Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

126. Nhớ nhung

------------
- Bác Han! – Seulgi và Hani bước vào phòng ăn, mỉm cười gọi ngài quản gia, thấy sắc mặt ông Han không được tốt lắm, lại hơi chột dạ, nụ cười cũng tắt dần.

- Tiểu thư Kang, tiểu thư Ahn...

- Chúng cháu đến chơi với Jennie, lúc nãy có thấy bác sĩ của cậu ấy ở ngoài cổng. – Seulgi nói – Ông ấy nói gì vậy ạ? Cậu ấy khá hơn rồi chứ?

- Cái này..... – Quản gia Han ngập ngừng, Hani vội lên tiếng:
- Dạo này cậu ấy cũng có da có thịt hơn một tí rồi.

Quản gia Han thở dài, chậm rãi nói:
- Một tí như vậy cũng đâu có ích gì. Tiểu thư không chịu ăn uống, uống thuốc vào thì lại nôn ra, cố ép, dần dần lại trở thành nhờn thuốc mất rồi. Có uống cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.

- ...... - Seulgi và Hani nhìn nhau, không nói gì.

- Từ sau trận ốm nặng mùa đông năm kia, rồi sau lúc Lão Phu Nhân mất, sức khỏe tiểu thư càng xuống dốc. Bình thường cô ấy đã dễ đau ốm, giờ lại thành thường xuyên. Vì vậy bác sĩ mới nói được nguyên nhân hình thành nên bệnh viêm phổi của tiểu thư! Là viêm phổi đấy, tôi nào có dám tin, nhưng rồi vẫn phải tin. Mà tôi thật không hiểu, tiểu thư đã làm gì mà năm ấy lại hành hạ mình ngoài trời tuyết lạnh lâu đến vậy, để nó thành nguồn căn cho tất cả những lần ốm sau này. Ôi....

Quản gia Han nói tới đây, không kiềm được xúc động, liền lấy khăn tay ra chấm chấm đuôi mắt đã nhăn nheo. Ông lại nói:

- Tôi đã làm cho họ Kim từ lâu, lại hầu hạ tiểu thư từ bé. Tính tình cô ấy, sở thích của cô ấy, thói quen của cô ấy, tình trạng sức khỏe của cô tôi đều là người rõ nhất. Tiểu thư chưa bao giờ như thế này, nhìn cô ấy tiều tụy như vậy, làm sao một kẻ đi làm thuê như tôi dám nói là làm tốt công việc của mình đây? Ông chủ mấy năm mới gặp lại một lần, giờ tôi chỉ có một mình tiểu thư, nếu tiểu thư có chuyện gì, tôi...tôi...
Nỗi xúc động trong lòng ông quản gia già vỡ òa ra, kiềm nén bấy lâu tuôn thành từng trận lệ rơi.

Seulgi ngoảnh mặt đi, không đành nhìn cảnh này, một tay bấu chặt lấy vai Hani. Đúng thật rồi, Seulgi này đã trở nên yếu đuối hơn trước nhiều lắm rồi, thay đổi rồi.

Hani cắn môi, một lúc mới có thể lên tiếng:
- Bác sĩ...còn nói gì nữa không? Cách điều trị, chúng cháu...sẽ cố gắng hết sức.

- .... – Quản gia Han run rẩy, những nếp nhăn trên mặt co lại, ánh mắt không giấu nổi vẻ thương đau – Ông ấy....không dám nói trước điều gì. Chỉ dặn, cố được từng nào, hay từng ấy. Vì nếu bên trong, tiểu thư không có ý chống lại, tâm bệnh để lâu như vậy, cái gì cũng thành vô dụng.

Hani và Seulgi không nói thêm gì nữa, cứ thần người một hồi lâu, đến khi quản gia Han xin phép có việc ở khu nhà phía sau, cả hai mới trở về mặt đất, rủ nhau tìm Jennie. Lên tầng thấy cửa không đóng, cả hai liền bước vào, nhưng trong phòng cô không có ai.

