Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 1: Tình yêu của La Du Thái

Thái tử cuối cùng cũng gỡ bỏ lệnh cấm với thái tử phi, La Tại Dân lại có thể tung tăng chạy ra ngoài chơi như trước, Đông Cung lập tức rũ bỏ được cái vẻ u ám và căng thẳng trước đây. Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, ngầm bảo nhau xem ra thái tử phi đã được thái tử rộng lượng tha thứ, một lần nữa trở thành sủng phi được trân quý nhất. Những kẻ trước đây từng lén cười nhạo La Tại Dân đều sợ đến toát mồ hôi, xem ra là đã đánh giá thấp vị trí của thái tử phi trong lòng thái tử rồi, thầm bảo nhau tốt nhất là nên biết thân biết phận một chút, kẻo mạo phạm đến hắn thì nhất định sẽ sống không bằng chết.

La Tại Dân lại chẳng hề để ý đến tâm tư của đám thái giám, cung nữ, sau khi được thả tự do bèn tiếp tục chạy đi tập cưỡi ngựa, thả diều, vô cùng vui vẻ. Lý Đông Hách đang trong thời gian để tang, không tiện đến dạy hắn, hắn lại kéo ngựa đi tập một mình, hại đám thái giám trông ngựa sợ đến tái xanh mặt mày. Lý Đế Nỗ không quản hắn, mặc cho hắn thích chạy đi đâu thì chạy, thế nên La Tại Dân lại càng được tự do, tha hồ làm những gì mình thích. Bầu không khí ở Đông Cung ngày nào cũng tràn ngập tiếng cười, ngay cả kẻ khó tính như Kim Đông Anh cũng phải mỉm cười thích thú.

La Du Thái cuối cùng cũng được Lý Đế Nỗ cho phép tới Đông Cung thăm La Tại Dân. Thấy đệ đệ nhà mình mặt mày tươi tắn, vui vẻ, lòng gã cũng nhẹ đi phần nào.

"Thái tử phi dù sao cũng nên biết thân biết phận một chút, không thể vì được thái tử sủng ái mà quá mức làm càn." La Du Thái tuy không còn có thể gọi La Tại Dân bằng hai tiếng 'đệ đệ' như trước, song giọng điệu lại chẳng chút thay đổi, vẫn có phần rầy la lại chan chứa thương yêu hết mực. La Tại Dân đương nhiên không vì thế mà phật ý, trái lại còn vui vẻ ngồi nghe La Du Thái khuyên răn, vừa nghe vừa gật đầu như gà mổ thóc.

La Du Thái nhìn La Tại Dân, tuy vẫn còn nguyên cái vẻ ngỗ ngược, ham chơi trước đây song hắn đã chính chắn, trưởng thành hơn, đã bắt đầu quen với cuộc sống ở Đông Cung có kẻ hầu người hạ, không còn lủi thủi một mình, cô đơn và bị coi thường nữa. La Du Thái thầm gật gù, đã sắp ra dáng thái tử phi rồi đấy.

Trò chuyện hết một buổi chiều cũng đã đến lúc đóng cổng thành, La Du Thái nhẹ nhàng nói. "Thái tử phi, tìm được người mình yêu đã là may mắn, tìm được người yêu mình chính là phước lành hiếm gặp. Người nhất định phải nắm bắt lấy, đừng để vuột mất."

Có lẽ gã đã để lộ ra điều gì đó trên gương mặt, bởi nụ cười trên môi La Tại Dân chợt tắt ngấm. "Ca nói vậy là sao?"

"Ý trên mặt chữ, không có gì khó hiểu cả. Thần xin cáo lui."

La Du Thái muốn rời đi, nhưng một câu của La Tại Dân liền khiến bước chân gã cứng đờ. "Ca, có phải ca đã từng bỏ lỡ người mình thương hay không?"

La Du Thái bật cười một tiếng thật buồn. Đôi khi gã quên mất La Tại Dân là đứa trẻ thông minh thế nào, hơn nữa lại lớn lên bên nhau, La Tại Dân có lẽ còn hiểu gã hơn gã hiểu chính bản thân mình.

