127. Tâm bệnh
Nhẹ nhàng gấp bức thư lại, bỏ vào trong bao cùng mấy bức chân dung, Jennie có chút do dự, lo lắng, hồi lâu mới đưa cho Irene, nhẹ nhàng nói:
- Joohyun, giúp mình gửi cho Soo, được chứ?
- Nhất định sẽ đưa. – Irene đáp một cách chắc chắn, cẩn thận cất bức thư vào trong túi áo. Seulgi đứng bên cạnh, không kiềm được, liền vòng tay qua ôm lấy Irene, nói:
- Cậu...cẩn thận nhé, nhớ về sớm với mình.
- Đồ sến súa. – Irene đỏ mặt, đập vào vai Seulgi một cái, hít một hơi nhìn nàng, mỉm cười:
- Vậy mình đi luôn đây. Đợi tin của mình.
Jennie gật đầu, rồi chỉ vài giây sau, bóng dáng Irene đã tan vào trong không khí, nhẹ tênh. Seulgi tỏ vẻ hụt hẫng, rồi tự lẩm bẩm:
- Có đến chết mình cũng không tin được mấy cái trò hóa phép này lại có thật.
- Người yêu cậu chứ ai. – Jennie châm chọc nói, trong đầu bộn bề suy nghĩ. Nàng vốn không giỏi văn chương, nhưng nàng đã cố gắng gửi gắm tất cả những gì trong lòng mình vào bức thư, liệu Soo sẽ hiểu chứ? Liệu Jisoo có nhận được thư không? Mà nhận được, liệu có đọc, đọc rồi liệu có đến tìm nàng hay không?
Nàng lắc đầu, tự trấn an bản thân, nhất định là sẽ tìm đến. Nhưng bản thân vẫn không ngăn nổi lo sợ, vô thức hỏi:
- Seulgi, cậu có nghĩ Jisoo sẽ đến không? Nếu Suzy hay bọn họ gây khó dễ cho Soo thì sao?
Seulgi nhìn nàng, ngẫm nghĩ một lúc, rồi đáp:
- Mình nghĩ giờ chẳng ai dám trái ý cậu ấy nữa đâu. Không phải từ hơn năm trước, Suzy đã gửi thư cho cậu, có nghĩa là, chị ta đã có được cái mình muốn. Giờ đã xong chuyện hôn ước, đám cưới cũng hai năm rồi, mấy người họ còn gì để mà gây sức ép với Jisoo, ngăn cậu ấy đến tìm cậu nữa. Có đúng không?
- ....... – Jennie không đáp, Seulgi lại nói tiếp:
- Jennie, mình biết, là khó tin, nhưng trừ khi chính Jisoo còn muốn gặp cậu,thì nhất định cậu ấy sẽ đến. Chính Suzy cũng nói, Jisoo không bao giờ có thể quên được cậu, nhớ không? Hết mọi hiểu lầm, Jisoo sẽ đến.
Những lời an ủi của Seulgi khiến tâm trạng nàng vững vàng hơn rất nhiều, cảm giác như những tia nắng ấm áp bao lâu nay đang ùa về, và chỉ một thời gian nữa thôi, sẽ chỉ toàn thấy ánh mặt trời rực rỡ. Jennie mỉm cười, nếu đây là lần cuối nàng được thấy ánh mặt trời, thì nàng cũng sẽ đợi đến cùng. Nghĩ vậy, nàng nhìn Seulgi đang cười với mình, nhẹ gật đầu.
------------------------------
Những ngày chờ đợi tin tức của Irene thật giống như những ngày thử thách lòng kiên nhẫn của nàng. Ngày ngày, nàng, Seulgi, và Hani đều mong mỏi Irene trở về. Nghe lời Seulgi, nàng đã chịu ăn uống nhiều hơn một chút để uống thuốc, nhưng mỗi lần uống là lại nôn ra, tựa như cơ thể nàng đã trở nên mẫn cảm, nhất định không chịu tiếp nhận. Bất lực, Seulgi thành ra suốt ngày cau có và đổ lỗi cho ông bác sĩ, yêu cầu ông ta lẫn cả cái bệnh viện bằng mọi cách phải tìm phương pháp điều trị khác cho nàng.
- Kang tiểu thư, đây là phương pháp điều trị hiệu quả nhất mà chúng tôi có thể làm.
- Hiệu quả nhất? Ông nhìn xem cái cách hiệu quả nhất của mấy người có giúp được gì cho bạn tôi không? – Seulgi suýt thì nhảy lên túm cổ áo người bác sĩ tội nghiệp.
Ông ta run run nâng cặp kính lên, chầm chậm đáp:
- Tiểu thư, thực sự không thể trách chúng tôi được. Viêm phổi không giống như những bệnh nan y khác, nó hoàn toàn có thể chữa khỏi. Nhưng đó là nếu người bệnh được ở trong một điều kiện tốt, thực hiện đúng những gì mà chúng tôi kê đơn. Còn với một bệnh nhân không nghe lời như tiểu thư Kim đây, thì dù chúng tôi có cố mấy cũng không thể cải thiện được. Hai năm nay, tôi đã hết sức khuyên bảo cô ấy, nhưng chính tiểu thư ý thức chống chọi với bệnh không có, tâm bệnh khiến cơ thể suy nhược, không ăn uống, thuốc không còn tác dụng, tôi cũng thật....hết cách.
- Ông nói cái gì? Ai cho ông nói ra hai từ "hết cách"??!! Tôi CẤM! Tôi CẤM ông đấy biết chưa? – Seulgi nói lớn, hai tay nắm chặt gấu áo, đôi mắt đỏ ngầu lại, dữ tợn khiến ông bác sĩ có chút hoảng sợ.
- Nhưng thực sự...nếu tiểu thư Kim không hợp tác, thì chúng tôi cũng không biết làm thế nào.
Seulgi không đáp, cảm giác như vừa trượt chân rơi xuống hố vực, ngả người xuống ghế. Im lìm một lúc, hít một hơi, cậu mới hạ giọng:
- Những điều này, tuyệt đối không được để Jennie biết, hãy cứ nói với cậu ấy, tình trạng cậu ấy đang rất tốt..... Tôi mong ông hiểu cho.
- ..... Được, tôi sẽ làm vậy. – Ông bác sĩ trầm ngâm, nói tiếp – Nhưng tiểu thư, có những chuyện không thể giấu mãi được. Người hiểu rõ nhất về bệnh, không phải bác sĩ, mà là chính bệnh nhân.
- .....Giấu được đến đâu thì cứ giấu đi đã. Ông về được rồi. – Seulgi vừa nhăn nhó nói, hai tay vừa day day thái dương, bất giác nhìn vào quyển lịch trên bàn. Seulgi lại nhớ đến Irene, tự hỏi đã hai tuần trôi qua, liệu cậu ấy có chuyển được thư cho Jisoo không? Liệu Jennie còn chờ được đến bao giờ? Không có Irene ở bên cạnh, Seulgi thấy mình thật vô dụng, chẳng biết làm gì để giúp Jennie. Những suy nghĩ trong đầu cứ bề bộn chồng chất lên nhau.
- Vậy mới biết, cảm giác chờ đợi và xa cách đáng sợ đến nhường nào. – Seulgi nhìn ảnh Irene trong điện thoại, tự cười, lại tự lẩm bẩm:
- Bao giờ cậu mới về với mình?
----------------------
🤷♀️ dị lun gòi đó
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com