116. Tránh mặt
Người ta thường bảo nếu trực tiếp đấu tranh cho những gì mình muốn, nhất định không tránh khỏi thương đau.
Nhưng giờ mới hiểu rằng, không thể đấu tranh, chỉ có thể ngồi im một chỗ, gặm nhấm từng giờ trôi qua, nhìn hạnh phúc đang xa dần mới càng thấy đau hơn.
Rốt cuộc cũng đã không gặp Jennie một tuần. Cũng chỉ còn sáu ngày nữa.
Cả Jisoo, lẫn Jennie, đều không còn ở biệt thự họ Kim . Kim Jisoo đã quay lại ngôi nhà của Chaeyoung, nực cười, không chia xa, sao phải quay lại? Sao không ở biệt thự, tiếp tục chờ đợi, sao không đến nhà bà Kim, tìm kiếm và giải thích.
Kim Jisoo đã trả lời câu đó hàng trăm lần, không biết.
Chẳng ai muốn ở lại trong hai căn phòng đó, để rồi cảm nhận sự trống vắng đến đáng sợ khi chỉ có một mình.
Jisoo gục đầu bên cửa kính, gương mặt tiều tụy, đôi mắt nhìn về khoảng không vô định, tuyết lạnh đã rơi bao lâu rồi?
- Jisoo, em...có muốn nói chuyện với chị không? – Lisa ngập ngừng lên tiếng, một tuần qua, ngoại trừ việc nhờ Irene và Chaeyoung thay nhau lén lút đến xem Jennie đang sống như thế nào, Jisoo chẳng còn quan tâm đến bất cứ việc gì.
Những hôm đầu, còn đứng đợi đến mòn mỏi trước cửa nhà bà Kim, còn tìm cách giải thích, nhưng rồi đổ bệnh, nhận ra tất cả cũng chẳng có ích gì. Seulgi và Hani cũng thường xuyên đến thăm Jisoo, rồi lại giống như Lisa, TaeYeon, đành im lặng đứng nhìn.
- Về Jennie ? – Jisoo ngẩng lên, khẽ nở nụ cười.
- Không, về chuyện ở JoSun.
- .....Chị cứ nói đi, em nghe.
- Ngày kia, phụ hoàng sẽ đích thân đến đây. – Lisa mím môi, rồi nói tiếp – Không biết vì sao, nhưng có vẻ người đã biết, và người muốn gặp em.
- Gặp em, để làm gì? – Jisoo cười khẩy, chua xót – Đằng nào, em cũng có trốn đi đâu được nữa.
Lisa không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Jisoo, bỗng, Irene đột nhiên xuất hiện, sắc mặt lúng túng, rất khó coi.
- Jisoo. – Irene cất tiếng gọi – Hôm nay chị không gặp được Jennie.
Ánh mắt Jisoo lập tức thay đổi, quay phắt người lại với Irene, hỏi:
- Sao lại không gặp được?
- Chị không biết, lúc chị đến, có mình bà Kim, chỉ biết, Jennie đã ra ngoài với một người đàn ông khác.
Bên tai Jisoo, là một loạt sấm dữ dội.
Là Kim Jongin ?
- Là Jen tự nguyện đi cùng? – Jisoo chậm rãi hỏi, trong lòng cho rằng, Jennie có lẽ, chỉ là tìm bạn giải sầu thôi. Chẳng thể trách nàng được. Nhưng sao vẫn thấy một mảng chua xót.
- Có lẽ vậy.
- Cô ấy làm thế, cũng không có gì là lạ.
-----------------------------
- Này, Jennie, cậu làm gì ở đó với Kim Jongin ? – Seulgi cau có, kéo tay Jennie ra đằng sau quầy bar, bực tức hỏi.
- Đi uống rượu. – Nàng dửng dưng đáp.
- Là anh ta đến rủ cậu đi uống rượu?
- Phải, là mình chán nên gọi anh ta đến.
- Cậu... - Kang Seulgi nén nhịn vào lòng, Kim Jisoo đã chẳng khá hơn là bao, Kim Jennie càng tiều tụy hơn nữa, nàng gầy và mỏng manh quá, tựa như có thể gục ngã bất cứ lúc nào. – Cậu có thể gọi cho mình và Hani. Bọn mình không phải bạn cậu ư?