- Chắc ở bên này.

Seulgi nói, rồi mở cánh cửa thông sang phòng bên cạnh, quả nhiên là nàng đang ở đấy.

Jennie, trong chiếc váy ngủ mỏng manh, mái tóc lâu không cắt tỉa đã dài quá lưng, đứng bên cạnh cửa sổ, hai tay đang lật giở mấy tấm ảnh có chữ kí trước kia của mình, thỉnh thoảng lại nhấc môi cười, rồi lại ho một cách khó nhọc.
"Khụ!"

- Sao cậu không mặc áo vào! – Seulgi đột nhiên lớn giọng, ánh mắt bực bội khiến Jennie giật mình ngẩng lên. Seulgi quát:
- Cậu đóng cửa sổ vào ngay cho mình! Tránh xa cái chỗ đấy ra luôn đi! – Seulgi bước thẳng tới, với tay đóng hai cánh cửa, ngăn gió lạnh ùa vào. Không hiểu sao, nhìn cảnh Jennie ngồi đấy, lại có cảm giác sợ hãi một ngày kia gió sẽ mang cô bạn thân của mình đi mất, không tìm về được.


- Cậu có biết tình trạng mình đang như thế nào không mà cứ như vậy?!

- Thôi nào Seulgi! Sao cậu lại quát Jennie ?
Hani cũng bước tới, kéo tay Seulgi, lựa lời xoa dịu tâm trạng của bạn ấy, trong khi nàng vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu tại sao Seulgi lại vô duyên vô cớ nổi cáu với mình.

- Jennie, mùa hè hết lâu rồi, đang thu, gió độc lắm, không tốt cho sức khỏe của cậu đâu. Seulgi nổi cáu cũng phải. – Hani nhăn mặt trách móc, thở dài nhìn nàng vẫn thản nhiên mỉm cười.

Nàng khúc khích:
- Hai cậu càng lúc càng giống mấy bà già.

- A! Cậu lại còn dám nói bọn mình...

- Nhường cậu ấy đi Seulgi . – Hani bật cười, nhìn vào mấy tấm ảnh trên tay Jennie, hỏi:
- Cậu lại xem chữ kí của cậu ấy à?

Jennie gật đầu, tay xoa xoa những nét mực, chậm rãi đáp:
- Tuy là kí tên mình, nhưng nét không giống mình, chữ xấu ( ), mình cố tập mãi cũng không bắt chước được.

- Bắt chước chữ cậu ta hỏng người đấy. – Hani cười ha hả, nhớ đến điều gì đó, nói tiếp – À phải rồi, hôm trước mấy cái đèn led trong nhà gỗ bị cháy, mình với Seulgi định thay, nhưng mà....mình lại nghĩ nên hỏi ý kiến cậu trước.

Jennie nét mặt thay đổi, chưa trả lời vội. Seulgi liền nói luôn:
- Hai tháng này cậu ốm, không đến đấy được, mình với Joohyun có đến đó dọn giúp, không phải lo.

- Vậy cứ thay đi. – Nàng mỉm cười, thấy yên tâm hơn một chút, lại dặn thêm – Nhưng mà nhớ....

- Màu nào đúng màu nấy, nhớ rồi. – Seulgi giả bộ ngao ngán, tranh lời nàng.

Lại một lần nữa, im lặng đôi khi nói được nhiều thứ hơn những gì ta muốn nói.

Jennie nhìn nét mặt của hai đứa bạn, lờ mờ hiểu ra các cậu ấy đang nghĩ gì, nhưng vẫn thản nhiên, cất tiếng hỏi:
- Các cậu lại nghe ông thần già ở dưới phòng bếp nói gì rồi đúng không?

Hani và Seulgi không ai dám nói gì, đau buồn nhìn nàng, rồi khẽ gật đầu.

- Đừng lo cho mình.

- Cái gì mà đừng lo cho cậu? – Seulgi nổi quạu – Jennie, bệnh của cậu ngày càng nặng, nếu không điều trị kịp thời, không nghe lời bác sĩ, thì liệu còn kéo dài được bao lâu?!!

