Phiên Ngoại 1 : Jacob
Tôi là Jacob Black, năm nay gần mười hai tuổi. Gia đình tôi gồm ông cố, bố và hai chị, có thể do mẹ đã mất sớm nên tôi trưởng thành và độc lập hơn so với đám bạn cùng tuổi. Ở trường khi được thầy cô kể về những câu truyện cổ tích cũng như những sinh vật huyền bí trong đó tôi chưa bao giờ tin tưởng về nó vì tôi biết nó chỉ là những thứ mà người khác bịa đặt ra.
Không ngờ khi lên năm mười hai tuổi, một ngày đẹp trời tôi chợt phát hiện mình đã lỡ đi vào quá sâu trong khu rừng mình hay đến và nhận ra rằng tôi đã lạc đường. Tôi lo lắng vòng về theo con đường ban nãy, chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác càng ngày càng cách xa bìa rừng hơn.
Đi hoài đi mãi, tôi chợt nghe âm thanh của dòng suối chảy bên tai. Do đi bộ không ngừng, quá khát nước tôi đã quyết định đến đó uống chút nước và nghỉ ngơi.
"Ngươi bị lạc sao ?" Từ sau lưng bất ngờ vang lên tiếng của một cô gái trẻ làm tôi giật mình, xém một chút đã rơi thân vào dòng suối.
Nhìn về phía giọng nói, một cô gái khá dị hợm mặc một chiếc áo choàng màu đen to lớn gần như bao bọc hết cả người của cô ta trong thời tiết mùa hè nóng bức này, tôi chỉ có thể dựa vào giọng nói và mái tóc đen lộ ra ngoài để khẳng định cô ta là con gái.
"Đúng vậy, tên tôi là Jacob ! Cô có thể giúp tôi ra khỏi rừng không ?" Tuy là người lạ và tôi cũng không thể nào biết cô ta có phải là người xấu hay không. Nhưng nếu không nhờ sự trợ giúp thì tôi chắc chắn sẽ phải ngủ qua đêm ở khu rừng đầy nguy hiểm này.
Cô gái im lặng rồi nhìn lên trời, lâu đến nổi tôi tưởng cô ta sẽ không đồng ý thì nghe, "Ngươi cách khá xa bìa rừng, nếu bây giờ đi đến tối cũng sẽ không đến được ! Ngươi theo ta về nhà trước, sáng mai ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài !".
Tôi thấy vậy cũng gật đầu bước theo cô ta, tuy đi theo nhưng tôi vẫn cố gắng nhớ kĩ con đường mình đang đi. Lỡ đâu cô ta là người xấu thì may thay tôi có thể chạy thoát được.
Theo cô ta được khoảng mười hay mười lăm phút gì đấy, tôi đã thấy được căn nhà của cô ta. Căn nhà gỗ im lặng nằm giữ cánh rừng to lớn, xung quanh là những bụi hoa, cỏ có hình thù kì lạ mà tôi không biết được chúng là gì. Bước vào nhà, một cảm giác lạnh lẽo ập vào khiến tôi không tài nào chịu nỗi mà rùng mình.
"Ngươi giúp ta bỏ củi vào lò rồi đốt lên đi, ta sẽ làm một thứ gì đó cho ngươi ăn !" Vừa nói cô ta vừa cởi chiếc áo choàng to lớn ra nhờ đó mà tôi có thể nhìn thấy được gương mặt cô ta. Làn da trắng bệch như người chết, đôi mắt đỏ tươi tĩnh lặng và mái tóc đen dài ngang đùi gối.
Tôi có chút sợ sệt nhưng rồi cũng dần bình tĩnh suy nghĩ kĩ. đầu tiên, cô ta có chân và khi đi cùng cô ta rõ ràng tôi có nhìn thấy bóng cô ta dưới mặt đất. Thứ hai, tôi không tin vào những sinh vật huyền bí, một trong số chúng là ma.
Ngồi trên ghế, tôi hưởng thụ sự ấm áp của lò sưởi và bắt đầu nhìn xung quanh căn phòng. Căn phòng đơn giản với những đồ vật làm bằng gỗ là chính, những vật trang trí nhìn khá cổ xưa, lâu đời.
Một mùi hương hấp dẫn dần lan toả ra không khí, tôi nhanh chóng bước xuống ghế rồi tiếng lại phòng bếp, nơi phát ra mùi hương.
Có thể lo âm thanh quá lớn nên cô ta quay lại nhìn tôi và kêu tôi vào giúp bưng lên phòng khách.
