong Min, nghĩ về appa, về công ty và về cả bản thân mình. Nước mắt không tự chủ được cứ rơi ướt đẫm chiếc gối của nó. Jennie dọn dẹp lại một số công việc sau đó lên phòng, vừa mở cửa cô chỉ thấy căn phòng có một chút ánh sáng ở chiếc tủ đầu giường. Cô đóng nhẹ cửa, đi lại cạnh giường thì nghe tiếng thút thít, tấm chăn chùm kín con người ở trong còn khẽ rung lên. Cô hốt hoảng, thực sự hốt hoảng còn kèm theo chút đau lòng. Công ty xảy ra chuyện gì sao? Tại sao nó không chia sẻ với cô? Tại sao phải chịu đựng một mình? Đứa ngốc này! Chắc chắn cô phải giáo huấn nó một trận sau sự khủng hoảng của công ty lần này, nhưng bây giờ cô phải an ủi nó trước để nó vượt qua. Cô kéo nhẹ tấm chăn lên, theo phản xạ nó kéo lại rúc đầu vào sâu hơn vì nó biết người kéo chăn là cô, nó không thể để cô thấy bộ dạng này của mình, sao nó lại vô ý đến nỗi cô vào mà không hay cơ chứ?
- LiLi, có chuyện gì nói cho unnie biết được không? Em đừng chịu đựng một mình vậy mà, unnie đau lòng lắm khi thấy em như vậy em có biết không?_ cô cũng bắt đầu thút thít khiến nó xiêu lòng, lật tấm chăn ra nó ngồi dậy, kéo cô vào lòng xoa nhẹ tấm lưng của cô
- Xin lỗi, em sai rồi, unnie đừng khóc nữa được không?
- Hix...LiLi có coi unnie... là người yêu của em...hix...không?_ được đà cô khóc lớn, nước mắt ra ướt đẫm cả khuôn mặt.
- Unnie đừng nói vậy, unnie là người yêu của em, là người mà Lalisa Manoban này yêu nhất, suốt đời là như vậy_ nó kéo nhẹ cô ra, lau những giọt nước mắt đang lăn xuống kia nói bằng giọng chắc chắn.
- Vậy... ức... đã xảy ra chuyện gì, tại sao em dấu unnie?_ cô đã bớt thút thít hơn
- Không có gì đâu, unnie đừng lo!_ nó lại ôm cô vào lòng an ủi
- Nói dối, không có chuyện gì tại sao thái độ của em rất lạ, hồi nãy còn khóc nữa, unnie chưa bao giờ thấy em như vậy, có phải công ty xảy ra chuyện gì không?_ cô đẩy nó ra
- Em...em..._ nó ấp úng
- Em ấp úng cái gì, nói yêu tôi, nói suốt đời chỉ yêu mình tôi mà ngay cả có chuyện khó khăn cũng dấu tôi, tôi làm người yêu em còn có ý nghĩa sao?_ cô hét lớn sau đó bỏ ra khỏi phòng, nó nhanh chóng kéo cô lại ôm gọn vào trong lòng mình.
- Nie đừng như vậy mà, em có nỗi khổ khó nói, em sẽ nói với unnie sau được chứ? còn bây giờ thì đi ngủ nha, em thực sự rất mệt mỏi_ nó ôm chặt cô để cô khỏi vùng vẫy, rúc đầu vào hõm cổ cô nói nhỏ
- Được rồi, nằm xuống ngủ đi, có gì khó khăn phải nói cho unnie nghe! _cô đã xuôi giận vì cảm nhận được sự mệt mỏi trong lời nói của nó, cô không muốn vì mình mà nó phải suy nghĩ nhiều, cô phải trưởng thành hơn để cùng nó vượt qua khó khăn trước mắt.
- Nae, unnie ngủ ngon!_ nó ôm cô từ từ nhắm mắt, cô cũng rúc sâu hơn vào ngực nó để cảm nhận hơi ấm của người yêu.
----------------
-----------------------
Buổi sáng
Công ty Man gia
- Ngày mai cuộc họp bầu lại chủ tịch sẽ bắt đầu đúng không?_ nó hỏi cô thư kí khi vừa bước chân vào phòng làm việc của mình.
