Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

02 - Hồ ly, ngươi tên gì?

"Huynh nhất định là đã gặp ảo giác rồi. Làm sao loài hồ ly còn có thể tồn tại được cơ chứ?" Phác Chí Thịnh vừa đi theo sau Lý Đế Nỗ vừa há miệng than thở.

Không uổng công bình thường chăm chỉ tu luyện, chỉ hai ngày sau, thân thể Lý Đế Nỗ đã hoàn toàn bình phục, không còn chút thương tổn nào. Lý gia chủ khen ngợi hắn lập công lớn, bèn đồng ý cho hắn nghỉ ngơi vài ngày. Lý Đông Hách đang định hí hửng rủ hắn đi chơi, ai ngờ từ sáng sớm, hắn đã nhanh chân chạy sang phủ Trịnh gia mà kéo Phác Chí Thịnh vào khu rừng hôm nọ. Phác Chí Thịnh bị hắn lôi theo suốt cả một ngày trời, hai chân mỏi đến sắp nhũn ra, miệng cũng không ngừng than vãn khiến hắn thiếu điều muốn bóp cổ nó luôn cho rồi.

"Chí Thịnh, vậy đệ nói ta nghe xem, có con cáo nào trên đời lại màu hồng, lại có đuôi phát sáng được không? Nhất định đó là yêu quái! Chính nó đã cứu mạng ta." Lý Đế Nỗ khăng khăng.

"Cứ cho là con hồ ly đó có thật đi, vậy huynh phải mất công tìm nó về làm gì chứ?" Phác Chí Thịnh càu nhàu.

"Ta cũng không biết nữa." Lý Đế Nỗ vừa ngó nghiêng mấy thân cây cổ thụ, vừa trầm ngâm. "Nhưng ta nhất định không thể để cứ thế mà bỏ mặc hồ ly. Yêu quái hay không, thì đó cũng là ân nhân cứu mạng của ta. Ít nhất ta cũng nên báo đáp nó một chút."

"Đệ biết huynh là chính nhân quân tử, có thù ắt báo, có ơn ắt trả. Nhưng huynh đường đường là người kế vị tương lai của Lý gia, là chủ nhân của Thanh Long, linh thú mạnh nhất trong số tứ đại thần thú. Nó chỉ là một con yêu quái sắp tuyệt diệt, hà tất phải khiến huynh nhọc công như vậy?"

Lý Đế Nỗ không đáp lời, tiếp tục chăm chú tìm kiếm xung quanh. Phác Chí Thịnh thấy thái độ cương quyết ấy liền biết không thể lay chuyển được hắn, cũng chỉ thở dài.

Hai người bọn họ tìm kiếm từ sáng sớm đến tối mịt, thế nhưng vẫn không sao phát hiện ra được con cáo màu hồng đó đã trốn vào đâu. Phác Chí Thịnh ngự kiếm bay về Trịnh gia, không quên hứa với một Lý Đế Nỗ đang ỉu xìu rằng ngày mai nhất định sẽ quay lại.

Thế nhưng cho dù bọn họ có lùng sục kĩ đến mức nào thì cũng không sao tìm được dù chỉ một chút manh mối của con hồ ly bí ẩn. Dần dần, Phác Chí Thịnh mất kiên nhẫn, nhất định không giúp hắn nữa, còn cho rằng con cáo mà hắn trông thấy chỉ là ảo giác mà thôi. Thế nhưng Lý Đế Nỗ không bỏ cuộc, hắn tin chắc mình không hề nhìn nhầm.

Ngày hôm đó hắn đã trúng độc Nhân Xà, gần như cầm chắc cái chết, vậy mà có thể bình an trở về không chút nguy hiểm, vậy thì chỉ có thể là do hồ ly dùng đuôi thần để cứu. Đuôi hồ ly chính là sinh mệnh, hồ ly ấy cứu hắn đồng nghĩa với việc nó đã mất đi một cái mạng của mình. Lý Đế Nỗ cứ nghĩ đến đây là trong lòng lại sinh ra một thứ cảm giác tội lỗi, dù có là yêu quái, hắn cũng không thể cứ thế để nó hi sinh vì mình.