"Cô không ăn sao ?" Tôi ngượng ngùng hỏi cô ta, đồ ăn bưng lên bàn, chỉ có duy nhất một mình tôi ăn còn cô ta lại không đụng đến gì hết. Tôi không sợ việc cô ta có bỏ thuốc vào thức ăn hay không vì từ nhỏ mũi tôi đã rất thính so với người thường còn được bố rèn luyện thêm về việc ngửi các loại thuốc phòng cho các trường hợp xấu nên tôi hoàn toàn tự tin về việc này. Nói tới mùi hương, trên người cô ta có một mùi rất kì lạ. Nó kì lạ đến nỗi, tôi không thể đưa ra bất kì một ví dụ nào về nó.
"Ta ăn rồi, ăn xong ngươi cứ đem vào bếp để. Tối nay ngươi sẽ ngủ ở căn phòng đầu tiên ! Trong đó có phòng tắm, nhớ rằng buổi tối ngươi không được ra khỏi phòng !" Nói rồi cô ta quay lưng bước đi để lại tôi ngờ nghệch phía sau.
Nhanh chóng xử lí hết phần đồ ăn, tôi dọn dẹp rồi tiến lại căn phòng mà cô ta nói. Do hôm nay rất mệt nên tôi nhanh chóng vào phòng tắm, giặt đồ, tắm rửa rồi leo lên gường ngủ một giấc đến sáng.
Nghe được tiếng gõ cửa, tôi nhanh chóng tỉnh dậy trả lời một tiếng rồi vào nhà tắm bận lại bộ đồ hôm qua. Bước ra cửa, trên bàn đã dọn xong bữa sáng còn cô ta thì ngồi đối diện đọc quyển sách với ngôn ngữ của một nước nào đó.
"Ta dẫn ngươi đến bìa rừng !" Uống hết ngụm sữa cuối cùng, tôi cùng cô ta rời khỏi nhà và đi đến bìa rừng. Đi đến giữa trưa thì tôi nghe tiếng gọi quen thuộc của bố, "Jacob, Jacob !"
Tôi mừng rỡ la lên, chưa đầy năm phút sau bố đã xuất hiện trước mặt tôi, "Jacob, con đã đi đâu ? Con có biết bố lo lắm không ?"
"Hôm qua vào rừng nhưng chẳng hiểu sao con lại bị lạc. May mắn con gặp được cô ấy, cô ấy đã cho con ở nhờ đêm qua !" Tôi nhanh chóng kể lại với bố hết mọi chuyện rồi chỉ tay về phía bên cạnh mình. Bất ngờ rằng người ban nãy đã chẳng thấy đâu.
Billy Black thoáng nhíu mày rồi cười dắt con trai mình về nhà.
———————————————
Tôi là Jacob Black, năm nay đã mười ba tuổi. Tôi vẫn không tin vào những câu chuyện cổ tích và những sinh vật kì bí. Kể từ khi tôi rời khỏi khu rừng đó đã hơn một năm rưỡi.
Hôm nay tôi cùng trường có buổi dã ngoại trong khu rừng này, chẳng may sao tôi cùng với đoàn kím củi của mình đã lạc nhau. Dựa theo trí nhớ mà đến căn nhà gỗ sâu trong rừng, tôi có chút không chắc. Dù gì cũng đã hơn một năm, có thể cô ta đã chuyển đi rồi.
Hồi hợp gõ cửa căn nhà, thoáng chóc đã có người mở ra, "Là ngươi ?"
Tôi có chút bất ngờ khi nhìn thấy cô ta vẫn còn ở đây, ngượng ngùng sờ đầu hỏi, "Xin lỗi đã làm phiền những tôi bị lạc với các bạn của tôi trong khi kím củi ! Cô có thể giúp tôi tìm bọn họ không ? Ừm... tôi nghĩ cô có thể quen thuộc khu rừng này hơn tôi !"
"Đi theo ta !"
Bước nhanh theo cô ta, giống như lần trước chẳng mấy chóc tôi đã tìm được bọn họ. Nhận thấy cô ta muốn rời đi tôi liền mất suy nghĩ mà nắm tay áo cô ta lại, "Cô có thể cho tôi biết tên không ?"
Cô ta im lặng một hồi lâu, giống như cô ta biết là nếu cô ta không nói tên cho tôi thì tôi sẽ không buông tay nên cô ta mở miệng, "Selena !"
"Vậy, tạm biệt chị Selena !" Nhanh chóng chạy về phía các bạn của mình rồi vẫy tay với cô gái đang đứng yên tại chỗ, tôi mỉm cười la lớn.
