có những ngày đã từng hạnh phúc
❝ Có những ngày, ảnh chỉ muốn sống mãi trong miền ký ức mà anh cho là đẹp nhất khi em tồn tại. ❞
Chúng tôi chia tay nhau ở biển, ai làm việc nấy và sau ngày hôm đó chúng tôi không còn gặp nhau nữa. Ngày nào tôi cũng thu hoạch hết số trái cây chín ra chợ bán, lấy lý do là thế nhưng thật ra tôi ra biển tìm Yu Jimin và tôi không dám bén mảng đến nhà của Jimin sau mọi chuyện đã xảy ra. Đều đặn hằng ngày tôi đều ra đó ngồi ngắm bình minh, đi dạo như một thói quen mà Jimin đã làm, tôi tỏ ra là mình vẫn ổn sau ngần ấy tổn thương và tôi cá rằng Jimin cũng đang xoay sở mọi thứ tồi tệ trước mắt thành một cuộc đời tươi đẹp hơn bởi lẽ một thiên thần sẽ ra đời, se lấp đi những tổn thương mà em phải chịu đựng.
Tôi vẫn không thấy Jimin của tôi đâu.
Khoảng chập tối, tôi tản bộ ra quán ăn mà chúng tôi đã hội ngộ sau một thập kỷ và kết quả là Jimin vẫn không có ở đó. Thay vào đó là mẹ của em ấy đang cặm cụi trong bếp.
"Cho cháu hỏi Yu Jimin đâu rồi ạ?"
"Cháu là ai?"
"Lee Jeno ạ."
"Xin cậu đừng tìm con gái tôi nữa được không, đời nó đã đủ khổ rồi!"
Tôi biết mình không được chào đón nên trong lòng dấy lên một nỗi đau khó tả. Khoảnh khắc tôi chuẩn bị bước ra ngoài, bà ấy cất giọng.
"Yu Jimin đã lên Seoul sinh con rồi."
"Em ấy đi một mình ạ?"
Bà không trả lời tôi, cứ thế bà tiếp tục công việc bị gián đoạn bởi sự làm phiền của tôi. Tôi chợt nhớ ra Jimin nói rằng một tháng sau em sẽ sinh, nhưng không ngờ đã hơn một tháng trôi qua mà tôi vẫn không khá khẩm hơn là bao. Tôi vẫn chìm sâu vào mớ suy nghĩ tiêu cực do chính bản thân tôi bày ra rồi lại miệt mài tìm lối thoát khỏi nó. Tôi sợ mình bị trầm cảm, sợ phải đối diện với căn bệnh này hơn bất cứ điều đáng sợ nào trên đời.
Tôi không muốn lên Seoul nữa, tôi không muốn tìm lại thứ làm tôi ra nông nỗi thế này. Nhưng mỗi đêm ngực trái tôi nhói lên một cơn đau quặn thắt, tôi quằn quại trên giường, mồ hôi chảy đầm đìa như nước thác, không ngừng nghỉ lại ướt đẫm ga giường trắng tinh. Tôi quyết định ngừng nghĩ về em vì chỉ có cách này mới khiến tôi bình tĩnh hơn một chút. Sau này, mọi thứ xung quanh tôi vẫn vận hành một cách yên bình, cuộc đời của tôi bớt sóng gió hơn một chút vì tôi đã chú tâm vào công việc đồng ruộng và biết chấp nhận nó hơn.
Chớp mắt đã sang đông, mùa vụ khó khăn khiến tôi lao vào stress. Tôi mệt mỏi lê cơ thể nhức mỏi nằm trên sàn nhà, gió đông se lạnh mang một nỗi cô đơn cần được sưởi ấm và lấp đầy sự cô đơn ấy bằng thứ tình yêu vĩnh cửu. Tôi bất chợt nghĩ đến em, không biết em sống như thế nào, đã về lại Daejeon hay chưa? Tôi đặt ra hàng vạn câu hỏi thúc giục cả cơ thể và tâm trí nên đi tìm lý do mà tôi nào biết được mình vẫn chẳng có tư cách gì tìm kiếm câu trả lời thỏa đáng.
Tôi khoác hờ chiếc áo măng tô màu nâu sẫm đi bộ ra bãi biển dưới cái đông lạnh ngắt. Mũi và hai gò má tôi đỏ ửng như quả cà chua chín, chỉ có một kẻ điên rồ và quái gở như tôi mới đi hóng gió biển dưới cái tuyết dày đặc như thế này. Nó quá khắc nghiệt, khiến đường đi phía trước khó khăn. Thậm chí biển đã đóng băng và tôi thì đang tìm kiếm điều gì từ nó chứ? Hay lại tìm lý do để ra đây chờ mỗi hình bóng quen thuộc ấy?