Ròng rã suốt một tháng trời, ngày nào Lý Đế Nỗ cũng chạy vào khu rừng đó, mong mỏi tìm được hồ ly đuôi hồng. Vì chuyện này mà hắn bị Lý gia chủ mắng cho một trận, đường đường là gia chủ tương lai mà lại lơ là trách nhiệm, ngày ngày chỉ biết trốn đi chơi, sau đó phạt hắn phải trông coi, dạy dỗ đám đệ tử mới của Lý gia cùng Lý Đông Hách, bận rộn đến không thở được. Thế nhưng mặc cho Lý Đông Hách phản đối, Lý Đế Nỗ vẫn tìm cách chạy vào rừng ít nhất một canh giờ mỗi ngày, để rồi lại thất vọng trở về.

"Cáo nhỏ ơi cáo nhỏ, khi đó ngươi chạy tới liếm mặt ta, bây giờ ta khỏe rồi, ngươi lại trốn đi mất hút ư?" Lý Đế Nỗ vừa đi vừa lẩm bẩm.

Hắn kiên trì tìm hồ ly nọ đã được hơn năm mươi ngày, cả ngọn núi này cũng thiếu điều bị hắn lật ngược lên rồi, ấy vậy mà vẫn chẳng thấy tăm hơi của cáo nhỏ đâu. Mặt trăng đã lên cao, ánh trăng vằng vặc chiếu sáng cả một góc rừng. Lý Đế Nỗ mệt mỏi ngồi xuống gốc cây gần đó, chán nản ngửa mặt lên trời, nhất thời cảm thấy vô cùng ảo não.

"Cáo nhỏ à, ta chỉ muốn báo đáp ơn cứu mạng của ngươi mà thôi, ngươi hà tất phải trốn tránh ta như vậy?" Lý Đế Nỗ bắt đầu lảm nhảm.

Hắn thấy mình đúng là có vấn đề rồi, đêm hôm lại chạy vào rừng rồi nói chuyện một mình. Có khi nào Phác Chí Thịnh nói đúng, hắn quả thật đã gặp ảo giác? Con cáo nhỏ màu hồng mà hắn cho là hồ ly tinh ấy thực chất chẳng hề có thật, mà chỉ là do bản thân hắn lúc sắp chết tưởng tượng ra mà thôi?

"Cáo nhỏ ơi cáo nhỏ à, ngươi ở đâu thì mau xuất hiện đi chứ. Ta sắp phát điên rồi này." Lý Đế Nỗ lại há miệng kêu than.

"Vì sao ngươi lại phát điên?"

Tiếng nói xa lạ đột nhiên vang lên giữa không gian tĩnh lặng khiến Lý Đế Nỗ giật nảy mình, vội vàng đứng bật dậy mà rút kiếm đầy cảnh giác. Sao hắn lại có thể lơ đễnh đến nỗi để một kẻ lạ mặt đến gần mình như vậy cơ chứ?

Nhưng mà xung quanh hắn nào có ai?

"Ở trên này."

Theo phản xạ, Lý Đế Nỗ nhìn lên như một kẻ ngốc. Sau đó lập tức chết lặng.

Vắt vẻo trên cành cây cao, chính là con cáo nhỏ đuôi hồng mà hắn vẫn thiết tha tìm kiếm suốt bao lâu nay. Cáo nhỏ phe phẩy cái đuôi dày của mình, đôi tai nhọn hoắt dựng thẳng, mười chiếc móng nhỏ bấu chặt lấy cành gỗ, cặp mắt long lanh màu xanh lam nhìn sâu vào mắt hắn. Lý Đế Nỗ bất ngờ buông thõng kiếm, miệng ngây ngốc há to, hoàn toàn không dám tin vào cảnh tượng trước mặt.

Cáo nhỏ đuôi hồng có thật! Hắn không hề gặp ảo giác!

"Ngươi hóa điên thật rồi sao?" Cáo nhỏ thấy hắn cả nửa ngày không trả lời, liền tỏ vẻ khinh thường. "Nếu không nói gì thì ta đi nhé."

"Đợi đã, đừng đi." Lý Đế Nỗ nghe đến hai chữ 'đi nhé' liền hoàn hồn, hốt hoảng hô lên. "Ta tìm ngươi vất vả lắm có biết không? Ngươi không thể lại biến mất được."

"Tại sao ta lại không thể? Ta không thích con người, càng không thích người tu tiên. Ngươi vừa hay lại là cả hai thứ đó." Cáo nhỏ khịt mũi.

"Vậy tại sao ngươi lại cứu ta?" Lý Đế Nỗ hỏi.

Cáo nhỏ giật mình, cặp mắt xanh chột dạ đảo quanh. Lý Đế Nỗ thấy mình bắt thóp được cáo nhỏ liền vội vàng nói thêm. "Ta biết cả rồi. Ta biết ngươi là hồ ly tinh. Chính ngươi đã dùng đuôi của mình để cứu ta."

