Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(九)

Hai tháng sau ngày nàng hồi cung, Chính Tông Đế ban xuống thánh chỉ chỉ hôn công chúa nhỏ cho Thái tử Tây Quốc. Tin tức được binh sĩ thúc ngựa xuyên đêm truyền về cho Lý Đế Nỗ, hắn nhìn La Tại Dân đang ngồi ở đối diện, kiên định nói một chữ.

"Đánh!"

Quân trong tay Lý Thân Vương đều những binh lính là tinh nhuệ nhất. Hắn đem binh chia làm hai hướng, một đoàn do La Tại Dân dẫn đi về phía biên cương, một đoàn do đích thân hắn đứng đầu, hướng thẳng về triều đình mà tiến quân. Đường đi không tính là gần, hành động cũng không thể lỗ mãng, khiến cho thời gian hành quân kéo dài. Tuy đã sớm dự trù được điều này, Lý Đế Nỗ lòng vẫn như đặt trên bếp than, đứng ngồi không yên.

Ở trong cung, công chúa nhỏ vừa nhận được thánh chỉ đã ngã bệnh. Nàng không ngã bệnh vì đau buồn, bởi nàng đã nắm trước kết cục này. Nàng gục ngã là bởi lúc này thân thể nàng đã hoàn toàn kiệt quệ, triệt để không còn sức chống cự nữa.

Cuộc sống của nàng ở hoàng cung nhiều ngày nay không tốt chút nào. Đang là giữa đông mà viện cũ đến lò sưởi cũng không thể đốt, bởi than được đưa đến toàn bộ là loại tạp phẩm, chỉ cần đốt một chút khói đã ngập phòng. Kiều mama không đành lòng nhìn nàng ngày đêm hít khí độc, cho cung nữ đem tất cả số nến có trong viện đến thắp quanh giường nàng, mong có thể sưởi ấm cho nàng được đôi ba phần. Tiếp đó lệnh cho tì nữ gấp rút tìm cách may túi chườm, trên dưới hai chục cái luân phiên đem đặt khắp nơi bên cạnh nàng, vừa nguội đi một ít liền thay ngay cái mới.

Sức khỏe công chúa nhỏ vốn đã không tốt nay lại càng bị bào mòn, mỗi ngày trôi qua đều như là đang dạo quanh quỷ môn quan vài vòng rồi trở lại. Tình trạng đó kéo dài đến hiện tại, nàng đã hơn một tuần không thể bước chân xuống giường, hôn sự vì thế mà không thể không hết lần này đến lần khác bị lùi lại, chẳng biết nên gọi lần ốm thập tử nhất sinh này là chuyện tốt hay chuyện xấu.

"Kiều mama, giúp ta mài mực và kê bàn gỗ nhỏ ở đây." nàng dùng xong một chén canh bổ, dùng chút sức lực còn xót lại nói với bà.

Kiều mama tuy không nỡ, nhưng là người kề cận bên nàng, bà biết rõ mệnh nàng đã sắp cạn. Nén đi cảm giác cay xót ở khóe mắt, bà cho người chuẩn bị những thứ nàng muốn, bản thân thì đi đến bên giường, đỡ nàng ngồi dậy.

"Công chúa, có tin từ phía người kia gửi đến. Vương quân đã đến kinh đô, sáng mai sẽ chính thức công thành. Người...gắng gượng một chút, sắp được về Vương phủ rồi..."

Khóe môi chẳng còn đọng lại chút huyết sắc nào của công chúa nặng nề kéo lên nụ cười. Cuối cùng thì nàng cũng chờ được hắn. Tuy là, so với lời hứa có lẽ nàng sẽ phải rời đi sớm đôi chút, nhưng có thể cùng hắn ở trong một thành, nàng chẳng dám mơ ước gì hơn.

Thường nói, số mệnh một chút cũng không tuân theo ý người (*)

Nhờ đau ốm mà nàng dời được hôn sự, cả đời này không cần gả cho người mình không thương, đến cuối cùng vẫn còn là đóa anh đào nhỏ của Lý Đế Nỗ, là công chúa nhỏ của Lý Thần Vương phủ. Đây đã là điều may mắn nhất trong thời khắc tỏa sắc cuối cùng này của nàng rồi...

"Kiều mama, ta biết, ngày mai cả cung sẽ là cảnh máu chảy đầu rơi. Mật binh Vương gia phái đến nhất định sẽ bảo hộ bà thật tốt. Còn về phần ta, ta chỉ mong bà hãy trao tận tay bức thư này cho người nọ, nhất định!"