- Các cậu biết chuyện về Soo rồi, phải không? – Jennie ngẩng lên nhìn Seulgi, lòng nàng đang cảm thấy thế nào, liệu có ai hiểu cho không?
- Bọn mình.... – Seulgi lại nhất thời lúng túng, không biết trả lời.
- Vì đến cả bạn thân nhất của mình, cũng giấu mình. Vậy mình còn có thể dựa vào ai? – Nàng lại nói, như muốn trút hết tội lỗi lên đầu Seulgi.
- Nhưng bọn mình....vẫn đáng để cùng cậu chia sẻ, hơn là Jongin chứ? Cậu vẫn biết Jongin luôn có tình cảm với cậu. – Seulgi hạ giọng, chịu nhường nhịn nàng một bước, Seulgi không muốn trong những lúc khó khăn như thế này, Jennie lại đi cùng một người đàn ông khác.
Seulgi luôn có dự cảm rất bất an.
Jennie im lặng hồi lâu, liền nói:
- Vì Kim Jongin chẳng biết gì cả, nên mới có thể thoải mái mà không lo nghĩ. Và vì anh ta, ít ra vẫn thật lòng với mình.
- Vậy Jisoo không chân thật với cậu sao? Jennie ? Jisoo dù làm gì, cũng nghĩ cho cậu trước, làm gì cũng là vì cậu. Sau bao nhiêu chuyện như thế mà cậu vẫn còn nghi ngờ được?
- Vậy cậu có hiểu cảm giác của mình lúc này không?! - Jennie hét lên, đẩy mạnh Seulgi ngã về phía sau- Cậu nghĩ mình là sắt đá? Cậu nghĩ mình cảm thấy thế nào khi chỉ còn sáu ngày nữa?! Trả lời đi xem nào Kang Seulgi! Trả lời mình đi, trả lời mình làm thế nào để thôi không sợ hãi, thôi không đau đớn ở đây nữa? – Jennie tự đặt một tay lên ngực trái mình, một tay đấm bụp bụp vào vai Kang thiếu gia, rồi lại khóc.
- .....
- .....
- Mình...xin lỗi. – Seulgi cũng bắt đầu rơm rớm nước mắt, vòng tay ra và ôm lấy Jennie vào lòng – Mình không hiểu, nhưng mình vẫn ở bên cậu. Cậu hiểu chứ?
- Làm thế nào để mình thôi không nhớ Kim Jisoo nữa? – Jennie nghẹn lại, để mặc cho nước mắt thấm đẫm vai áo Seulgi.
Không một ai nói lời nào nữa.
------------------------
Ngồi vào ghế lái xe, Kang Seulgi khẽ thở dài, tại sao vẫn cảm thấy không thoải mái, có cái gì đó cứ đè nén tâm trạng. Cuối cùng thì vẫn để Jennie ở đấy với Jongin, dù sao Jongin không phải một kẻ khốn nạn, vẫn có thể tin tưởng được. Nhưng lòng thì cứ không yên.
Seulgi vò đầu bứt óc, miệng lẩm bẩm giận cá chém thớt, chửi rủa ông trời, tuyết rơi nhiều đến vậy để làm cái gì cơ chứ?
Lưỡng lự hồi lâu, Kang Seulgi quyết định, làm người tốt thì làm đến cùng, hay cứ ngồi đây chờ, đợi Jennie về rồi mới về cho chắc ăn.
Quyết định xong, Seulgi bật nhạc lên, ngửa đầu ra đằng sau, vừa nghe nhạc vừa ngắm nhìn cảnh tuyết rơi.
_____________
"Rì.....rì.......rì........"
- A!
Seulgi ta giật bắn mình, ngơ ngác nhìn xung quanh, list nhạc đã hết từ lâu, hóa ra mình ngủ quên từ lúc nào không biết. Dụi dụi mắt, Seulgi mở điện thoại lên nghe:
- Hyunie à?
