Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

131. Triều đại Josun

Chap này là quay về cái hôm mà Hoàng thân Kim Jisoo trở lại Josun để thành hôn với Bae Suzy nhé...!
____________________

Tỉnh dậy trong tình trạng đầu óc hoàn toàn trống rỗng, lại nhức như bị ai nện búa vào đầu. Kim Jisoo cố gắng mở mắt ra, đầu tiên là một cơn gió lạnh ùa đến thấu xương, hai mắt cay xè. Jisoo kêu vài tiếng khó chịu, đưa tay lên dụi dụi mắt, cảm nhận lớp nền cỏ ẩm ướt dưới thân, cũng chẳng buồn cựa quậy, cứ nằm thần người như vậy, mắt đăm đăm nhìn bầu trời xám xịt trên cao kia.


Hôm qua chẳng phải là đám cưới của Hoàng thân Kim sao, sao hoàng thân lại nằm ở đây, đây đâu phải là phòng tân hôn, cũng đâu phải phủ Nhị Vương gia, ngày mai mới là ngày khởi hành đến phủ cơ mà.

Kim Jisoo nhoẻn miệng cười chua xót, ngồi bật dậy, nhìn bộ hồng bào đỏ rực nhăn nhúm, đầy mùi rượu của mình, nước mắt như muốn trào ra. Chợt, có tiếng người chạy đến, Kim Jisoo vẫn chẳng buồn lo lắng, uể oải đứng dậy, phủi phủi mấy nếp nhăn trên gấu áo, ánh mắt thản nhiên nhìn đám thị vệ thở không ra hơi đứng trước mặt mình. Một tên mừng rỡ nói:

- Ôi trời ơi, Hoàng thân! Cuối cùng cũng tìm thấy người rồi. Chúng thần chỉ sợ mất đầu đến nơi. Trong cung đang loạn hết cả vì không thấy người đâu....




Jisoo không nói gì, thẳng thừng bước đi, đám thị vệ thấy vậy vội vã chạy theo sau, tên đội trưởng vẫn tiếp tục nói:

- Hoàng thân, đêm qua người đã đi đâu vậy? Đáng lẽ ngay sau lễ bái đường, người phải ở lại nhận rượu mừng và vào phòng tân hôn chứ, sao người lại bỏ đi ngay? Hoàng thượng với Nhị...

- Im miệng. – Jisoo lạnh lùng ngắt lời tên thị vệ, khiến hắn ta sợ hãi không dám nói thêm điều gì nữa, chỉ cắm cúi đi theo cho đến tận lúc hạ kiệu trước cửa cung.


Quả nhiên, trong Chính sảnh, mọi người đang tề tựu đầy đủ, mỗi người một biểu cảm. Bae Suzy ngồi cạnh Nhị Vương Gia, vừa nhìn thấy bóng đỏ rực của Kim Jisoo, ánh mắt sáng rực, toan cất lời thì Lisa đã chạy lên phía trước, mừng rỡ kêu:

- Jisoo! Em đã ở đâu vậy? Có biết bọn chị lo cho em lắm không? Sao người em nhếch nhác thế này, lại còn toàn mùi rượu....



- Em ra ngoại thành chơi. –Jisoo mỉm cười đáp, câu trả lời thản nhiên khiến Nhị Vương gia và Hoàng thượng ngồi chính giữa xây xẩm cả mặt mày. Hoàng thượng tức tối gầm lên:

- KIM JISOO, đêm tân hôn con dám bỏ đi, để Suzy chờ cả đêm như vậy, nay vào triều lại không hành lễ, con nghĩ đây là đâu? Là chỗ để con đùa giỡn à?!

Cậu không đáp lại, chỉ thờ ơ nhìn về một hướng nào đấy.