"Thái tử phi, hạnh phúc đã ở trước mắt, tuyệt đối đừng buông tay."

Gã bước ra khỏi cổng thành khi mặt trời đang dần khuất bóng phía Tây. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, La Du Thái ngồi trên lưng ngựa, phóng tầm mắt về chân trời xa xôi, khóe miệng cong lên một đường cay đắng.

Ngươi đã tìm được tự do mà ngươi hằng mong muốn rồi chứ, Lý Thái Dung?

Năm đó khi Trịnh Tại Hiền tới cầu thân, La Du Thái trong lòng như có lửa đốt, chỉ hận không thể đạp đổ cổng Tử Cấm Thành để đem người giấu đi. Nhưng gã biết người nào có phải của gã, chưa bao giờ, và sẽ không bao giờ thuộc về gã cả.

Lý Thái Dung luôn chán ghét bốn bức tường của Tử Cấm Thành, chốn Mông Cổ bao la thảo nguyên lại đang chờ đợi, dựa vào đâu mà người phải chôn chân ở nơi này với gã?

La Du Thái nhớ ngày nhỏ khi cùng nhau đọc sách, viết chữ, Lý Thái Dung vẫn hướng mắt lên bầu trời cao, miệng lẩm bẩm từng tiếng thật khẽ. "Sẽ có một ngày ta rời khỏi nơi này, đi du ngoạn thế gian." Khi ấy La Du Thái còn ngây ngốc tự hứa rằng sẽ cùng Lý Thái Dung đi đến bất cứ nơi nào mà người thích, thế nhưng khi đã trưởng thành, gã mới nhận ra đó là một lời hứa thật hão huyền biết bao.

Hồng Nguyên đế lưỡng lự bao nhiêu ngày, là từng ấy thời gian La Du Thái gần như phát điên bởi nỗi dằn vặt đang cào xé tâm can. Gã những mong hoàng đế đừng chấp thuận thỉnh cầu của Trịnh Tại Hiền, đừng để Lý Thái Dung đến chốn Mông Cổ xa xôi, trở thành vương phi của kẻ khác. Song gã lại cười nhạo chính mình, cho dù Lý Thái Dung có không được gả tới Mông Cổ thì người cũng đâu có thể thuộc về gã, gã thân là đích tử của La thị, chỉ có thể nạp thê thiếp chứ không thể gả vào phủ của kẻ khác. Lý Thái Dung và La Du Thái gã vốn dĩ chẳng thể ở bên nhau, đó là số kiếp đã định, không ai có thể thay đổi.

Một ngày La Du Thái vào cung tập cưỡi ngựa, bắn cung, khi vừa hạ cung xuống liền bắt gặp Lý Thái Dung đang đứng đợi mình ở phía xa. Gã bước đến hành lễ, Lý Thái Dung lại chẳng biểu lộ chút cảm xúc gì, chỉ lặng lẽ để lại một câu khiến trái tim gã tan nát thành trăm mảnh.

"La đại công tử, có những thứ rồi cũng nên buông bỏ đi thôi."

Bảy ngày sau, Hồng Nguyên đế hạ chỉ, gả Đại hoàng tử Lý Thái Dung cho hoàng tử Mông Cổ Trịnh Tại Hiền. Trong ngoài Tử Cấm Thành rộn rã tiếng cười, hỷ phục màu đỏ mặc trên người Lý Thái Dung lộng lẫy đến gai mắt. Tứ bề trang hoàng rực rỡ là thế, trời đất bao la như được nhuộm đỏ theo hỷ phục sang trọng của Lý Thái Dung là thế, vì sao chỉ có khóe mắt của La Du Thái cũng dần bị nhuộm đỏ theo? Gã bỏ ngoài tai tiếng chúc tụng náo nhiệt ngoài kia, lặng lẽ siết chặt chén ngọc, miệng cười mà lòng đau đến quặn thắt.

Buông bỏ đi thôi.

Gã nén nước mắt nâng chén, chén rượu này ta kính người, mong người hạnh phúc, mong người có được tự do mà người đã dành cả đời ao ước.