- Không phải đã được gần hai năm rồi sao? – Nàng lại mỉm cười – Chính xác là 22 tháng rồi còn gì.

Câu trả lời khiến gương mặt Seulgi càng tái lại, hậm hực nhìn nàng.

- Cậu....mình không nói nổi cậu nữa! Cậu định im lặng, rồi sau đó là ôm theo hình bóng Jisoo, tình yêu và nỗi nhớ với cậu ấy rồi bỏ bọn mình đi sao?!! Từ khi nào cậu lại thành ra thế này hả Kim Jennie ?

- Mình cũng đâu có biết? – Jennie vẫn bỡn cợt.
- Vậy cậu từ khi nào thế?

- Cậu còn đùa được?! Còn đùa được, sao không nghe lời mình, tìm gặp cậu ta, để đỡ phải hành hạ bản thân mình ra nông nỗi này?! – Seulgi đột nhiên nức nở nói. Hani nắm chặt tay Jennie, cũng khẩn khiết không kém:
- Jennie, hãy thử nghe theo lời Seulgi với Joohyun, để Joohyun liều mạng một lần, giúp cậu gặp Jisoo, được không?

- Gặp một lần rồi sẽ như thế nào? Huống hồ, gần hai năm qua, Joohyun trở về đấy cũng đến 10 lần, đã lần nào gặp được người ấy, mấy lần nghe được tin tức ?

Seulgi lặng người, hóa ra Jennie tưởng vậy, nhưng mỗi một lần Joohyun về quá khứ, đều nhớ như in, trong khi chính Seulgi còn không nhớ nổi. Gần mười lần Joohyun tìm cách quay về, rồi lại tìm đủ mọi cách gặp Jisoo, nhưng ngay cả đến Chaeyoung, Lisa , Taeyeon cũng đều không chịu nói hoặc không biết để mà nói, chỉ biết Kim Jisoo không còn ở trong cung, mà đã đến ở tại biên cương phía Bắc, nơi phủ Nhị Vương Gia đóng đô.

- Kể cả là lần cuối, cậu cũng không muốn gặp cậu ấy sao? – Hani khẩn khoản nói tiếp – Jennie , còn nhớ năm ấy, Jisoo dù hận cậu đến vậy, nhưng vẫn là muốn gặp cậu lần cuối mới tìm cậu, mới nói những lời đau lòng để có đủ dũng khí mà ra đi. Cậu dù đau đớn đến chết đi sống lại, vẫn tìm đến nơi Jisoo rời đi, chỉ tiếc là không gặp được. Vậy giờ, hãy gặp nhau một lần, dù không ở bên nhau, nhưng có thể nói ra mọi hiểu lầm, cũng sẽ không còn oán trách nhau nữa. Như vậy không hơn sao?

Jennie không đáp, đâu có phải nàng không muốn gặp, ở bên nhau chỉ nửa năm, xa nhau đã hai năm, nhưng ngày đêm nàng vẫn chỉ nhớ nhung có một người, đi đâu cũng chỉ thấy có hình bóng của một người, nhận ra mình hoàn toàn đã chỉ có một mình người ấy, sao lại không muốn gặp? Nhưng cũng đâu phải nàng không biết tình trạng sức khỏe của mình bây giờ....

- Mình vẫn chưa bao giờ thôi mong ước muốn được gặp lại...
Jennie không nói nữa, đột nhiên ngẩng lên, khẽ nở nụ cười:

- ......Seulgi, cậu tìm loại giấy nào đắt nhất, mua hộ mình được không?

Seulgi ngây người, hiểu ra ý của nàng, mừng rỡ gật đầu rồi lập tức bỏ đi. Hani cũng hân hoan, nói:
- Để mình giúp cậu chọn những bức nào đẹp nhất cho.





To be continued

_________




Thứ giết chết chúng ta đó chính là kỷ niệm :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com