- Nae, 8h sáng ngày mai cuộc họp sẽ diễn ra!_ cô thư kí cũng đang rất lo
- Chủ tịch Lee sẽ đầu tư cho chúng ta chứ ạ?_ như nhớ ra điều gì cô thứ kí hỏi lại
- Nếu anh ta đầu tư thì chúng ta có bao nhiêu phần trăm?
- Nếu có sự đầu tư của anh ta thì chúng ta sẽ có 50% cơ hội thắng, mà hình như tôi nghe được anh ta cũng là một cổ đông lớn trong công ty chúng ta nên nếu anh ta ủng hộ chúng ta cơ hội giữ chiếc ghế chủ tịch sẽ rất cao.
- Anh ta là cổ đông lớn trong công ty?_ nó ngạc nhiên
- Nae, số cổ phần của anh ta có thể gần bằng với chủ tịch đấy ạ.
- Hèn chi hắn giám chắc với mình sẽ giữ được chiếc ghế chủ tịch này của appa, còn biết rõ về lịch họp cổ đông của công ty nữa_ nó lẩm bẩm
One one one my one ~~
The only one one one you are ~~
If this is love love love if love ~~
Eotteokhalkka eotteokhalkka ~~
What if this is the love.....
- Tôi Lalisa Manoban nghe!_ lạnh lùng
...........
- Vẫn chưa hết thời gian mà...
.........
- ANH, tôi tới liền, nếu anh mà đụng vào cô ấy thì đừng trách tôi_ nó hớt hải lấy áo chạy ra khỏi phòng khiến cô thư kí khó hiểu, sau đó cũng đi làm việc của mình.
Khách sạn Shusion
- Cô đến rồi sao?_ hắn cười nhếch mép khi thấy nó vừa bước vào
- Anh thật vô liêm xỉ_ nó không nể nang mà chửi ngay một câu
- Haha đó là bản chất của tôi rồi cô bé, sao? em suy nghĩ thế nào rồi?_ hắn cười lớn
- Anh nghĩ là tôi sẽ vì công ty mà quen với một tên như anh sao? Xin lỗi Lalisa Manoban này nếu ko có công ty thì vẫn có thể sống_ nó đáp cho hắn một ánh nhìn khinh bỉ và tràn đầy tự tin
- " Giỏi lắm, ko hổ danh Lee Gong Min này chọn người"_ hắn nhếch môi nghĩ
- Em đã suy nghĩ kĩ?_ hắn hỏi lại
- Điều đó không cần suy nghĩ_ nó quay đầu đi, thực sự nó ko muốn đến đây, ko muốn gặp tên này nếu hắn ko đe dọa đến tính mạng của cô.
- Vậy còn cô người yêu bé nhỏ của cô, cô không lo cho an toàn của cô ta sao?_ câu nói của hắn làm nó sững người, còn hắn thì nở nụ cười đểu giả quen thuộc. Điều nó lo sợ nhất cũng đã xảy ra, hắn sẽ dùng cô để uy hiếp nó, nhưng nó sẽ bảo vệ cô bằng mọi giá, nó sẽ bảo vệ tình yêu của chính mình. Quay lại nó dùng ánh mắt lạnh băng và khẳng định nhìn hắn.
- Anh nghĩ có thể uy hiếp tôi sao? Anh nghĩ tôi vô dụng đến nỗi không bảo vệ được chính người mình yêu sao? Anh quá xem thường Lalisa Manoban tôi rồi đó.
- Haha, tôi không xem thường em, tôi biết em có bản lĩnh nên mới thích em và muốn em thuộc về riêng mình.
- Vậy sao còn đặt điều kiện với tôi?
- Tôi không nghĩ là em có thể bảo vệ được cô ta 24/24. Em xem bây giờ em đâu ở cạnh cô ta..._ hắn nói một câu làm nó có phần lo lắng nhưng vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh để thể hiện mình không bị mắc mưu. Hắn thấy vẻ mặt của nó thì tức muốn lộn máu, lần đầu tiên có người dám từ chối mình mà còn dám hết lần này đến lần khác thử độ kiên nhẫn của hắn.
