(三)
Lý Đế Nỗ hồi phủ chưa lâu, bên phía Chính Tông Đế lại lần nữa hạ chỉ triệu công chúa nhỏ hồi cung, gấp rút cưới gả. Số mệnh của các công chúa hoàng tộc đều là như thế, từ lúc sinh đã ra là con cờ trong tay đế vương, đến lúc chết đi cũng vẫn là con tốt thí của đế vương. Bọn họ cả đời bị giam bên trong cung cấm, chờ khi trưởng thành nếu không phải là gả đi lôi kéo triều thần, thì cũng là liên hôn duy trì ngoại giao với các nước láng giềng.
Công chúa nhỏ năm tám tuổi bị đưa đến Lý Thân Vương phủ, ai ai cũng đều cho rằng nàng mệnh khổ, mang danh đi bái sư nhưng thực chất lại là một con tin, bị Chính Tông Đế đem ra cho Lý Đế Nỗ trút giận. Nhưng ai mà ngờ được rằng, công chúa nhỏ đến Lý Thân Vương phủ cuộc sống vô cùng tốt đẹp, so với trong cung còn muốn yên bình, vui vẻ hơn.
Không bị chiêu trò lôi kéo sủng hạnh của hậu cung hay lôi kéo quyền lực của triều đình làm phiền, nàng ở Lý Thân Vương phủ mới chân chân chính chính là một tiểu công chúa trăm sủng vạn sủng. Lý Thân Vương xem nàng là tiểu tâm can, nâng trong tay sợ vỡ, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ gì, chỉ cần liên quan đến nàng đều được cân nhắc cẩn thận. Người trong Vương phủ dẫu cho địa vị lớn thế nào, gặp nàng cũng đều phải cúi đầu chào, chỉ sợ vô ý khiến nàng phật lòng sinh bệnh lại làm Lý Thân Vương nổi giận.
Triều thần lẫn các Thân vương khác hay tin nàng là ái đồ được Lý Thân Vương sủng trong lòng bàn tay, đua nhau đưa đến cơ số là của ngon vật lạ, châu báu quý hiếm. So với bổng lộc của công chúa trong cung, nàng sống còn vinh hoa phú quý hơn gấp mấy lần. Chuyện này truyền đến tai hoàng tộc, các công chúa khác ghen tị đến hoa mắt, đế vương cũng phải suy ngẫm lại nhiều lần.
Tiên đế không có nhiều con cái, đa số đều là chết yểu từ khi còn rất nhỏ, số công chúa sống được đến tuổi trưởng thành lại càng ít. Đế vương mấy năm này vì lôi kéo quần thần và ngoại giao mà đem toàn bộ những người có thể gả đều gả đi hết, chẳng qua kết quả đa số không được như ý. Phần lớn đều hữu danh vô thực, dù cho có làm chính thê thì ở nhà chồng cũng không quá được coi trọng, chẳng thể giúp lôi kéo được gì nhiều. Đế vương hiểu rõ, đám người kia là biết hoàng đế chỉ là một con hổ giấy, không cần nể mặt nhiều, thay vào đó đều âm thầm theo sau phò trợ Lý Thân Vương, cũng không ngừng thúc đẩy hắn phế vua thế vị.
Hoàng đế đương triều lên ngôi khi tuổi còn trẻ, tính cách ngông cuồng, hiểu biết nông cạn. Quanh năm chỉ chăm chăm vào khuếch trương quyền lực, chưa khi nào lo lắng đến cơm ăn áo mặc cho nhân dân. Đám tham quan theo đó mà lộng hành, khiến người dân khổ sở bốn bề. Nếu không nhờ Lý Thân Vương nhiều lần ra tay chỉnh đốn lại, có lẽ mấy năm qua dân chúng lầm than sẽ lại náo loạn thêm mấy lần. Nếu muốn trấn hưng đất nước, phế vua là chuyện không thể tránh khỏi.
"Sư phụ, con mang điểm tâm của người đến đây." Lý Đế Nỗ bần thần nhìn thánh chỉ trước mặt, công chúa nhỏ tiến vào từ lúc nào cũng không chú ý.
Nàng bày điểm tâm lên bàn, từng món đều vô cùng tinh xảo đẹp mắt thế nhưng Lý Đế Nỗ nhìn vào lại không vui. Hắn đón lấy mâm gỗ trên tay nàng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, khiển trách.
"Đại phu nói con cần phải tịnh dưỡng thêm một tuần nữa, hiện tại sao đã vội xuống giường rồi? Hơn nữa còn lén lút đi làm điểm tâm?"
Công chúa nhỏ tròn mắt, nhìn những đĩa điểm tâm trên bàn, hỏi "Người nhận ra là do con làm sao?"
"Con thích hoa anh đào, lần nào làm điểm tâm cho ta cũng sẽ tạo thành hình đóa anh đào trên mặt bánh, ta còn có thể nhận không ra sao?"
Công chúa nhỏ cong mắt cười, khẽ lè lưỡi tinh nghịch "Đệ tử biết rồi, lần sau sẽ tạo hình khác, nhất định không để cho người nhận ra được"
Lý Đế Nỗ không nhịn được bật cười, cong ngón tay gõ nhẹ vào đầu mũi nàng trừng phạt. Hắn không nỡ trách mắng nàng, đứng trước vẻ yếu ớt này của nàng lại càng chẳng nỡ nặng lời thêm. Năm này qua năm khác, dần dà thành thói quen chuyện gì có thể nuông chiều nàng đều nuông chiều tất, thiếu mỗi việc hái trăng trên trời xuống tặng nàng mà thôi. Công chúa nhỏ không ít lần ỷ lại được hắn chiều chuộng mà bướng bỉnh, bất quá mỗi lần hắn phạt nàng chép sách, nàng chỉ cần rơi xuống vài giọt nước mắt sẽ lập tức được tha tội ngay.