Đầu dây bên kia, giọng Irene lo lắng:
- Cậu có gặp Jennie không?
- À...lúc nãy mình... - Seulgi toan đáp, nhưng nghĩ gì đó, liền bỏ dở câu nói, hỏi – Có chuyện gì sao?
- Hôm nay, Jennie không về nhà bà Kim, cũng không có ở biệt thự. Mình...không phải thiên thần hộ mệnh của cậu ấy, không tìm được.
- Cậu ấy vẫn chưa về? – Cảm giác bất an lại ùa đến, Kang Seulgi liếc đồng hồ điện tử trên xe, đã hơn một giờ sáng.
"Chết tiệt Kang Seulgi , mày ngủ quên hơn ba tiếng rồi."
- Jisoo cậu ấy biết chưa? – Seulgi gấp gáp bước xuống xe, chạy vào quán bar.
- Rồi, em ấy đang loạn lên đòi đi tìm Jennie. Seul, có biết....
- Để mình đi tìm thử, có gì mình sẽ gọi lại, bảo Jisoo bình tĩnh đã. Vậy nhé. – Seulgi vội vã cúp máy, quán bar này là của gia đình Seulgi, chỉ dành cho cánh người nổi tiếng lui tới. Nên thay vì lúc nào cũng chỉ xập xình tiếng nhạc ầm ĩ và khách khứa ra vào liên tục lúc 1 giờ đêm, quán khá vắng vẻ, chỉ còn vài người đang ngồi uống rượu và tán gẫu với nhau giữa tiếng nhạc cổ điển.
Kang Seulgi đảo mắt khắp một vòng, bước tới hỏi người phục vụ về Jennie. Người đó cho hay Jennie và Jongin đã ra về từ hơn một tiếng trước. Kang thiếu gia thất kinh, liền gọi ngay cho Jennie, nhưng đúng như dự tính, không liên lạc được.
Seulgi tần ngần, rồi lại chạy ra cửa, túm áo mấy người bảo vệ, giọng dọa nạt:
- JENNIE TRỞ VỀ VỚI AI ? VỚI AI ? CÓ BIẾT LÀ ĐI ĐÂU KHÔNG ?
- A...dạ...Lúc hơn 11 giờ, Kim Jennie tiểu thư có lên xe taxi cùng với Jongin thiếu gia. Hình như cả hai bọn họ....đều say lắm rồi thì phải ạ...
- Thế taxi đi đâu? Ai là người chỉ điểm?
- Tôi...tôi không biết, lúc taxi đến, là đã có một người ngồi sẵn ở ghế trước rồi.
- ĐỒ NGU ! Lái xe không ngồi ở ghế trước thì lái cái kiểu gì ? – Seulgi tức giận hét lên.
- A..Không phải mà tiểu thư.... – Người bảo vệ sợ hãi đến mức dù thời tiết đang lạnh như thế mà mồ hôi vẫn vã ra như tắm, lắp bắp nói – Là có người đã ngồi sẵn cạnh người lái, tôi không nghe..rõ...nhưng là giọng con gái, và người đó chỉ nơi đến.
- Có biết là đi đâu không ?
- Dạ....là...Seraton gì đó....
Kang Seulgi buông thõng hai tay xuống.
-LÀ KHÁCH SẠN SERATON.
Nghiến chặt răng, Kang Seulgi tức tối muốn đập nát cái điện thoại.
" KIM JONGIN THỐI THA, NẾU MÀY MÀ DÁM LÀM GÌ BẠN TAO, THÌ ĐỪNG TRÁCH KANG THIẾU GIA ĐÂY ÁC."
Nói rồi ngay lập tức leo lên xe, phóng vù đi, một tay soạn tin nhắn cho Irene : "Đã biết ở đâu, không được nói cho Kim Jisoo biết ".
---------------------
Teaser
-Soo, hãy tin em, mọi chuyện không phải như vậy đâu....
- CÔ KHÔNG ĐƯỢC PHÉP ĐỤNG VÀO NGƯỜI TÔI... THẬT GHÊ TỞM...!!!!
______________
Vote đi bạn êiiiii :))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com