- Được thôi, em không tin thì tự xem đi!_ Hắn đưa điện thoại ra trước mặt nó và giờ đây cảnh tượng trong đó làm nó thực sự hoảng hốt mà không thể che dấu. Là cô, chính là cô, hình ảnh người con gái trong video chính là cô. Cô đang bị trói vào một chiếc ghế và xung quanh chỉ có bóng tối và tiếng cười đùa của bọn đàn ông thối tha.
- ANH ĐÃ LÀM GÌ CÔ ẤY?_ nó hét lớn vì không giữ được bình tĩnh, trái tim nó như bị ai bóp nghẹt khi thấy cô phải chịu những nỗi đau như vậy.
- Haha, cô ta chưa bị làm sao hết.... nhưng... nếu em không đồng ý thì tôi ko dám chắc cô ta còn nguyên vẹn mà trở về đâu_ hắn cười vui vẻ khi thấy phản ứng của nó như vậy.
- Anh nói gì, nếu cô ấy bị mất một sợi tóc thì anh sẽ ko TOÀN MẠNG TRỞ VỀ ĐÂU_ nó túm cổ áo hắn hét lớn làm hắn có chút sợ hãi nhưng vẫn cố điềm tĩnh đặt điều kiện.
- Chỉ cần một lời đồng ý của em cô ta sẽ không sao_ sau câu nói đó nó muốn đấm vào mặt hắn quá nhưng tiếng nói phát ra từ điện thoại khiến bàn tay nó dừng lại giữa ko trung. " đại ca, con nhỏ này ngon quá, tụi em ko chịu nổi nữa rồi. Đúng đó đại ca, nếu đại ca không dặn ko có lệnh không được đụng vào nó thì tụi em đã xơi nó lâu rồi. Đại ca bây giờ được chưa?..." là giọng của những tên khốn trong điện thoại, không thấy giọng của cô nó nghĩ chắc cô vẫn chưa tỉnh lại. Nó ko thể để bọn khốn kia làm gì cô được, nó không thể để cô bị tổn thương, hàng ngàn từ "không" luôn được lặp lại trong đầu nó...Nie của nó phải an toàn và toàn vẹn trở về.
- Bảo bọn khốn đó không được làm gì cô ấy!_ nó vẫn túm lấy cổ áo hắn
- Cái đó là do em quyết định_ hắn cười nửa miệng quay đầu đi hướng khác "đại ca, tụi em vô nha" lại là những âm thanh đó, những âm thanh vô sỉ của bọn đàn ông làm nó ko nghĩ ngợi gì thêm nữa mà hét lớn.
- Tôi đồng ý, kêu bọn chúng ko được làm gì cô ấy nếu ko đừng trách tôi_ nó lo sợ, nhưng vẫn kèm theo âm đe dọa
- Được thôi_ hắn cười nụ cười đắc thắng sau đó nói vào điện thoại
- Đưa cô ta về chỗ tụi bay đã bắt, không được đụng vào cô ta nếu ko gia đình chúng mày sẽ không được yên đâu _ cúp máy, hắn quay sang nó nở một nụ cười
- Ok! Cô ta sẽ không mất một sợi tóc, nên nhớ những gì em vừa nói.
- Được, lời tôi nói tôi sẽ thực hiện nhưng nếu anh còn đụng vào cô ấy thêm một lần nào nữa thì đừng có trách tôi_ nó bỏ lại câu nói sau đó đi thẳng ra khỏi khách sạn.
"Rất có bản lĩnh Lalisa Manoban, nhưng dù sao em cũng có điểm yếu và ko ngờ tôi lại biết được điểm yếu này, rồi em sẽ thuộc về tôi haha" hắn pov
Ở một nơi xa xa ngoài cửa nơi phòng ăn của khách sạn có một người phụ nữ quý phái nở một nụ cười ko biết là mỉa mai hay thích thú nữa
- Điều tra cô gái hồi nãy cho tôi _bà ta nói một câu với người bên cạnh rồi cũng bước ra khỏi khách sạn.
----------------
---------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com