Công chúa nhỏ cầm một chiếc bánh ngọt lên, đưa đến bên miệng Lý Đế Nỗ "Bánh đậu xanh này con vừa mới làm xong, vẫn còn rất tươi ngon, người mau nếm thử đi"
Hắn trực tiếp mở miệng cắn lấy bánh đậu xanh. Phiến môi mỏng vô tình chạm vào đầu ngón tay hồng hào của hàng, vẽ lên tia đỏ ửng trên gò má trắng xanh do bệnh tật. Hai mắt Lý Đế Nỗ dán chặt lên gương mặt thiếu nữ tinh xảo, không khống chế được thốt lên.
"Anh đào nhỏ, con lại gầy đi rồi"
Nàng cười khổ "Lần nào từ chiến trường trở về cũng đều nói con gầy đi, chờ người đi chinh chiến thêm mấy lần nữa, khéo con sẽ trở thành bộ xương khô mất"
"Nói bậy" Lý Đế Nỗ cầm lấy nửa chiếc bánh đậu xanh còn lại trên tay nàng đặt lại lên đĩa "Sau này ta không có ở Vương phủ cũng phải ăn uống đầy đủ, con gầy đi rồi sinh bệnh, ta ở chiến trường sẽ dễ bị phân tâm, hiểu không?"
Công chúa nhỏ gật đầu "Con hiểu rồi. Nhưng người cũng phải hứa không được để bản thân bị thương. Người bị thương, con đau lòng, cũng sẽ ăn không ngon ngủ không yên mà sinh bệnh"
Nàng dứt lời, quay người muốn lấy cho hắn thêm một chiếc bánh khác, ánh mắt vô tình lại rơi vào thánh chỉ vẫn còn được đặt trên mặt bàn. Nội dung thánh chỉ lần này không khác biệt nhiều lắm với lần trước, đều là triệu nàng về cung, mau chóng liên hôn với nước láng giềng.
"Con muốn hồi cung không?" Lý Đế Nỗ cũng không giấu diếm nàng, đem thánh chỉ đặt ở trước mặt nàng, để nàng nhìn cho rõ.
Công chúa nhỏ lắc đầu rất khẽ, tựa như trong tâm nàng muốn phản đối, song không cách nào lên tiếng. Sinh ra là con của bậc đế vương, được hưởng vinh hoa phú quý, ắt có sứ mệnh của riêng mình. Hoàng tử thì góp sức chuyện triều chính, truyền thừa hậu thế. Công chúa như nàng thì như một quân cờ, tùy thời được gả đi, giúp hoàng tộc khai tán quyền lực.
"Chỉ cần trả lời là muốn hay không, còn những việc khác thì không cần bận tâm đến" Lý Đế Nỗ kiên nhẫn, nhắc lại lần nữa rồi thầm lặng chờ câu trả lời từ nàng.
Đôi mắt nàng đỏ ửng "Con không muốn, nhưng đây là mệnh của con"
Lý Đế Nỗ vừa nghe nàng nói không muốn, thánh chỉ lập tức bị hắn đem để sang một bên, không ngó ngàng đến. Hắn để hai tay lên đầu gối, ngập ngừng lên tiếng.
"Con là không muốn hồi cung, hay là không muốn bị gả đi?"
Công chúa nhỏ hai mắt ngấn lệ, nhìn trực diện vào mắt Lý Đế Nỗ, lời nói mang theo tâm tư ẩn giấu nói.
"Con không muốn hồi cung, do con luyến tiếc Vương phủ. Con không muốn gả đi, do con luyến tiếc người ở nơi này"
Hắn không biết, nàng ngoài bệnh tật ngoài thân, trên người còn mang theo tâm bệnh. Mối tương tư không thể tỏ bày theo năm tháng trôi qua mà cắm sâu gốc rễ vào tâm nàng, theo mỗi biến động cảm xúc đều khiến lồng ngực công chúa nhỏ thít chặt, vừa đớn đau, vừa không nỡ buông xuôi.
Vị thuốc tương tư ăn sâu vào xương tủy, chỉ riêng chàng mới có thể giải vây (*)
Lý Đế Nỗ lặng người nhìn lệ nàng chảy thành dòng. Nàng là trân bảo mà hắn nâng trong tay suốt bảy năm nay. Hắn một lời cũng không nỡ nói nặng với nàng, ấy vậy mà hiện giờ phải mở to mắt nhìn nàng ủy khuất rơi lệ.
"Được, con không muốn thì không ai có thể ép con, ta không được, đế vương không được, chỉ một đạo thánh chỉ vô tri vô giác này càng không được"
Hôm nay dù có phải kháng chỉ,ta cũng sẽ thành toàn cho con. Ngày nào con còn luyến tiếc Lý Thân Vương phủ,ngày đó chốn này mãi là hậu thuẫn vững chắc nhất của con...
____________________
(*) Bất Luận - A Yue Yue (Châu Sinh Như Cố OST - Source Vietsub: Kanata Kara)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com