Người tự do rồi. Vĩnh viễn chẳng thể trở lại nữa.

Gã uống cạn chén rượu, ruột gan nóng như lửa đốt, nhưng trái tim thì lạnh như băng.

La phu nhân muốn gã kết hôn, liên tục tìm cho gã những tiểu thư xuất thân giàu sang, dung mạo tuyệt mỹ, nhưng La Du Thái chẳng buồn nhìn các nàng bằng nửa con mắt, lần nào cũng tìm đủ mọi lý do để đuổi khéo họ về. Các nàng đều là những người thông minh, nhanh chóng hiểu rằng La Du Thái không hề có ý định thành gia lập thất liền lặng lẽ bỏ cuộc. Dần dần tin đồn lan xa, ai nấy đều biết chuyện Đại công tử La thị không màng tửu sắc, không đem con gái tới cửa La thị nữa. La phu nhân vì chuyện này mà nổi giận, đặc biệt là sau khi La Tại Dân được gả vào Đông Cung thì lại càng tức tối, vì cớ gì mà hắn lại yên bề gia thất trước La Du Thái, hơn nữa còn được gả vào phủ thái tử, hưởng sung sướng hạnh phúc như vậy? La phu nhân hết lời khuyên nhủ La Du Thái, kết quả chỉ khiến gã càng thêm bực dọc trong lòng.

La Du Thái lắc đầu, chuyện gì gã cũng có thể nghe lời mẫu thân, chỉ riêng chuyện này, gã nhất định không nhượng bộ.

La tể tướng biết không thể khiến gã thay đổi ý định, chỉ đành thở dài rồi mặc kệ gã. La Yến Lan thường ngày không can dự đến việc của gã cũng tò mò chạy đi tìm gã mà chất vấn. "Vì sao ca không nghe theo mẫu thân, chọn lấy một đối tượng để thành thân? Dẫu sao ca cũng đã trưởng thành, lẽ nào không thể làm vui lòng mẫu thân được sao?"

La Du Thái lắc đầu. "Muội còn nhỏ, không hiểu được đâu."

"Có gì mà không hiểu? Muội không hiểu cái gì?"

"Yến Lan, muội có thể chấp nhận một đời ở bên cạnh người muội không yêu, nhưng ca thì không thể."

"Tại sao lại không thể? Chỉ cần sống yên ổn là được rồi, không phải sao?"

"Vì vậy ca mới nói muội không hiểu. Muội chưa từng yêu ai, sao có thể hiểu được chứ?" La Du Thái cười buồn. "Nhưng như vậy có lẽ lại tốt hơn. Yến Lan, hãy nghe ca, đừng yêu ai cả. Muội chỉ cần sống yên ổn đúng như muội muốn, vậy là đủ rồi."

"Ca nói gì thế? Ca yêu ai?"

La Du Thái không trả lời, mà cũng không bao giờ trả lời. Bởi tình yêu gã dành cho Lý Thái Dung là một vọng tưởng không thể nào thành hiện thực, là bí mật sâu thẳm trong tim mà gã đã thề sẽ đem xuống địa ngục.

La Du Thái ngước nhìn bức tường Tử Cấm Thành cao sừng sững, trong đó từng giam cầm người gã yêu, giờ đây lại giam cầm đệ đệ của gã, như chiếc lồng sơn đỏ kiên cố, không một linh hồn nào có thể chạy thoát.

Số phận đã an bài, Lý Thái Dung thuộc về nơi thảo nguyên mênh mông, La Tại Dân thuộc về chốn thâm cung phức tạp. Còn La Du Thái gã vĩnh viễn cô độc một mình, bầu bạn với trời, kết nghĩa với đất. Tro cốt của người sẽ hợp táng cùng phu quân, tro cốt của gã sẽ trơ trọi giữa mộ huyệt, một kiếp đơn phương độc mã.

La Du Thái hít một hơi sâu, quất ngựa rời xa khỏi Tử Cấm Thành, lao như gió về phía chân trời đỏ rực.

Nếu những người gã thương yêu có thể tìm được hạnh phúc, vậy hãy cứ để tình yêu của gã tan biến như vậy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com