Nhị Vương gia cau mày, tỏ vẻ khó chịu. Tin tức con gái mình bị chồng mới cưới bỏ rơi ngay đêm tân hôn đã lan truyền khắp kinh thành, là một điều vô cùng đáng xấu hổ. Bởi không ai không biết, đám cưới này là do chính ông ép buộc, dùng gian kế đẩy Hoàng tộc vào chỗ tiến thoái lưỡng nan. Dân chúng vốn cũng chẳng ủng hộ hay vui mừng gì, thậm chí có những người không biết nghe tin ở đâu, còn tỏ rõ thái độ thương xót, bất bình thay cho Jisoo, đường đường là một hoàng thân lại bị đem ra làm vật hy sinh cho chính trị. Uy tín của Nhị Vương Gia vì thế cũng giảm đi vài phần. Ông biết vậy, nên càng thêm phần tức giận với Jisoo, nhưng trước mặt hoàng đế, cũng không dám nói gì, chỉ nhẹ nhàng nói:


- Có lẽ đêm qua Hoàng thân có tâm trạng riêng, nhất thời không suy nghĩ mới làm vậy. Hoàng thượng đừng nên khắt khe quá, dù sao hôm nay cũng là ngày cuối Hoàng thân ở đây. Hơn nữa, sau này, chúng ta là người một nhà, không cần khách khí.



- Vương gia, dù là như thế, nghịch tử này vẫn cần phải dạy dỗ đến nơi đến chốn.

"Buồn nôn quá!", Lisa đứng bên cạnh lầm bầm, khiến Jisoo cũng không nhịn được, bật cười vài tiếng, tỏ rõ thái độ không coi ai ra gì. Mắt nhếch lên khiêu khích người được coi là "bố vợ" mình. Hoàng đế không nói nữa, chỉ nhìn chăm chăm vào mắt Jisoo, rất nhiều lần như muốn nói gì đó, rồi lại thôi. Người gật đầu, chầm chậm nói tiếp:

- Thôi con lui đi Jisoo. Dặn người chuẩn bị kĩ những gì cần thiết.

Jisoo lẳng lặng hành lễ tạ ơn, nhanh chóng bước đi. Khi vừa vào đến vườn thượng uyển, đã bị người nào đó nắm lấy cánh tay chặn bước. Jisoo không buồn quay đầu lại, Suzy liền lên tiếng :



- Đêm qua Soo...

- Ai cho phép chị được gọi tôi như thế ? –Jisoo đột nhiên trừng mắt lên nhìn Suzy, cái tên này, ngoại trừ người đó ra, không ai được phép gọi Suzy hơi giật mình, cười cười xấu hổ :

- Xin lỗi, nhưng...đêm qua em đã đi đâu ?

- Không phải chuyện của chị. – Jisoo toan bước tiếp, Suzy lại nói :

- Đêm qua là ngày thành thân của chúng ta. Em làm như vậy, không thấy day dứt sao ?


Jisoo nghe vậy, khinh khỉnh cười một tiếng, đáp:

- Của chúng ta? Của chị với Hoàng thân thứ bảy thôi, không phải của tôi, không phải của Kim Jisoo này. Tôi đã làm tròn bổn phận của mình, thành thân với chị, việc gì phải day dứt? Chị còn muốn gì ở tôi nữa? Tâm hồn tôi đã bị chị giết chết, còn thân xác này, chị cũng muốn luôn? Đừng có hòng.

- Còn trái tim của em?

Suzy run run hỏi, nhìn bờ vai lạnh lùng của Jisoo, chờ đợi một câu trả lời. Jisoo hai tay vô thức nắm chặt lấy, hồi lâu mới lên tiếng:

- ..... Trái tim của tôi đã không thuộc về tôi từ lâu rồi...Nó không còn ở đây nữa, vĩnh viễn chẳng ai đoạt lấy được.




Suzy không nói gì nữa, chỉ thần người nhìn bóng dáng kia khuất dần sau vượn thượng uyển....


Không hối hận, Jennie, cho dù có cay nghiệt như thế này, tôi vẫn không hối hận đâu......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com