Nước mắt Kiều mama rơi xuống, nhìn nàng dù sức lực để hít thở cũng không có nhưng vẫn gắng gượng cầm viết lên, run rẩy đặt từng nét chữ lên trang giấy Tuyên Thành phẳng phiu. Sức nàng cạn rồi, chữ viết ra rất khó coi, nhưng bức thư cuối cùng này, nàng nhất định phải tự tay viết. Sư phụ có muốn trách phạt nàng viết chữ xấu...e là cũng không còn cơ hội nữa.

Chờ nàng viết thư xong, Kiều mama cẩn thận giúp nàng thấm khô mực, gấp gọn bỏ vào bao thư, trân trọng như châu báu mà cất vào ngực áo. Công chúa nhỏ chờ quá trình kia hoàn thành mới nở tiếp một nụ cười nữa, nhẹ nhàng nằm xuống.

Nàng dùng giọng nói chẳng còn chút khí lực nào mà trò chuyện với Kiều mama, cùng bà kể về rất nhiều chuyện ở Vương phủ. Cuộc đời nàng kéo dài chưa tới mười sáu năm, phân nửa trong số đó đều là trải qua ở Lý Thân Vương phủ. Những người ở đó ai ai cũng đối tốt với nàng, xem nàng là tiểu tâm can, mọi việc chỉ hận không thể chiều hết theo ý nàng mà thôi.

Nàng nhớ món ngon do Mã đầu bếp ở trù phòng làm, nêm nếm đều nương theo khẩu vị của nàng, thanh đạm bổ thân.

Nàng nhớ thư viện ngập tràn sách do Trịnh quân sư đích thân tuyển chọn và sắp xếp, trong đó có rất nhiều tập thơ ca mà nàng đọc đi đọc lại mãi đến mức thuộc nằm lòng toàn bộ.

Nàng nhớ ao cá ở hậu viện mỗi mùa sen nở sẽ tràn ngập hương thơm, Liên mama ở đó đều thức dậy thật sớm thu sương từ lá sen, để dành pha trà cho nàng uống.

Nàng nhớ gốc anh đào Lý Đế Nỗ tự tay trồng cùng mẫu thân hắn năm hắn mới ba bốn tuổi, khi nàng đến gốc anh đào đã trưởng thành to lớn, mỗi mùa xuân đều trổ hoa hồng rực cả góc phủ.

Nàng nhớ Lý Đế Nỗ quanh năm đi đánh giặc, mỗi lần trở về sẽ mang cho nàng một thứ đặc sản của nơi hắn vừa chiến thắng, bảo rằng là quà tạ lỗi vì để nàng đợi hắn quá lâu.

Thật ra Lý Đế Nỗ không biết, nàng không ngại đợi hắn lâu, chỉ sợ hắn đánh trận bị thương, mất mạng...

Giọng nói của công chúa nhỏ qua mỗi kỉ niệm đẹp lại càng yếu ớt hơn. Đóa anh đào nhỏ vừa đến độ trổ sắc đã vội úa tàn. Thời khắc cánh hoa cuối cùng rơi xuống, bên ngoài truyền đến tiếng quân lính báo tin khẩn.

Rằng Lý Thân Vương dưới hậu thuần của triều thần đã mang quân công thành phế vương.

Bên ngoài một cảnh hỗn loạn, máu chảy đầu rơi, trong viện cũ nơi nàng yên giấc lại yên bình đến lạ. Bất cứ ai tiếp cận viện của công chúa nhỏ trong phạm vi mười mét đều không toàn mạng, toàn bộ đều bị mật binh của Lý Đế Nỗ điều đến dẹp sạch.

Kiều mama vuốt ve gương mặt xinh đẹp của công chúa nhỏ, nước mắt rơi không cách nào nén lại được.

"Công chúa, người chờ được rồi. Tuy thời điểm không quá chính xác, nhưng cuối cùng người cũng chờ được Vương gia đến đón chúng ta rồi."

"..."

"Nô tì giúp người chải tóc trang điểm và thay y phục. Chờ người lại trở thành đóa anh đào xinh đẹp rồi, Vương gia sẽ đưa người và nô tì cùng hồi Vương phủ, người có vui không?"

"..."

"Người yên tâm, nô tì biết người không thích nhất là làm phiền Vương gia đánh trận. Nô tì sẽ không như thế, sẽ chờ Vương gia đánh trận xong rồi mới đưa thư cho ngài ấy"

"..."

"Nhưng mà công chúa ơi, người vẫn chưa nói cho nô tì biết làm sao để nói cho Vương gia điều đau lòng này cơ mà..."

"..."

"Nô tì đã giúp người chải đầu trang điểm xong rồi, rất xinh đẹp, người mau mở mắt ra ngắm bản thân trong gương đi nào"

"..."

"Công chúa..."

"..."

Nàng mãi vẫn không đáp lời, vĩnh viễn chìm vào giấc mộng tĩnh lặng nhất.

________________________

(*) Cửu Vạn Tự - Hoàng Thi Phù 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com