——————————————
Kể từ khi lần gặp mặt thứ hai đó thì hai tháng đã trôi qua, trong hai tháng này cứ 1 tuần tôi sẽ vào khu rừng đó một lần để thăm cô ta.
Dần dần quan hệ của chúng tôi trở nên tốt hơn, cô ta đã chịu nói chuyện với tôi nhiều hơn lúc trước, cô ta dạy tôi những cách sinh tồn trong rừng, phân biệt các loài động thực vật có độc hay không, nướng và sơ chế các loài động vật, tìm và phát hiện khu vực nước sạch có thể uống.
Hôm nay là ngày tôi vừa tròn mười bốn tuổi, một độ tuổi không quá lớn của không quá nhỏ. Khi tôi định ra khỏi nhà thì bất chợt bố kêu tôi trở về. Cả nhà tôi lúc này đều mang vẻ mặt nghiêm túc ngồi đối diện tôi.
"Jacob, con đã lớn rồi ! Bố có việc này muốn cho con biết, con theo bọn ta đến khu rừng nhỏ phía sau nhà !"
Tôi ngốc nghếch đi theo bố và hai chị, có chuyện gì mà bọn họ phải ra khu rừng thế ? Chẳng lẽ việc này không thể nói ở nhà sao ? Hay trong khu rừng đó có giấu vật gì đó ?.
Vừa đi tôi vừa suy nghĩ miên man rồi bố đã dừng lại nhìn tôi, "Jacob, ta biết việc này rất khó chấp nhận nhưng đây là bí mật của gia đình ta !"
Nói rồi bố biến thành một con sói khổng lồ, hai chị gái song sinh của tôi cũng thế. Tôi không thể nào tin vào mắt mình, từ nhỏ đã không tin vào những chuyện này nhưng lúc này đây ba người nhà quan trọng của tôi lại biến thành (người) sói, một trong những sinh vật huyền bí.
Do việc này mà tôi bị sốc khá lâu trong một thời gian thế nên tôi cũng không đến khu rừng nơi chị Selena ở. Mấy tháng sau khi đã bình tĩnh trở lại, được ba và các chị dạy đầy đủ hết mọi thứ thì tôi mang một tâm trạng nôn nóng, chờ đợi chạy đến căn nhà gỗ sâu trong rừng.
Đập vào mắt tôi là những bụi hoa bụi cỏ khô héo, chúng làm tôi có chút bất an, đến khi gõ cửa một lúc lâu nhưng không có người mở. Tôi thử dùng sức đẩy, không ngờ cánh cửa lại nhẹ nhàng mở ra. Lúc này đây trong đầu tôi chỉ có niềm hi vọng rằng chị Selena chỉ đi đâu đó gần nhà nên mới không khoá cửa. Nhưng rồi những đồ vật phủ đầy bụi trong nhà khiến tia hy vọng mỏng manh đó của tôi tan vỡ.
'Chị ấy đi rồi !' Trong đầu tôi chỉ còn duy nhất bốn chữ này, tôi cuộn người vào một góc rồi úp mặt giữa đầu gối. Đến gần trưa tôi ngửi được mùi hương quen thuộc, có tiếng người đẩy cửa bước vào.
"Jacob, về thôi !" Giọng bố tôi vang lên, tôi im lặng mà đi theo bố.
"Jacob tại sao con ở trong căn nhà đó ? Căn nhà đó là nơi ở của một ma cà rồng, loài thiên địch của chúng ta ! Khi con từ rừng trở về ta cũng ngửi được mùi nhưng ta chỉ nghĩ con đã vô tình tiếp xúc không ngờ con lại biết được hang ổ của chúng ! Jacob, con đừng bao giờ đi đến đây nữa ! Con còn nhỏ chúng nó sẽ dễ dàng xé tan nát con !"
Nghe bố mình nói về người đã cứu và dạy mình, tôi mất bình tĩnh cãi lại rồi biến thành sói chạy về một hướng khác. Tôi nhất định sẽ tìm ra được chị ấy, hỏi tại sao lại ra đi không nói ? Có phải ngay từ đầu đã biết tôi là người sói hay không ? Cứu tôi vì mục đích gì ? Nhất định tôi sẽ tìm ra !
—————- Hết ——————
Phiên ngoại Jacob xong rồi nha, ta vừa viết vừa cảm thấy nó cứ đơ đơ .-.
Cầu bình luận nhận xét !!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com