Tôi vô thức tản bộ đến bến xe lúc nào không hay, có vẻ như tôi muốn tìm lại Jimin để xem em sống như thế nào. Tôi không mang hành lý lẫn bất cứ thứ tài sản nào bên mình, chỉ độc một mình tôi với chiếc áo măng tô sờn màu ngồi trên chiếc xe vắng vẻ. Lại là khung cảnh quen thuộc của một gã đàn ông sống trong cô độc lâu đến nỗi dường như mọi thứ xung quanh cũng chỉ tồn tại mỗi tôi, đó là số phận của tôi, tôi không thể nào trốn tránh được tôi là một gã đàn ông thiếu thốn tình yêu, thiếu thốn thứ gì đó thỏa lấp được tâm trí hèn mọn của tôi.
Khoảng thời gian ngồi trên xe là một sự đấu tranh của tâm trí và cơ thể. Tâm trí tôi nhớ em da diết nhưng cơ thể hành động của tôi lại đối lập, tôi ngồi rồi lại muốn bước xuống xe ngay lập tức. Tôi như phát điên, toàn bộ cơ thể chẳng muốn nghe lời nữa. Tôi mệt mỏi, cơn buồn ngủ chợt kéo đến, đưa tôi vào một giấc ngủ vĩnh hằng, một giấc ngủ trọn vẹn mà không bị ác mộng chiếm đoạt. Tôi mong đó là một điềm lành.
Sau mấy tiếng ngồi trên xe, tôi uể oải xuống xe lao đầu vào tìm kiếm hình bóng của em, tôi ra vào suốt mấy chục cái bệnh viện cũng không biết em đang ở chốn xó xỉnh nào, tôi lại chợt nhớ đến tấm danh thiếp của một bệnh viện tư nổi tiếng được dán trên tường quán ăn của mẹ em. Tôi bắt taxi đến đó, niềm hân hoanh hội ngộ càng đến gần hơn với tôi. Vậy mà khoảnh khắc tôi nghe được một tin tức khiến tôi không thể đứng vững nữa mà gục tại đó.
"Bệnh nhân Yu Jimin và đứa bé trong bụng đã không qua khỏi."
Một trò đùa mà Thượng đế đã ban tặng cho tôi sao?
Vậy là mẹ em đã biết nhưng lại không nói cho tôi sao? Tại sao bà ấy có thể đối xử với tôi như thế?
Một lần nữa tôi bắt một chuyến xe về lại Daejeon, dáng vẻ tôi bây giờ như một gã khờ thiếu sức sống, tôi loạng choạng, khập khiễng như say rượu. Không hiểu sao trong thâm tâm tôi đau như muốn chết đi sống lại, tôi cố gắng lê từng bước ngồi xuống ghế. Trái tim lạnh lẽo không được sưởi ấm một ngày nào nay lại như rỉ chất dịch đặc quánh như chất dịch anh túc tiết khiến tôi tê tái, cổ họng tôi nghẽn lại, không thể thốt ra thành lời. Mọi thứ trước mắt tôi dần sụp đổ và ánh dương mà Chúa chiếu rọi cũng không thể nào kéo tôi ra khỏi thực tại đớn đau cằn cỗi mà nó đã giày vò tôi, cứ lặp đi lặp lại như thế tôi sẽ chết trong sự day dứt mất.
Chạng vạng xế chiều thật đẹp, đẹp như em. Em luôn là sự níu kéo cuối cùng của tôi dưới thế giới viển vông này, sẵn sàng dang tay đón tôi, kéo tôi khỏi bùn lầy và nỗi lo âu của một chàng trai đã từng yêu em đến thế. Tôi gục đầu vào tấm kính, khóc thét ỉ ôi trong vô vọng. Niềm ủ dột khảm vào tình yêu những tưởng đã chớm nở một lần nữa nay lại úa tàn đi, có lẽ tôi đã chậm trong việc cứu lấy em từ thần chết.
Chiếc xe dừng lại giữa đường, tôi quyết định đi bộ một khoảng xa mặc dầu bão đang đang hoành hành dày đặc. Tôi muốn ngắm nhìn bãi biển mà tôi và em đã gặp nhau giữa lúc tôi và em đang dần tuyệt vọng không có lối thoát, em chìm sâu vào miền yên lãng bỏ tôi cô độc ở nơi trần thế. Ngọn gió đông lạnh buốt khiến tôi run rẩy, tôi lại thèm thuốc mà tôi đã quyết định cai từ rất lâu.
Đứng trên bờ cát khô cằn và ẩm ướt của cái lạnh cắt thịt, tôi châm một điếu thuốc và rít nhẹ nó. Cảm giác nhẹ nhàng như lơ lửng trên không trung, ánh mắt tôi mờ đục nhìn vào cõi xa xăm phía trước, biển rộng mênh mông, từng đợt sóng vỗ về trấn an tôi. Tôi vẫn cứ hút rồi lại nhìn vào hư vô, tôi cười trong vô thức, khói thuốc bay bổng cuốn theo ngọn gió đông.
"Mùa đông này, anh không thể sưởi ấm được em rồi, Yu Jimin."
END
24/2/2024.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com