"Vậy thì sao chứ? Ta vẫn không thích ngươi. Chẳng phải chính con người các ngươi đã khiến tộc hồ ly của ta bị tuyệt diệt sao? Chẳng phải chính tiên nhân các ngươi không biết kiểm soát thời thế, để tứ đại hung thú hoành hành, nên chúng ta mới phải chịu nạn diệt vong sao? Giờ đây loài hồ ly đã chỉ còn một mình ta mà thôi. Ngươi tìm ta, phải chăng là để giết nốt ta, đuổi cùng giết tận loài hồ ly?" Hồ ly tức giận đáp trả.

"Không phải như vậy, ngươi hiểu lầm ta rồi." Lý Đế Nỗ vội vàng thanh minh. "Ngày hôm đó lẽ ra ta đã phải chết, nhưng ngươi lại sẵn sàng dùng một sinh mệnh của mình để cứu ta. Dù có tiểu nhân đến mức nào ta cũng không thể giết ngươi, huống hồ như ngươi đã nói, ta còn là người tu tiên, càng không thể tạo nghiệp hay tàn sát sinh vật vô tội. Nay ta tìm ngươi, trước hết là để nói lời cảm ơn, thứ hai là để báo đáp ơn cứu mạng. Ngươi muốn gì ta cũng có thể giúp ngươi."

"Ta chỉ là một con hồ ly tinh, nào dám nhờ cậy gì đến ngươi?" Hồ ly đuôi hồng trước sau vẫn giữ nguyên thái độ ghét bỏ, hoàn toàn không vì những lời chân thành của Lý Đế Nỗ mà lay động.

"Ngươi đừng nói như vậy. Ngươi là hồ ly tinh, nhưng cũng là ân nhân của ta."

"Chỉ là một cái đuôi mà thôi, không cần phải nghiêm trọng đến thế. Ngươi chẳng phải là người thừa kế Lý gia, chủ nhân thần thú Thanh Long đó sao? Đừng vì một yêu quái nhỏ bé như ta mà nhọc công làm gì."

Nói rồi, hồ ly định quay người rời đi. Lý Đế Nỗ cuống cuồng, vội vàng đu mình lên cây, chặn đường lùi của nó. Hồ ly bị hắn dọa cho hết hồn, cái đuôi nhỏ lập tức dựng đứng, hai chiếc răng nhanh nhọn hoắt khè ra, toàn thân toát lên một vẻ đề phòng, ghét bỏ.

Lý Đế Nỗ ngồi vững trên cành cây, thấy bộ dạng sẵn sàng tấn công của hồ ly liền vội vàng giơ hai tay lên tỏ ý vô hại. Nhìn gần mới thấy hồ ly quả thật rất nhỏ, có lẽ chỉ vừa bằng một bàn tay của hắn, song yêu khí tỏa ra từ nó lại không hề tầm thường.

"Ta thật sự sẽ không làm hại ngươi, ta sẵn sàng lấy cả danh dự của Lý gia ra để đảm bảo." Lý Đế Nỗ cẩn trọng nói. "Mà khoan đã, sao ngươi biết ta là ai?"

"Ta đã nhìn thấy ngươi từ lần đầu tiên ngươi đến đây cùng tên tiểu tử mắt hí đó rồi." Hồ ly gầm gừ. "Giờ thì mau cút xuống, ngươi đang chắn đường ta đấy."

"Ngươi thật sự không cần gì sao?" Lý Đế Nỗ gặng hỏi. "Một mình ngươi ở trong rừng sâu này hẳn cũng rất khổ sở, ta có thể..."

"Ta không cần gì hết. Bao lâu nay dù chỉ có một mình, ta vẫn xoay sở được đấy thôi." Hồ ly thấy hắn không có vẻ sẽ làm hại mình, liền từ từ thu móng lại. "Lòng tốt của ngươi, ta ghi nhận. Nhưng ta không cần ngươi báo đáp gì hết. Mau về đi."

Lý Đế Nỗ do dự một hồi rồi nhảy xuống đất. Hồ ly dùng cặp mắt xanh liếc hắn một lần nữa, sau đó xoay người, chuẩn bị bỏ đi.

"Đợi đã, một việc nữa thôi." Lý Đế Nỗ bất chợt gọi to. "Ta tên gọi Lý Đế Nỗ, còn ngươi? Ta có thể gọi ngươi là gì?"

"Gọi ta là Tại Dân."

Nói rồi, hồ ly nhanh nhẹn biến vào màn đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com